Kỷ Điềm cắn răng, cô ta đâu có muốn bày tỏ tấm lòng. Kỷ Đại Ninh trở về, trường hợp này mà mình không đi, không biết sẽ xảy ra những gì.
Nhưng bây giờ mặt của cô ta vẫn còn sưng thành thế này, muốn đi cũng không đi được.
Kỷ Mặc Giác vò đầu một cái, đột nhiên nói: "Kỷ Đại Ninh về rồi."
Kỷ Điềm không nghĩ tới Kỷ Mặc Giác sẽ nói đến chuyện này, cô ta vội vàng lộ ra biểu tình kinh ngạc mà mừng rỡ: "Thật sao? Chị ấy còn sống?"
"Ừm, tính tình chị ấy không tốt lắm, chờ vết thương của em lành: " Kỷ Mặc Giác dừng một chút: "Em nhường chị ấy một chút."
Kỷ Điềm: "..."
Mặt Kỷ Điềm sưng phù nên Kỷ Mặc Giác hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt của cô ta, nói thẳng như ruột ngựa: "Chị ấy từ nhỏ bị nuông chiều hỏng rồi, mặc dù có hơi đáng ghét, nhưng em cứ khen chị ấy là được, bản tính chị ấy không xấu. Anh mua cho chị ấy một cái vòng tay, đến lúc đó em đưa cho chị ấy, coi như quà gặp mặt, hòa hoãn quan hệ."
Kỷ Điềm cắn răng, vốn định nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng trên mặt lại đau muốn chết.
Cô ta thật sự hận chết Kỷ Đại Ninh. Dựa vào đâu mà bắt cô ta phải hạ thấp bản thân để lấy lòng Kỷ Đại Ninh cơ chứ! Không phải Kỷ Mặc Giác không chào đón Kỷ Đại Ninh sao? Lại còn bảo cô ta khen Kỷ Đại Ninh, cô ta quả thực muốn bóp chết đồ giả tạo kia!
"Anh, em biết thân phận của mình là gì."
Thấy ánh mắt cô ta ảm đạm, cuối cùng Kỷ Mặc Giác cũng cảm thấy không đúng, an ủi cô ta: "Anh không phải có ý kia, dù sao tính tình của em tốt hơn một chút, cũng sẽ không so đo với người khác, uất ức cho em rồi."
"Không uất ức, chị vui vẻ là được rồi."
Kỷ Mặc Giác khó tránh khỏi có chút đau lòng cô ta: "Lần sau anh sẽ mua cho em một cái đẹp hơn."
Kỷ Điềm cười cười.
Kết quả ngày thứ hai, Kỷ Mặc Giác thật sự sai người đưa vòng tay đến.
Kỷ Điềm nhìn chiếc vòng tay pha lê tím xa xỉ phiên bản giới hạn toàn cầu kia, hai mắt cũng đỏ rực lên vì tức!
Cô ta đã sớm để ý chiếc vòng tay này, nhưng vừa nhìn đến giá cả, dù là đã quen sống phú quý một thời gian cũng không nhịn được hít vào một hơi, không dám chi tiền nhà họ Kỷ ra mua. Vậy mà không ngờ Kỷ Mặc Giác lại mua về, muốn cô lấy ra để lấy lòng Kỷ Đại Ninh.
Suýt chút nữa thì Kỷ Điềm đã phun ra một ngụm máu mà ngất đi.
Tác giả có lời muốn nói: Đại Ninh: Chuẩn bị cho tốt để vớt vận may nghe không! Rất nhiều rất nhiều đó!
Chu môi.
Trần Cảnh hôn một chút, rời đi.
Đại Ninh: ...
Thanh Đoàn: ...
Hôm nay mẹ hỏi tôi, vì sao thái giám ngày xưa phải tịnh thân, quá tàn nhẫn.
Tôi: Bởi vì sợ dâm loạn hậu cung á.
Mẹ: Vậy sao đừng để đàn ông hầu hạ, dùng cung nữ hết không được sao?
Tôi: ... Có lý.
Đúng thế, vì sao nhỉ? Rơi vào trầm tư.
Đương nhiên Kỷ Mặc Giác không biết các cô gái đang nghĩ gì, anh ta bực bội nới cà vạt, lên đường đến nơi đấu giá.
Kệ đi, làm gì có ai tin tức linh thông như vậy? Cái gì mà mộ phi tần? Con mẹ nó nếu đã trâu bò như vậy, sao không nói có hoàng lăng luôn đi?
Một người sinh ra và lớn lên ở thủ đô như anh ta cũng chưa nghe nói nơi này có thứ đó, nếu như thật sự có thì đã sớm bị tìm ra rồi.
Sau khi đã nghĩ thông suốt đây là một "âm mưu", Kỷ Mặc Giác oai hùng mạnh mẽ, khí thế bừng bừng dẫn theo người tới điểm hẹn.
"Đi, làm chết đồ con rùa Quan Tái Thường kia!"
Nhưng Kỷ Mặc Giác không ngờ tới, anh ta vừa mới xuống xe, còn chưa tiến vào tòa nhà thì một đám người đột nhiên xông ra, kéo anh ta lên một chiếc xe khác.
"Mẹ nó, buông tao ra, có biết tao là ai không hả?" Da đầu Kỷ Mặc Giác muốn nổ tung lên. Kẻ nào mà to gan lớn mật như vậy, ban ngày ban mặt mà cũng dám bắt cóc!
Anh ta như một con sư tử con cáu kỉnh, uốn qua uốn lại, lại bị người ấn chặt lên ghế ngồi, không thể động đậy.
"Cậu Kỷ, yên tĩnh chút."
Một giọng nói vô cùng lạnh nhạt truyền đến.
Kỷ Mặc Giác ngước mắt, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc thoải mái, vóc người rất đẹp, đôi đồng tử thâm trầm đang đánh giá mình, giống như muốn nhìn ra điều gì từ trên mặt anh ta.
Một lát sau người đàn ông mới dời mắt, hình như có vài phần thất vọng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất