Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 Anh ta mắng khó nghe như vậy mà lông mày Triệu Dữ cũng không thèm nhăn một cái, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chỉ có lúc ban đầu đánh giá anh ta, trong mắt mới chứa cảm xúc khác.  

 

 

"Cậu ồn ào quá, tôi đang giúp cậu."  

 

Kỷ Mặc Giác nhếch môi cười một tiếng.  

 

Triệu Dữ thản nhiên nói: "Phong thư kia là do tôi gửi, tôi biết cậu không tin cho nên cũng không có ý định giải thích với cậu."  

 

"Tin cái gì, tin mày là chó của Quan Tái Thường sao?"  

 

Triệu Dữ vuốt ve ngón áp út, lúc này Kỷ Mặc Giác mới nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón tay người đàn ông.  

 

Hoá ra là người đã kết hôn.  

 

Triệu Dữ vẫn bình tĩnh thong dong, nhưng lão Bát lại không nghe nổi nữa. Cậu ta vỗ vào da mịn thịt mềm của cậu ấm này, lớn tiếng nói: "Cậu thấy ai bắt cóc mà lái Rolls-Royce chưa?"  

 

Kỷ Mặc Giác nghẹn một hơi.  

 

Anh ta vừa mới bị túm lên xe, đúng là vẫn chưa chú ý đây là xe gì.  

 

"Cho nên: " Triệu Dữ nói: "Yên lặng chút."  

 

*  

 

Quan Tái Thường trăm triệu lần không nghĩ tới, đã quá thời gian đấu giá mà tên oắt con nóng tính dễ giận của nhà họ Kỷ kia vẫn chưa tới.  

 

Đúng là bất ngờ! Vụ này rõ ràng đã mười phần chắc chín. Quan Tái Thường vẻ mặt khó lường, mặc dù ông ta không cam tâm để mọi sắp xếp của mình bị xáo trộn, nhưng vẫn còn tính là bình tĩnh, đứng dậy bỏ đi.  

 

Coi như thằng nhóc kia may mắn. Hôm nay Quan Tái Thường vốn định cố tình nâng giá thật cao để thằng nhóc kia nâng giá theo, không ngờ người lại mất tích đi đâu mất.  

 

Người khác có thể không biết, nhưng ông ta có tay trong truyền ra tin tức, có người phát hiện vết tích mộ phi tần ở mảnh đất Đông Thành kia, chỉ có điều cấp trên xử lý chậm, còn chưa chứng thực xong.  

 

Người nào mua mảnh đất này chính là mất cả chì lẫn chài.  

 

Quan Tái Thường vừa đi khuất, Triệu Dữ ra lệnh: "Buông cậu ta ra."  

 

Sắc mặt Kỷ Mặc Giác rất khó coi. Cho dù anh ta không có đầu óc kinh doanh thì giờ phút này cũng hiểu ra mình suýt nữa bị người chỉnh. Thiếu chút nữa là anh ta đã lãng phí một trăm hai mươi tỷ mua một đống giấy vụn!  

 

Kỷ Mặc Giác ho khan một tiếng, lại nhìn người đàn ông trước mặt, có chút lúng túng: "Cảm ơn anh."  

 

Triệu Dữ mỉm cười: "Xuống xe đi."  

 

"Ôi khoan đã, anh là ai, vì sao lại giúp tôi?"  

 

Triệu Dữ vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay, không có ý định trả lời anh ta.  

 

Mặc dù Kỷ Mặc Giác vừa phát cáu, thế nhưng cũng nhanh quên. Anh ta vỗ vỗ vai người đàn ông, nói: "Lần này anh giúp tôi một việc lớn, vậy sau này xem như là bạn bè của Kỷ Mặc Giác tôi đây. Hôm nay ông nội nhà tôi sinh nhật, anh có thể cho tôi chút mặt mũi, tới ăn bữa cơm không?"  

 

Lão Bát im lặng liếc nhìn sắc mặt Triệu Dữ, phát hiện biểu cảm của anh vẫn vững như núi Thái Sơn.   

 

"Không cần."  

 

"Cần, nhất định phải cần! Có phải anh xem thường tôi không?" Trước đây Kỷ Mặc Giác là một tên công tử bột chính hiệu, coi trọng nhất là mấy người anh em tốt. Người đàn ông này nhìn qua là biết rất trâu bò, lại còn giúp anh ta tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, đối với người mà mình để ý, từ trước đến nay anh ta đều rất rộng rãi nhiệt tình.  

 

Triệu Dữ thản nhiên nói: "Sắp tới có chút việc."  

 

Nghe Triệu Dữ giải thích như thế, Kỷ Mặc Giác cũng hết cách. Anh ta nhảy xuống xe, vẫy tay chào Triệu Dữ rồi dẫn theo trợ lý của mình rời đi.  

 

Triệu Dữ nói: "Thập, lái xe."  

 

"Vâng."  

 

Bát liếc nhìn chiếc nhẫn Triệu Dữ đeo ba năm, trong lòng có chút tiếc nuối. Nếu như cô cả còn sống, hôm nay cậu Kỷ chính là em vợ của cậu chủ rồi?  

 

*  

 

Ngay ngày hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của ông chủ Kỷ. Màn đêm vừa buông xuống, vô số chiếc xe sang trọng lái vào biệt thự.  

 

Trần Cảnh cầm theo thiệp mời Đại Ninh đưa, tới sớm hơn những người khác. anh chưa từng tới mấy nơi như thế này, sau khi đi vào chỉ biết ngồi một mình trong một góc hẻo lánh.  

 

anh là gương mặt lạ, không ít người trong bữa tiệc dò xét anh, nhưng không ai tiến lên bắt chuyện.  

 

Trái lại có mấy cô gái trẻ đảo mắt nhìn thoáng qua gương mặt anh tuấn của anh, rất có hứng thú.  

 

Cũng may đây không phải là buổi tiệc gặp mặt của người trẻ tuổi mà là tiệc mừng thọ bảy mươi sáu tuổi của ông chủ Kỷ. Cho dù các cô có hứng thú cũng sẽ không chủ động bắt chuyện.  

 

Mắt thấy đại sảnh càng ngày càng náo nhiệt, Kỷ Mặc Giác xuống lầu chào hỏi khách khứa.  

 

Tất cả mọi người rất cho anh ta mặt mũi, rối rít chào hỏi: "Cậu Kỷ!" Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, trước khi nhà họ Kỷ sụp đổ, nhà bọn họ vẫn là xí nghiệp số một thủ đô.  

 

Đối với mấy trường hợp này, Kỷ Mặc Giác ứng đối cực kỳ thuận buồm xuôi gió.  

 

Anh ta lớn lên đẹp trai, so với Trần Cảnh thì tinh xảo hơn nhưng lại không nữ tính, là kiểu đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết.  

 

Kỷ Mặc Giác đang ôm bả vai một người đàn ông trẻ tuổi.  

 

"Vạn Bằng Trì, nghe nói thằng nhóc mày gần đây lại đổi bạn gái, lúc nào rảnh mang đến cho anh em nhìn một cái."  

 

Vạn Bằng Trì trêu chọc anh ta: "Cậu Kỷ còn bận kế thừa gia nghiệp, làm gì có thời gian chơi với mấy thằng oắt con này chứ."  

 

"Cút đi." Kỷ Mặc Giác cười mắng.  

 

Trần Cảnh mím môi. Ở những nơi như thế này, một mình anh không quen biết ai, những người kia lại bận chạy đi nịnh bợ người khác, cũng không ai nói chuyện với anh.  

 

anh như một cá thể lẻ loi bị bài xích, chờ đợi trong xó xỉnh âm u.  

eyJpdiI6IkFGaE8yTnlCUjBJV2NFcXlPSzF0aHc9PSIsInZhbHVlIjoiMzZsRSswNStlTHZTV0lkRnA4R3RPSENFenBBWSs2UUlVMjE3cnBaaHl6M3M3VXhwWkY2QlNpak92VkdcL0dZbE0iLCJtYWMiOiI0MDhkMGJjYjliNmM2YTUzOWI2M2Q3ZjZhOGNmZWNiNmY1MTQ1YWU3ZWVlZGM4OTVmYzlkYTJiOGI1YTEwMDFlIn0=
eyJpdiI6ImVmK1FSU1pKWFJmOW5mMnZJZlFlQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiR2VnTkhGNHJyeGwxdnkzUVwvb2x5aVJ1SVRlVWcyOUdSaHZHWGZcL2xQdXpkUHJFVTZCc2h0U0t1OUZUMzZzVXhFZENjV0lBWkQ3RmtXbDNuSUhQWHJLRER5VmVcLyt4eG9vaVM4WDByd1E3REJQN0ZnV3Q4RW0rYWowU1V4YktXdUxXeTdlOFdyeFlsYkZaWktCK0FVK2lhTUZzMFVlR0d1eGs4R1VRK3BCdzZHdVwvV213bWNpblc3c0ptWm0rZTRUZ3V2eVY5dWdaa3hpRG43eWVpbm9jWmxsQ2hOYmJBc05BNG4yY3JVTkZBOUk9IiwibWFjIjoiN2E1OWFlNWMxZTcwMzQyZDdhMzliMTQ3ZmFkYWRjYmUyZDlhNzY3Yzk1ODUxZjAxZmExMjM1YzZkNDhkZTI2MiJ9

Ads
';
Advertisement