Biệt thự nhà họ Kỷ bật đèn đuốc sáng trưng.
Quản gia Lý cười mỉm nhận bộ quần áo của cậu thanh niên trẻ tuổi: “Cậu Kỷ, giờ cậu biết là không dễ rồi phải không?”
Kỷ Mặc Giác cười nhạt một tiếng: “Vội gì, chẳng phải còn một tuần nữa mới tới sinh nhật của ông sao? Ông Lý thấy tốt thì nhất định cháu phải lấy cho bằng được mảnh đất ấy về tay.”
“Tôi không hiểu chuyện làm ăn, chẳng qua tôi chỉ quan tâm sức khỏe của lớp thanh niên các cậu thôi. Hai ngày nay cậu không về, xem cô Kỷ Điềm gửi quà gì cho cậu này.”
Quản gia Lý đưa cho Kỷ Mặc Giác một chiếc hộp, anh ta nhếch môi cười.
“Coi như em ấy có lương tâm.”
“Cô hai nói cảm ơn ngài hỗ trợ làm thẻ ở Phượng Minh.”
Kỷ Mặc Giác mở hộp thấy bên trong có một gạt tàn thuốc lá rất đẹp kèm với chữ viết dễ thương của con gái: “Anh trai, tự tay em làm, hy vọng anh không chê. Mong anh hút ít thuốc một chút, quý trọng sức khỏe.”
Cuối cùng, còn vẽ một khuôn mặt cầu xin tha thứ.
Quản gia Lý cười nói: “Cô hai thật quan tâm cậu Kỷ.”
Nửa năm nay ăn, mặc, ở, đi lại, luôn luôn bất kể chuyện lớn nhỏ. Kỷ Mặc Giác là đứa con của cuộc hôn nhân vì lợi ích, cha mẹ đều không đứng đắn, sau đó còn mất sớm. Tình cảm thân thuộc ở gia đình này vốn rất ít ỏi. Ông chủ Kỷ gửi gắm rất nhiều hy vọng vào anh ta, thường xuyên đối xử hà khắc với anh ta. Tính cách Kỷ Mặc Giác phản nghịch, lần đầu tiên gặp người dịu dàng quan tâm anh ta như Kỷ Điềm.
Nửa năm nay, anh ta cũng dần dần đón nhận Kỷ Điềm.
“Bao giờ cô hai về?” Nhắc đến Kỷ Điềm, Kỷ Mặc Giác thấy hơi nhớ cô em này. Anh ta cực kỳ không hiểu tại sao phải đi làm sinh viên trao đổi ở cái thành phố bé tẹo đó, để anh ta dẫn em ấy ra ngoài mua xe mua túi chẳng phải vui hơn sao?
Quản gia Lý nói: “Hình như trong mấy ngày tới.”
“Tôi đi thăm ông một chút.”
Thấy điệu bộ hấp tấp của cậu Kỷ, quản gia Lý cười lắc đầu. Ông ta giúp Kỷ Mặc Giác cất tài liệu trên bàn và quà của Kỷ Điềm thật cẩn thận rồi mới theo xuống dưới tầng.
Trong phòng vọng ra tiếng hai ông cháu nói chuyện.
“Con còn trẻ, không biết thì nên hỏi quản lý Cố, đi theo học hỏi người ta.”
“Ông à, ông xem thường con đấy à, ông xem kĩ lại đi ạ.”
Một năm trở lại đây, Kỷ Mặc Giác bắt đầu thử tiếp quản chuyện làm ăn trong nhà. Nhà họ Kỷ có khối tài sản khổng lồ nhưng anh ta vẫn chưa tu chí làm ăn, vẫn còn rất ham chơi nên ông chủ Kỷ rất lo lắng.
“Cười hì hì, thiếu nghiêm túc.”
Kỷ Mặc Giác thờ ơ ngồi lên mặt bàn, không cho ông nội nói đến chuyện mảnh đất ở Đông Thành, anh ta dự định sẽ đấu thầu thắng được mảnh đất đó trước sinh nhật của ông nội để ông nhìn thấy bản lĩnh của anh ta.
Quản gia Lý đồng ý giữ bí mật cho Kỷ Mặc Giác.
Ông nội sống đến tuổi này, nguyện vọng lớn nhất chính là Kỷ Mặc Giác có bản lĩnh, có thể gánh vác gia đình.
Nếu thành công, chắc chắn ông sẽ rất vui mừng.
Mới đầu ông nội định hỏi một chút xem Kỷ Mặc Giác đã thể hiện được những gì trong thời gian qua nhưng ngoài biệt thự có vài chiếc xe chạy vào. Kỷ Mặc Giác nhướn lông mày: “Kỷ Điềm về rồi à? Con đi đón em ấy.”
Anh ta nhảy xuống bàn, nhanh chân đi ra ngoài.
“Hình như là cô hai.” Quản gia Lý nhìn ra bên ngoài một chút, có phần cảm khái, “Hồi đầu cứ nghĩ là cậu Kỷ sẽ không chào đón cô hai, không ngờ quan hệ hai anh em lại tốt đẹp như vậy.”
Ông chủ Kỷ lắc đầu thở dài một tiếng, không rõ là vui hay không vui.
Ông nhớ tới đứa cháu gái ở rìa hải đảo, không biết dạo này có khỏe không. Khởi tử hoàn sinh là chuyện kinh khủng biết chừng nào. Để bảo vệ cô, ông chủ Kỷ thậm chí đã đuổi chú Tiền từng phục vụ rất lâu cho gia đình đi chỗ khác.
Đội vệ sĩ theo sát Đại Ninh cũng thay một nhóm mới. Hai năm trước, ông chủ Kỷ còn thỉnh thoảng bí mật tới thăm cô nhưng gần đây trọng trách trong nhà càng ngày càng nặng, ông chủ Kỷ lo lắng một ngày nào đó bộ xương già này chết đi thì không còn ai tiếp tục che chở cho cô nữa.
Cô vừa mong manh lại đáng yêu, là đứa trẻ ông đã tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành.
Ông chủ Kỷ chỉ hận Kỷ Mặc Giác không thể nhanh chóng thành tài, mặt khác lại không thể không chọn lựa một số nhân tài có thể gánh vác được công ty, đã một thời gian rồi ông không sắp xếp được thời gian đi thăm Đại Ninh, có điều người ông để lại để chăm sóc cho cô nói rằng mọi chuyện của cô đều ổn.
Đại Ninh ngẩng đầu, ánh đèn biệt thự đập vào mắt.
“Đoàn ngốc, tôi về nhà rồi.” Cô cười hai mắt cong cong.
Thanh Đoàn liếc nhìn cô một cái, không ngờ khóe mắt đuôi lông mày của cô cả lại toát lên niềm vui đơn thuần chỉ trẻ con mới có. Nó cảm khái nghĩ, đúng vậy, làm nhân vật tép riu đen đủi trong sách, để cứu vãn tất cả phải chống lại nữ chính và những người có vận khí lớn, hóa ra đã bốn năm rồi.
Khế ước giả của nó với sức mạnh linh hồn không trọn vẹn và tướng mạo không còn thay đổi được nữa cuối cùng đã về đến nhà.
Sau khi xác minh thân phận, lái xe mới được phép lái xe vào trong biệt thự, mấy chiếc xe vẫn đang dừng ở bên ngoài.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao vui vẻ chạy tới.
“Kỷ Điềm, cuối cùng em cũng chịu về rồi đấy à.”
Đại Ninh ngạc nhiên nhướn lông mày, cô ngồi trong xe, Kỷ Mặc Giác đứng ngoài xe không nhìn thấy rõ nên không biết là cô.
Cô thực sự rất bất ngờ, đời này cô để Kỷ Điềm lại Phượng Minh, ngăn trở cô ta ở chung với người nhà nhưng đứa em trai ngu ngốc này vẫn thân thiết với Kỷ Điềm.
Phải biết rằng, trước đây khi Đại Ninh về nhà, Kỷ Mặc Giác chưa từng ra đón cô một lần nào.
Thanh Đoàn rất sợ Đại Ninh sẽ hụt hẫng bực bội, dù sao Kỷ Mặc Giác cũng khác với những người có vận khí lớn khác, anh ta là người thân của cô. Nó lo âu nhìn Đại Ninh, nhẹ nhàng sờ cô trong thức hải, sợ cô buồn.
Đại Ninh không buồn. Kiếp trước cô đã quen với việc chứng kiến “tình anh em thân thiết” của Kỷ Mặc Giác và Kỷ Điềm rồi.
Cô mỉm cười giễu cợt, ác ý hạ cửa sổ xe xuống.
Ánh đèn biệt thự hắt lên khuôn mặt trắng ngần của thiếu nữ.
Kỷ Mặc Giác bất cần đời vừa nhìn rõ mặt cô, lập tức cứng đờ, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa.
Con ngươi của anh ta đột ngột thu vào, nhìn cô không chớp mắt như nhìn thấy ma.
“Chị...”
“Thế nào, không nhận ra chị rồi à?”
Kỷ Mặc Giác nhìn thấy nụ cười mang mấy phần mỉa mai ngây thơ của cô, bỗng nhiên mở to mắt.
Đại Ninh bĩu môi, tẻ nhạt, vẫn như thế, hóa ra không phải Kỷ Điềm là nó sẽ thất vọng.
Cô phất phất tay, đang định ra lệnh cho lái xe cho xe chạy vào, tốt nhất là đâm chết cậu ấm vênh váo này đi thì một giây sau, mặt cô bị người ta bưng lấy.
Tay đàn ông rộng hơn của cô rất nhiều, bàn tay nhè nhẹ run, không dám tin cấu thử mặt Đại Ninh một cái.
Mắt Đại Ninh vẫn long lanh nhìn chằm chằm anh ta, sắp sửa nổi giận.
Hay lắm, Kỷ Mặc Giác dám xuống tay với cô! Lâu rồi cô không về, nó đã quên ở nhà này ai mới là cả rồi đúng không!
Kỷ Mặc Giác mấp máy môi.
“Kỷ... Đại Ninh... Chị không chết.”
Đại Ninh tức lắm rồi, cô đang định chửi thì nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đối phương. Cực kỳ sáng. Trong ánh mắt của nó có bóng dáng cô, còn có một chút luống cuống hoang mang.
Như thể không hiểu vì sao một người rõ ràng đã chết lại xuất hiện ở trước mắt.
Cô khẽ nhíu mày, nó thế này… hoàn toàn mất hết cái vẻ thiếu đứng đắn thường ngày, xem ra cũng không phải rất ghét bà chị gái này.
Đại Ninh gạt tay anh ta ra.
Anh ta, anh ta không nhìn lầm chứ, chị ấy thực sự còn sống!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất