Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Lý Minh muốn hỏi chuyện tiếp nhưng Lý Hồng kéo tay lại, ra hiệu anh ta đừng hỏi nữa.  

             Lý Minh ngượng ngùng ngậm miệng.  

             Trần Cảnh viết: “Tôi đi làm cơm, ở lại cùng ăn với nhau bữa cơm nhé.”  

             Lý Minh không hề khách sáo với anh. Lý Minh kéo Lý Hồng ngồi xuống. Trần Liên Tinh rất gai mắt hai chị em côn đồ này nên khoanh tay bỏ về phòng.  

             Nhìn bóng lưng đàn ông cao to trong bếp, Lý Hồng thở dài, chị ta cũng vào theo.  

             “ Cảnh, trong lòng em nghĩ thế nào? Đại Đại sống với em lâu như vậy, chắc ít nhiều gì cũng có tình cảm phải không.” Chị ta khích lệ nói, “Chị Hồng biết em bao nhiêu năm nay, biết em cũng chẳng dễ gì. Chị nghe Trần Liên Tinh nói thân phận của Đại Đại rất cao, em để cô ấy đi, chưa biết chừng sau này sẽ tiếc nuối. Hay là em cứ thử xem có thể mang cô ấy về được không?”  

             Trần Cảnh dừng động tác mổ cá, một lúc sau anh thản nhiên đáp: “Không cần đâu, em, em không, nghĩ tới, tới chuyện đó.”  

             Lý Hồng thở dài một tiếng, lắc đầu.  

             Đương nhiên chị ta hiểu lo lắng của Trần Cảnh, thực ra Lý Hồng nói ra những lời này, chính chị ta cũng không tin chúng. Điều kiện của Trần Cảnh như thế, cho dù đẹp trai lại biết gánh vác, thế nhưng rốt cuộc thì em ấy cũng là một… người nói lắp do dây thanh quản bị thương.  

             Người khác không nói gì nhưng trong lòng Trần Cảnh chắc chắn sẽ suy nghĩ.  

             Buổi chiều, ở sân bay Phượng Minh.  

             Khâu Cốc Nam bưng một cốc nước dừa tới: “Cô cả, nước mát, giải nhiệt.”  

             “Cốc Tử thật là tốt.” Đại Ninh nhận lấy, vui vẻ kéo vành mũ chống nắng che khuôn mặt nhỏ của mình chỉ để hở đôi môi đỏ cắn ống hút uống nước.  

             Hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh. Lần này Đại Ninh lặng lẽ trở về không để ông nội biết nên không có máy bay riêng đón đưa.  

             Khâu Cốc Nam vội vàng đi mở điều hòa lên mức nhiệt cao nhất, sợ cô cả ham lạnh lại sinh bệnh.  

             Thanh Đoàn ở trong thức hải mong ngóng tìm kiếm bóng dáng Trần Cảnh.  

             *  

             Tiễn chị em Lý Minh về, Trần Liên Tinh gọi người đàn ông đang định đi ra ngoài lại: “Anh à! Anh định đi đâu, mẹ em sắp làm phẫu thuật rồi.”  

             Trần Cảnh nhíu mày: “Không, không phải, hôm nay.”  

             “Nhưng mà anh phải ở đây thì mẹ con em mới yên tâm.” Trần Liên Tinh nói, “Mẹ con em chờ lâu như vậy mới có tủy tương thích, nhất định không thể để xảy ra sự cố vào lúc này.”  

             Trần Cảnh đẩy tay cô ta ra, nhìn đồng hồ rồi vẫn đi ra ngoài. Hôm nay Đại Ninh bay.  

             Trần Liên Tinh cắn môi, trong lòng biết anh muốn đi gặp con bé yêu tinh đó, cô ta cảm thấy ghen ghét một cách khó hiểu, lại giữ chặt anh lại.  

             “Anh à, chẳng lẽ anh vẫn đang giận chuyện bữa đó à? Không phải em cố ý, là hắn, hắn nói muốn, em không từ chối được.”  

             “Buông ra.” Sắc mặt Trần Cảnh lạnh hẳn đi.  

             Anh không có vấn đề gì với cảnh nhìn thấy hôm đó, ngoại trừ có phần thấy bẩn. Vứt vỏ bọc ghế sô pha đi là được. Hiện giờ, anh muốn đi sân bay.  

             Đề nghị của Lý Hồng không phải anh chưa từng nghĩ tới. Trong rất nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, anh cũng từng thực sự nghĩ đến chuyện giữ cô lại, đàn ông lên một chút, nói thẳng ra là được. Thế nhưng sau đó anh lại nghĩ đến chuyện mình không thể nói lưu loát, trong lòng anh lại tự giễu mình.  

             Kỷ Đại Ninh vốn dĩ là người xấu xa như vậy, sao anh có thể trông mong cô sẽ có tình cảm chân thành với mình được? Cô thậm chí còn không có lòng đồng cảm, chưa biết chừng thấy anh lắp bắp cầu xin, cô còn xem như thể trò cười.  

             Nếu biết không giữ được, Trần Cảnh không muốn phí sức.  

             Anh đẩy cửa đi ra ngoài. Trần Liên Tinh giậm chân, gửi tin nhắn cho Kỷ Điềm.  

             “Tôi đã giúp cô rồi nhưng không ngăn được anh tôi.”  

             Bên đầu bên kia, Kỷ Điềm không hề thấy bất ngờ, cô ta nhíu mày cười không rõ là có ý gì. Trên thế giới này không có người nào là không thể giữ lại được, cô ta sẽ dạy cho Trần Liên Tinh biết bài học này.  

             Trần Cảnh đi được nửa đường thì điện thoại bỗng đổ chuông.  

             Thấy là Trần Liên Tinh gọi, anh ta nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn nhấn nghe.  

             Giọng nói hoảng sợ vọng ra từ điện thoại: “Các người thả tôi ra, thả tôi ra, anh ơi, Trần Cảnh, cứu mạng… Ư…”  

             Trần Cảnh biến sắc, biết là có chuyện chẳng lành, anh vội vàng quay đầu xe trở về.  

             Trần Cảnh đá văng cửa, vài tên đàn ông đang đè Trần Liên Tinh xuống, cúi đầu cởi thắt lưng.  

             Trần Liên Tinh nước mắt giàn giụa, người bị lột sạch đồ, miệng bị bịt kín, cô ta nhìn Trần Cảnh bằng ánh mắt cầu cứu.  

             Trần Cảnh không nói một lời, đạp văng một tên ra.  

             Bọn chúng chửi ầm lên.  

             “Đù, mày dám đánh bố mày à…”  

             “Lên đi, cho thằng này một bài học.”  

             Bọn chúng hò nhau xông tới nhưng chưa làm được gì đã bị nhấn cổ đè xuống đất đánh túi bụi, không hề đánh trả lại được. Trần Cảnh đấm hai cú, một thằng lập tức hôn mê bất tỉnh.  

             Trần Cảnh móc con dao gấp trong túi ra cắm xuống cạnh mặt một thằng, thằng đó sợ suýt đái ra quần.  

             Đó chính là tên bạn trai nhà giàu của Trần Liên Tinh.  

             “Hiểu lầm, hiểu lầm, em gái của anh tự nguyện mà...”  

             Trần Liên Tinh trợn trừng mắt, căm hận lắc đầu.  

             Ánh măt Trần Cảnh lạnh lùng, đấm vào bụng của tên con trai nhà giàu.  

             Bọn còn lại thấy tình hình không ổn, lập tức đánh bài chuồn.  

             Trần Cảnh không định tha cho bọn chúng, trước khi anh về đã báo cảnh sát, chưa tới hai phút, cả bọn đã bị anh trói gô hết lại, quỳ thành hàng dưới đất.  

             Trần Liên Tinh mặc quần áo vào tử tế, khóc lóc lao vào lòng Trần Cảnh. Cô ta yêu tiền như mạng, không ngờ có ngày chuyện này lại xảy ra. “Bạn trai” cô ta lại dẫn thêm những người khác đến đòi cùng “chơi”.  

             “Anh ơi!”  

             Trần Cảnh nhíu mày, đẩy nhẹ cô ta ra.  

             Xe cảnh sát tới rất nhanh. Trần Liên Tinh vẫn đang khóc, trong lòng cô ta thực sự hối hận. Nhìn người đàn ông đáng tin cậy bên cạnh, Trần Liên Tinh thực sự trông mong anh có thể vụng về an ủi cô ta giống như ngày còn bé.  

             Thế nhưng, cô ta chỉ nhìn thấy Trần Cảnh cúi đầu xem giờ trên điện thoại.  

             Anh mím chặt môi, không nói tiếng nào.  

             Đại Ninh lên máy bay. Cô khá bất ngờ vì Trần Cảnh lại thực sự không tới. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Chẳng lẽ Trần Cảnh thực sự không quan tâm cô? Bảo anh đi tạt a xít sun phua rít anh đã sợ rồi sao?  

             Chẳng mấy khi cô mới đoán sai một lần nhưng cũng không có gì không vui.  

             Không quan trọng, Trần Cảnh không đến tiễn cô thì để anh tự tới tìm cô thôi.  

             Anh trai dễ lừa như vậy, lừa anh tới thủ đô dễ như trở bàn tay.  

             “Đại Ninh, chúng ta đi thật a? Kỷ Điềm vẫn chưa đi.”  

             Đại Ninh lười biếng nói: “Cô ta chưa nỡ đi là vì cảm thấy vẫn còn hy vọng. Vậy tôi cho cô ta một cơ hội, đưa Trần Cảnh cho cô ta.”  

             Cô cong môi cười xấu xa.  

             “Đưa cho cô ta, cô ta cũng chẳng giữ nổi đâu.”  

eyJpdiI6IlpsWW14OUh4Q0MxYlllbmZxaVVLa3c9PSIsInZhbHVlIjoiTjNZZjR0QlwvcjF4RjFSczZDaXJqS0hUM2EycFdGZG54eVBjT1wvXC9WN0JScUFQK0VIQUFjMU1UaGpHYm9pNWlMSXZhQmZySExlUjFIZGZ5XC9DaHZ1dTdcL3dwME9aZUFFOFZOdVwvdGRUeU9pV1BOSU5OWlV5TVU2enhRNjgyUHpQYTg1NDR6K2lZOFMrRjBFTEZ1RDJBV2FFQ2lKNU4zXC9SaUpkWDh2WHExekpXNFBORm84TytoN3dnYmJhMkgrYkM3S3UybWdcL2hkME9DV3AwTTFTUlo0SlVYOGJyam9Nd0lYckhIVWNDbDhxQkJlM3pRbVR2WlhQNkxcL2hRNWptVjVaY0JaaW1oWHJNNzc5VDZQRTF3Q3NHaXk5XC9XSlwveG1IaWlGUkwwQzd2UlhaR3htYUMzM0FRV3N2SVZiV3JSOHhsY1hReVBRN0QwU2RMeG9FTTdQMXJDb3V3XC9uQXJVQjNRU0lITmpWQ2hYQldBPSIsIm1hYyI6IjZjNmY4OWRkYTBmMGY0MTg0YjFlMjI2NjQ1YTg0OWRiYTRjNWNhZDMwOWI1YzFiNDYwMDRjNTg4ZmM5NWY2ZmQifQ==
eyJpdiI6IkszenQxNzVMajNPNTJRNXNLdG1RTFE9PSIsInZhbHVlIjoiV2VEMmRwbGdseGVDaVl3UVUzZGx2OW5XOTlHQ3k0UldiQXhBSjVraFwvVjZ1UjdMREFjSjFvd0NWb3dLNnlOSzl5RUpVczFVaEdEVTB2Vk81OTBlVkdkcjlIamVSc0w4Y0MxQjBGYjBjR0c0SVN0ZGtOcmJaUGtrenFPQ2k1MmNiMzRKQnl1WFhGWnFJYlZ2b1dHOXNGZ0xoMWU4SkFrRmVxR2JMZnYzZ3hXQiszOVZ5cWRJOEJFNWkrZFRKUThYNFwvWGg0UloybWU0MU0zOTlickQwZjFNM3pMbmoySUJZWHV3TTIyVUFKcGlvPSIsIm1hYyI6IjVmZDRmYTM2YWJhMDU3MDNjOTlmOTdhYTg2NDBmM2ZmNGM4ODlmNTNlN2Q4ZTFlMDU1Y2ZlOWE3Mjk3NzA5YTUifQ==

             Theo đuổi như một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ.

Ads
';
Advertisement