Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Lúc quản gia Lý ra mở cửa nhìn thấy thiếu nữ mỉm cười đi vào, ông ta cũng giật mình.  

             Đại Ninh nháy mắt mấy cái: “ông Lý, đã lâu không gặp.”  

             “Cô, cô cả!” Quản gia Lý run run môi: “Ngài, ngài trở về rồi!”  

             “Ôi chao, sao ông Lý cũng bị nói lắp vậy.”  

             “Tại tôi mừng, mừng quá.”  

             Ở thủ đô có nhiều lời đồn liên quan tới cô cả, ba năm qua không ai nhìn thấy cô, mọi người đều nghĩ cô cả đã chết rồi, không ngờ cô lại trở về! Vẫn với khuôn mặt xinh đẹp như trước đây, mặt mày vẫn y hệt như trong trí nhớ.  

             Đại Ninh đổi giày, lập tức chạy lên trên tầng.  

             Cô đẩy cửa ra, ôm chặt ông cụ đang đeo kính xem tài liệu.  

             “Ông ơi, con về nhà rồi!”  

             Ông nội ngơ ngác một lát, nhìn thấy cô cháu gái mà không dám tin, đôi mắt đục ngầu tuôn trào nước mắt.  

             “Ninh Ninh, Ninh Ninh của ông về rồi.”  

             Đại Ninh cũng rưng rưng nước mắt, những ấm ức trong lòng mấy năm qua tuôn ra như đê vỡ.  

             “Hu hu ông ơi, con rất nhớ ông.”  

             Cô khóc nước mắt đầm đìa như một đứa trẻ. Thanh Đoàn chững chạc đàng hoàng lắc đầu, lần đầu tiên nó gặp nước mắt chân thành như thế. Đứng trước các nhân vật có vận khí lớn, cô chỉ hoặc là hức hức khóc giả, hoặc là giả vờ mong manh yếu đuối.  

             “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Để ông nhìn xem Ninh Ninh có lớn lên không nào.”  

             Kỷ Mặc Giác đuổi theo đến cửa ra vào, nhìn Đại Ninh với biểu cảm như thể bị sét đánh.  

             Anh ta cảm thấy bản thân đang mơ một giấc mơ hoang đường.  

             Ba năm trôi qua, anh ta đã trút bỏ vẻ ngoài non nớt, có dáng vẻ của đàn ông trưởng thành, nhưng người chị chỉ ra đời sớm hơn anh ta vài phút thì vẫn giữ gương mặt thiếu nữ như cũ.  

             Anh ta nhớ ba năm trước, lúc chị ấy rời nhà đi mới vừa cãi nhau với anh ta. Sau đó rất nhiều người nói chị ấy đã chết rồi. Kỷ Mặc Giác không tin, người xấu sống ngàn năm, chị ấy còn ngang ngược hơn anh ta nhiều, sao có thể chết được.  

             Thiếu nữ trước mắt hoàn toàn không thay đổi, vẫn giống y như trong ký ức.  

             Kỷ Mặc Giác cấu mình một cái, cảm thấy đau mới thôi ngơ ngác, hoàn hồn trở lại.  

             Là thật! Tất cả là thật, chị ấy không chết!  

             Anh ta che mắt, đứng tựa ở cửa, môi không kìm được nhoẻn cười nhưng lại có phần muốn khóc.  

             *  

             Ở Phượng Minh cách xa nghìn dặm, tháng bảy, gió nóng thổi rát mặt.  

             Ngoài phòng giải phẫu, Trần Liên Tinh nhìn người đàn ông đứng trong phòng hút thuốc, cứ định nói rồi lại thôi.  

             Trên người Trần Cảnh toát lên sự lạnh lùng khiến Trần Liên Tinh không dám khóc lóc kể lể. Chuyện xảy ra ngày hôm qua quá bất ngờ, sau khi anh cứu cô ta thì vẫn luôn như vậy.  

             Trần Liên Tinh vững dạ nghĩ rằng rõ ràng cô ta là người bị hại, cô ta có bạn trai không có gì sai, Trần Cảnh hứa bảo vệ cô ta, nếu cô gặp phải tên bạn trai không tốt, đương nhiên Trần Cảnh phải ra mặt thay cô ta rồi!  

             Không phải chỉ là không gặp được con khốn đó thôi sao, có đến mức phải như vậy không?  

             Cô ta không có gì khác nhưng từ nhỏ đã có lòng tham chiếm hữu rất mạnh. Nghĩ đến dáng vẻ Trần Cảnh suy sụp như vậy vì con khốn đó là cô ta lại thấy tức.  

             Mặc dù cô ta vẫn chê Trần Cảnh nói lắp nhưng Trần Cảnh vừa đẹp trai lại vừa không đời nào có chuyện phản bội cô, thế là đầu óc của cô ta bỗng chốc linh hoạt hẳn lên.  

             Xảy ra chuyện như vậy, cô ta thật sự sợ.  

             Trần Liên Tinh lặng lẽ sờ bụng dưới của mình, cuối cùng nghĩ tới mấy lần trước lên giường với tên con trai nhà giàu kia rốt cuộc anh ta có đeo bao hay không, cô ta không để ý, lúc đó cô ta còn đang chờ mong được bác sĩ bảo cưới.  

             Hiện tại biết người ta coi cô ta là đồ chơi, đương nhiên cô ta rất sợ mình có thai.  

             Tên con trai nhà giàu đó đã gây ra cho cô ta ám ảnh tâm lý khá nặng nề, Trần Liên Tinh bỗng cảm thấy thực ra thành đôi với Trần Cảnh cũng không tồi.  

             Trung thành, biết đánh nhau, biết nóng nảy, biết kiếm tiền.  

             Cô ta đi vào phòng hút thuốc, nở một nụ cười bản thân tự cho là đẹp mắt.  

             “Anh à, em biết mấy năm nay anh đã làm tất cả cho mẹ con em. Chờ mẹ em phẫu thuật thành công, chúng ta kết hôn đi.”  

             Trần Cảnh kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, ngước mắt nhìn cô ta.  

             Ánh mắt không gợn sóng mang theo vài phần lạnh lùng mà Trần Liên Tinh không hiểu.  

             Trần Liên Tinh cực kỳ tự tin: “Anh đừng nghĩ tới cái đứa… à không, Kỷ Đại Ninh, và cả Kỷ Điềm nữa, chắc chắn họ không thật lòng với anh đâu. Chúng ta mới môn đăng hộ đối với nhau, những cô gái có tiền đó chưa biết chừng trong lòng đang thầm chê anh có khiếm khuyết đấy.”  

             Trần Cảnh cảm thấy buồn cười, hóa ra là suýt nữa bị lừa nên sợ hãi đi tìm hiệp sĩ đổ vỏ.  

             Tại sao trước đây anh lại yêu thương loại người này như em gái suốt bao nhiêu năm được nhỉ.  

             Trần Cảnh lạnh lùng đọc nhấn rõ từng chữ: “Cút đi!”  

             Trần Liên Tinh mở to mắt: “Cái gì?”  

             “Tôi, bảo, là, cút, đi.”  

             Mặt Trần Liên Tinh đỏ lên, cho tới nay, cô ta chưa từng bị Trần Cảnh đối xử như vậy bao giờ nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ta không dám chửi tục, quả thực không nói ra miệng được.  

             Tâm trạng Trần Cảnh khá tồi tệ. Trong lòng anh thậm chí quanh quẩn cảm giác muốn trở nên tàn nhẫn. Đợi bà Trần phẫu thuật xong, anh sẽ nghĩ cách thu xếp cho cha nuôi ra tù, sau đó mặc kệ hai mẹ con nhà này.  

             Trần Liên Tinh hậm hực đi ra ngoài.  

             Trần Cảnh ngẩng đầu lên, nhả ra một hơi thuốc trông như làn sương mù. Rõ ràng cuộc sống vẫn giống như trước đây, ban đầu vốn là như vậy, anh kiếm tiền nuôi mẹ con Trần Liên Tinh. Hằng ngày một mình đi làm, tan tầm, lắng nghe sự yên tĩnh hay ồn ào của thế giới.  

             Nhưng chiều hôm qua, khoảnh khắc cứu Trần Liên Tinh, anh bỗng cảm thấy mình không còn gì nữa.  

             Trần Cảnh đè tay lên trái tim, muộn màng nhận ra nó trống rỗng, đau âm ỉ. Anh chán ghét muốn vứt bỏ bản thân của hiện tại, chán ghét muốn vứt bỏ cuộc sống trước mắt, thậm chí anh ghét dây thanh quản của mình, ghét cả việc mình nói lắp.  

             Anh tệ hại như thế, chẳng trách một người đàn bà như Trần Liên Tinh cũng dám tự tin đề nghị kết hôn với anh. Chẳng trách Kỷ Đại Ninh anh từng nâng niu như cả thế giới có thể nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời anh.  

             Anh cản a xít sun phua rít cho cô, nấu cơm cho cô, đưa cô đi học, thậm chí liều mạng hôn cô, tất cả có lẽ chỉ là trò cười trong mắt cô.  

             Anh lặp đi lặp lại những hình ảnh và suy nghĩ này trong đầu, không sao ngừng lại được.  

             Ban đầu, anh không nên mang cô trở về nhà. Trần Cảnh cảm thấy vừa lúng túng lại vừa khổ sở. Anh dập tắt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.  

eyJpdiI6Ik5LVjhDbDNTNzkxQlhJY29OaURseEE9PSIsInZhbHVlIjoiaEh2R04xNWJsRlE0eHQ2eWcwWVRBd05meEtpZHlkSVdTa2thcUZ2TWpjU21yeUxxT0tDdXg0aENLQ0FRTHlUajU3dUNEN2EwQXl3clRHNTFzSCt6ZTFBdUpDUkthTktYSjMrTzJCUTA5SVNvbkNMOGp3RGtcL1BVaWV2ZzVPZG0xQVJHR3ZRVVk1SjN1VWczMUFkU1hlZ3loMVRaM2ZQbFVRWDdwd1ZJM0dQbzlxZW1LOGxESjk5R3dscFpJS2lOMlA0emtzcFg0eWVlMlpDaVlBc1hWME4yYjFwclg3Q3NXcVZYeFU5S0FiUXhHOTg4WWZUeUFWRjVsMkQ3Wkh2TU5vWlwvemRlZnFUS0NnVFRQR0Q5WmJSMUpZRHprSDBYOW8yOUIxNCtmWnVHTVlYTk45OXdmbDNFQ0JmRFU3MmlYNGtMZFQwRVp5Q1VoRUc2TjJvRXphOURRNiszY3hmbWZ2T3BNbWw1QUJwWUVVU2kxVGtJeTZOOGZsc1J1c2ZMaExqeU5OYTVPcWE1VlowZzVvcjcwYkdcL09uRmJXdG1PcGVLbjc3V2Y2VWdOVEt1Sk1LekNXQWtXYkhoZlZcL0w0SnVuU2hBU3RWMmNcL0Z1VnlvaHc5UjV4ZzlFTlNsNlpkRm9tTE9wTU43bk44YmxpZDFqSmFWQVpFeHhjemxVb2tIOEZBcEg3R0syU1lLbUV3VXY4Yk1Rd1Z3bjdETmltanlLMzN3RkN3K0xHWEpcL0dkMitGVW1LcGlPOFRiemdqVE5pYjc3VXcwVVBsK0tjbElCVm1KSnE2bENqVWNzTWpsR3J2b3NzQmVZV3JXY1hsSW83YVwvTnRNcVZrZFZNRnFZVEpWWHNBWWxhTHQ1RnRYVEpZelZBUUNDYWdkQjNJSlFZNkZ2bU5cL2xPdnl4ZnNWcjAyYW5qOFFPcWtodXdPRXJwdFhVbDE4MGREVTFDSnhWMUVMbWFFNUZZRHVJdnJCNjBqZTJHSVVVQjQra1k9IiwibWFjIjoiOTlhYmQxNTQwMTcyOTNiYjMxOWZmN2U4YTI5MTViNTc4YWMxNmEwOTNmMjNlMDhhOWNjODVhNDllNGQ4Y2QyOSJ9
eyJpdiI6InF0bjlOQVwvWVNsQ1JTYmtiWTQ3QkZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjV1eVFMeEx4TDA3OUdpNUUzdmxXbzRHTUlOTmRxUSt1VnZEQ2l6aVFBSUt2TTMwMjRhaDFZNGlLdjZtWmRmcjM4dmZtQWswQVUzU1FCUDVxSGJneTExd1RyMmpGNlpFV29KemVKRDk0XC9DQ3gxXC9zRzJvUVJMQVZlY3dDdUxvZGlQSE1SMWozaGM4U1MxcndHd1NMWnhOZGdST2hrR0lpaUdubDNpdU16enRDbkh3UnppWThrZTFsbmNzRGFBWHZlOFdORVN6dUcyMnVRY2YyTnU0amtISzVZTE1xM3UydUw1b1hKVlNYK3hHTVh1MFl3YlczbmRQTTZDR2QxQjdUa1BHN3N3bDI0YlwvVnNpWlpnd0tHU1wvK25BaHoxMUFDSTJYaVp2NjJ4ZWNTcVhjWG1KTHFwWUpCXC9VQ01HY0I1Zm41WnliWDU4RVF0a2F2aWZtMjFSdVdSTlA3RkJ2RmpkQk1BejgySDRCQ1lUK05vcjZkeVpUYkZKK0VVWVlcLzEwTVJUUHI3RnQrcVZ1MkVYZ0lkNTMyWitcL3lZMkUrVDlhSVY2aGtIWG5aK0hCUHNqMERnVUhCTEdzTllJalRHdlpVVVlpVEVONzQ4Yms0emlqXC9OTGZIb2dPM3dYUnFvWWtuellDaTZQa2U5cHA4bExOUWJjc3RUYXJcL1NmUnBCblwvWDNoeDZPeUhKNmZxdXQ1UUtGMzQyczhnVG03Q1hLNHp1eXZMdkZaa0lSRWhQSzYzRDRzM2dGQlNuTFVGbUIrcnBDZVwvc1o1a3JWXC9IekZFWWZuRkN1Z0FFdERjdlwvM2RiQk00a1I1YWN1aXpUWUxjSHh1YnA4N2hVQXh5WEVyaGgxdkUzeVgwMVgwelRNSGh5TnBjYVBcLzlPTk5ZSjU4aTBQaFwvb3lFaUYrN3lCYUNvckJuVm05Q2hEeWMyT1h5WWoyeG0wNHM2blwvdUVcL1g1ZFdiclZjYWVYM2NiUEdLMU1PdTdHODVwT25JXC9JUlhqWG5WSmFZRWxFQVAwWEpDekNISSIsIm1hYyI6ImQ2ZDYxNDJiOTM0MzdlNTQ5OTI4ZGE1YjM1Y2EyMzRhZmUwYTc1YTQwOTdkZDQ0YjgwYzlmMzY0NjJjMTJmYWUifQ==

             Anh không ngu như vậy.

Ads
';
Advertisement