Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Ba ngày sau Cẩn Đình đến làng chài Vui Vẻ, lúc này đoàn làm phim đã quay xong cảnh hai người. Chỉ còn quay cảnh lẻ của Nguỵ Viễn nữa là xong. 

Anh đến sớm hơn dự định nên không mang theo tiểu công chúa nhà Lãnh gia, cũng không thông báo cho mọi người biết. 

Không hiểu sao, anh lại thấy nơi này rất quen thuộc. Tuy có những chỗ không giống với giấc mơ của bản thân, nhưng khung cảnh và con người nơi đây lại cho anh cảm giác thân quen đến lạ lùng. 

Cẩn Đình đi dọc theo bờ biển, đi mãi đến nơi vắng người. Khung cảnh ở đây thật sự rất đẹp, biển trong, cát trắng, không có những trò chơi trên biển,... chỉ có vài căn nhà ngư dân nhỏ. 

Anh đi ngang một căn nhà rất đẹp, ngôi nhà bằng xi - măng có cái sân nhỏ trồng thật nhiều hoa. Lúc đi qua còn nghe được giọng hát rất hay, tiếng hát hoà cùng tiếng gió biển nhè nhẹ, có tác dụng chữa lành rất cao. 

Tâm hồn anh thoải mái vô cùng. Cẩn Đình mỉm cười thật tươi, sau đó bước về phía biển lớn. 

Lê Ái Duy ba ngày nay quay phim, nên được Nguỵ Viễn cho nghỉ làm sớm. Cũng vì thế mà cô có thời gian ở nhà dọn dẹp, nấu món ngon cho hai bảo bối. Vì được một khoản tiền rất lớn, nên tâm trạng cô rất vui vẻ, vừa làm việc vừa ca hát, là bài hát ngày bé mẹ hay hát cho cô nghe. 

*** 

Vì buổi chiều nghe được giọng hát giúp tâm hồn Cẩn Đình được thoải mái, nên bây giờ, khi Nguỵ Viễn đang ngồi trước mặt anh trình bày lí do này kia, anh vẫn rất từ tốn nghe. 

" Kết quả như thế nào, đạo diễn" 

Mặc cho Nguỵ Viễn trình bày đủ lí do, Cẩn Đình không để ý, chỉ quay sang hỏi đạo diễn. 

" Rất tốt thưa Âu tổng. Ngoài mong đợi luôn ạ. Cô gái này rất có tố chất, chỉ tiếc là một viên ngọc thô chưa được mài dũa, lại chôn vùi ở vùng đảo này, thật phí phạm 

nhân tài." 

Cẩn Đình làm việc với vị đạo diễn này đã lâu, chưa thấy ông ấy khen ai nhiệt tình như thế. Ngay cả tên nhóc Nguỵ Viễn dù là thiên tài âm nhạc, nhưng tính tình khó ưa, ông ấy cũng không mấy có hảo cảm, nhưng nể tình Âu thị vẫn nhận lời quay mv cho nó. 

" Vậy cứ theo ý ông là được. Còn vài cảnh cuối, mọi người cố lên. Xong rồi ăn uống no nê đến cuối tuần rồi về nhé. Nguỵ Viễn mời." 

Âu tổng đúng là biết cách chiều lòng người, một câu nói đã khiến cho cả đoàn phim hân hoan, đánh bay cảm giác sợ hãi lúc ban đầu. Ai nấy đều biết Âu Cẩn Đình lạnh lùng tàn ác trên thương trường, lần đầu gặp mặt hoá ra lại không đáng sợ như thế. 

Chỉ có tên nhóc Nguỵ Viễn ú a ú ở không hiểu chuyện gì. Chưa kịp phản đối đã không thấy Cẩn Đình đâu. Làm hắn ôm cục tức cả đêm không tài nào ngủ được. Dặn lòng mai phải gặp chị đẹp làm nũng mới được. 

**** 

Lê Ái Duy như mọi khi vẫn mặc áo tay dài, quần dài, mang vớ chân. Cô còn cố ý bôi một ít bột đen lên người, để che đi bàn tay, cổ và cả khuôn mặt trắng nõn nà của mình. 

Cũng không quên dùng vải ép đi ngực lớn, cũng không quên vắt hết sữa để làm bánh sữa tươi cho hai bé con. Có một bí mật mà chỉ mình cô biết, dù hai bảo bối đã 4 tuổi, nhưng ngực cô vẫn còn tiết ra sữa, thậm chí mỗi ngày có khi trướng rất đau, cô phải lén đi vắt sữa tận 2,3 lần. 

Sữa cô đều dùng làm bánh sữa tươi cho bọn nhỏ, cô hay nói là sữa bò cô được bà Trương cho. Bọn nhóc rất thích ăn bánh sữa của cô, nên ngày nào cũng hỏi mẹ bà Trương có cho sữa không. Làm cô ngượng ngùng chỉ gật đầu cho có. 

Như mọi ngày 8h sáng cô sẽ có mặt ở biệt thự lớn dọn dẹp, lau chùi trên dưới. Sau đó sẽ nấu ăn cho cả đoàn phim. Có điều sáng nay vừa vào thì cô được một bạn nhân viên trong ekip báo rằng, có sếp tổng đến, nên cô không cần dọn dẹp ở lầu trên. Chỉ cần dọn hành lang là được. 

Lê Ái Duy nghe hai từ sếp tổng tim bỗng đập rất nhanh, cả người ra mồ hôi, tay chân lạnh ngắt. Không hiểu sao, cô cứ cảm giác người đó sẽ đến. Người mà suốt 5 năm qua đêm nào cô cũng nằm mơ. Người mà lâu lâu cô chỉ được nhìn thấy trên ti vi, hay là lâu thật lâu nghe được từ một vị khách nào đó đến đảo. 

Ông trời như hiểu được lòng nhớ mong của cô, vừa quay lưng đi cô liền nghe được giọng nói ấm áp nhưng lạnh lùng ấy: 

Cô là giúp việc ở đây sao, phiền cô thay chăn ga ở phòng 2 tầng 5 giúp tôi. Cảm ơn" 

eyJpdiI6IitDYUtHQ2pHNE5mRVI2RkQrNTloOGc9PSIsInZhbHVlIjoicm1kWEVzdFA5WnhhNzVrRm5yQ1gxN3UycXhyVzFWdnMrYU9XR3NNRld6VW9FVEF3Z1hvTDl3RlAzT0NST2NcLyt1Z3grczF3SHVvOWdhRkNQUTVWZHlnZXVlQ0Q1VThkTlwvdWJMSnhTXC81T3pMY3AyNDVtUDJHRXJ2UGJ3NEk0RGo0NVBoRlphaUdEKzBKOGhVXC9QK2tHTzlVTjBMZXJtMVdzb3JSY0NYSkZXTHNST09UbENaMGxOb3Nkb016Z1BmblZseHljbDhZVDV2MkRRbG5rdk9cLzVVTzVQcjU0U2dNUUhtRnNLVlp0aUp1YlRjRFEzblRKZjM2RUNtdU1cL3J1UStVbXFyQ2RRZUM3UWNGc0I1V2ZScVFMK2xIVzdQTjFOXC9jMEVsd2VjcU9vYWs1ZTJIQTVNS1J6c2tSXC80V3RLWE9MVFNhN3RkZTdyM3NxcmhlcTdUYmRoR25wXC9hYkVkbk1cL24zWG52bDlxTlhxK2UwNUdEU3hqVFR6ck5rUk9iQ2p2VURyUXVNNmVzdG5qV1wvU1BFVjhCWWpqUWltaUI3VGRDcHJ5cVNMQzl1S2t2dkZab0ttTVZJTWVaMTNoSDZFIiwibWFjIjoiNWQwMjM1MTE3ZjExNmIyY2MzZWM0OTNlYTJhYzAzYWY0ZGJiMTlkMGNjYzcxMTkyNTFhNDI5YzYwZDcxM2VkMyJ9
eyJpdiI6IlRpR2pwZ3FMTkhZOVJsaisxclAyZ3c9PSIsInZhbHVlIjoialdxQzE2eVhXbFZCaCtlanBteDVwTldrXC9jSzhqdDBlTFNvbnlQT1l1U05RYVJweXpmUXJTTGx1RzM3V1N2Y2xaUytObnNITVV3UUl4ZktZaDFBcTNXQlBwUzIzdEJnZDhsVWU5MVdCcVV4SkZLakpoWmdmK002V0ZEcDl5UStMYWZscyt5RmY4eXZSbE10Nm8xdkdZaTFcL2EwVFF6bXBPRkdvXC9mWEdNSW8yeVY1UmNtV0lCZzg4NU4xVFNWTzNoK0tTakF5YmJRc2pERVpyVTVUWTBFZGEzSzV5NlwvSjdkSGpBSEtGTUZzVmRERWJ4RSs4dWxjd1ZBUno0S0xHdWhkYmFKRnpBdnhIYmx3YXRqZXIrVDFNU2tpXC9Sa2tJYllMc3k5eUJCQlVDZVpVa3duT2J6Nng4RGZkSENUb1BPUCIsIm1hYyI6IjUzMWEwMWY5N2Y4NzI0YjZmY2FmY2JiMGEzNGZmYjc4NWVhNGY5Y2I4MGFkNjRiZTFhMzRiMDU1NmY4MzViM2UifQ==

Dạ vâng ạ" - Ái Duy giọng lí nhí, xoay người lại và cúi đầu. Sau khi nghe tiếng bước chân dời đi, cô chỉ dám lén ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của anh. Đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh, chỉ yếu đuối dõi theo người đàn ông cao lớn soái khí đến khi dần khuất bóng.

Ads
';
Advertisement