Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Hai kiện tiên khí, ngươi ăn cướp à?  

             Thường Dạ nhướn mày nói.  

             Đệ tử Đạo Môn này không giáo huấn Mạc Phàm còn chưa tính, còn cấu kết với Mạc Phàm trước mặt bọn họ, đòi bọn họ hai kiện tiên khí.  

             - Ăn cướp, cũng được, các ngươi có hai kiện tiên khí hay không, nếu có mà nói, vậy vận khí hôm nay của sư huynh đệ bọn ta không tệ, cuối cùng cũng cướp được một con dê béo.  

             Trương Thiên Bảo không tức giận, trái lại cười vô lại nói.  

             Mạc Phàm cười không nói gì, Trương Thiên Bảo này ngoại trừ vận khí tốt, vậy mà còn bộ dạng như vậy.  

             Sắc mặt Bắc Ly Thu Nguyệt khó coi, gần như có thể vặn ra nước.  

             - Ngươi ở đây chơi đi, ta đi trước.  

             Cô ta còn tưởng Thường Dạ sẽ lấy lại được chút mặt mũi cho cô ta, không ngờ người của Đạo Môn lại có quan hệ tốt với Mạc Phàm như vậy.  

             Như vậy vẫn nên rời đi thì hơn.  

             - Còn nữa, ngươi ở Đạo Môn tên là gì?  

             Bắc Ly Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Trương Thiên Bảo hỏi.  

             Trương Thiên Bảo ngang nhiên bảo vệ Mạc Phàm, cô ta sẽ không dễ dàng tha cho Trương Thiên Bảo.- Hóa ra là Thu Nguyệt sư muội à, muốn tìm sư phụ ta tố cáo đúng không, tục gia của ta là Trương Thiên Bảo, ở Đạo Môn người ta thường gọi ta là Trương Thiên Tuyệt, sư phụ của ta tên là Trương Đạo Lâm, ngươi tìm sư phụ ta tố cáo đi, bảo sư phụ ta nhanh nhốt ta một thời gian, ta thật sự không muốn xử lý việc ở chợ nữa đâu.  

             Trương Thiên Bảo không lo lắng nói.  

             Mấy ngày nay Bắc Ly Thu Nguyệt gây ra không ít chuyện, nhưng có vài phần tư sắc, tất nhiên là anh ta nhận ra.  

             Mạc Phàm lắc đầu, lạnh lùng liếc Trương Thiên Bảo một cái.  

             Trương Thiên Tuyệt là đại sư huynh của Trương Thiên Bảo, một trong chín đệ tử của Đạo Môn, Trương Thiên Bảo gây chuyện, lại báo tên Trương Thiên Tuyệt, con hàng này xấu xa thật.  

             Nhưng con hàng này đối với Trương Đạo Thiên không tệ.  

             Trương Đạo Lâm sư phụ của Trương Thiên Tuyệt luôn đối đầu với sư phụ anh ta, Trương Thiên Bảo tương đương hắt một chậu nước đục cho Trương Đạo Lâm.  

             - Trương Thiên Tuyệt, ngươi đợi đó cho ta, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta đi.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt trừng Trương Thiên Bảo một cái, dẫn theo đám Võ Bá xoay người rời đi.  

             - Thu Nguyệt sư muội, không tiễn nha, nhất định phải nhớ kỹ, ta tên là Trương Thiên Tuyệt, sư phụ ta là Trương Đạo lâm, đúng rồi, nếu cáo trạng thì tốt nhất nên tố cáo với chưởng môn, nhân khí của sư phụ ta ở môn nội rất cao, ngươi đến chỗ những người khác tố cáo cũng vô dụng.  

             Trương Thiên Bảo vẫy tay, vui vẻ nói.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Trương Thiên Bảo biến mất chỗ hành lang.  

             Ở một bên, vẻ mặt Thường Dạ xanh mét.  

             Anh ta vốn định biểu hiện một chút trước mặt Bắc Ly Thu Nguyệt, thật không ngờ biến thành như vậy.  

             Anh ta vốn định nhờ hai vị nhà Nam Cung gia giúp đỡ, nhưng hai vị này không nhúc nhích, cứ bàng quan đứng một bên như thế, anh ta cũng ngại nói gì.  

             - Trương Thiên Tuyệt ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi dám thiên vị đệ tử Thần Nông Tông vì việc riêng, chuyện này ta sẽ không để yên đâu, Thường Thanh Thiên bọn ta nhất định sẽ khiến ngươi không chịu nổi.  

             Thường Dạ nghiến răng nói.  

             - Tốt nhất là ngươi đừng để yên, nếu ngươi cứ như vậy thôi, sau đó Trương Thiên Tuyệt ta sẽ mỗi ngày tới Thường Thanh Thiên một lần, khiến ngươi không buôn bán nổi.  

             Vẻ mặt Trương Thiên Bảo không đổi, trái lại cười nói.  

             Tốt nhất là Thường Dạ làm như vậy, anh ta cầu còn không được.  

             - Tiểu tử xấu xa, ngươi muốn ai không buôn bán được nữa, lặp lại thử xem.  

             Lão giả Nam Cung gia ở một bên không nhịn được nữa, lạnh lùng nói.  

             Thường Dạ thấy lão giả lên tiếng, trong mắt lập tức hiện lên vui mừng.  

             Cuối cùng người Nam Cung gia cũng ra mặt, xem lần này Mạc Phàm làm sao bây giờ.  

             Trương Thiên Bảo thấy lão giả Nam Cung gia lên tiếng, sắc mặt thay đổi, không còn diệu hổ dương uy như trước.  

             - Trương Thiên Tuyệt bái kiến Nam Cung lão gia tử, Nam Cung cô nương, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói thôi, các ngươi đừng coi là thật, đúng rồi, chỗ sư phụ Trương Đạo Lâm của ta mới rang xào một lượng lớn trà ngon cực phẩm, hai vị có rảnh nhất định phải tới.  

             Trương Thiên Bảo chớp mắt, nói.  

             Anh ta có thể không cho Bắc Ly Thu Nguyệt mặt mũi, nhưng người Nam Cung gia thì không được, nhất là Nam Cung lão gia tử, bối phận như sư phụ anh ta, tu vi kém sư phụ anh ta một chút, nhưng ngay cả sư phụ của anh ta cũng phải kính lão gia tử này năm phần.  

             - Ngươi lại nói Trương Thiên Tuyệt thử xem?  

             Lão giả Nam Cung gia trầm giọng hỏi.  

             - Ha ha, lão gia tử đừng giận mà, ta đây đều làm việc theo lẽ công bằng mà thôi.  

             Trương Thiên Bảo cười đê tiện nói.  

             - Làm việc theo lẽ công bằng, ngươi còn dám nói mấy chữ làm việc theo lẽ công bằng à?  

             Thường Dạ hừ lạnh một tiếng nói.  

             Trương Thiên Bảo thiên vị rõ ràng như thế, còn không thèm che giấu một chút trước mặt bọn họ, to gan lớn mật quả thực khiến người ta giận sôi, vậy mà Trương Thiên Bảo còn dám mở miệng nói mấy chữ làm việc theo lẽ công bằng.  

             Nếu Trương Thiên Bảo làm việc theo lẽ công bằng, vậy anh ta là đại nghĩa lăng nhiên.  

             - Không phải làm việc theo lẽ công bằng, vậy ngươi muốn nhìn ta làm việc trái pháp luật không?  

             Trương Thiên Bảo nghe thấy lời Thường Dạ nói, lông mày nhíu lại, sắc mặt lập tức khó coi, lạnh lùng liếc Thường Dạ một cái nói.  

             Anh ta khách sáo với Nam Cung lão gia tử, đó là vì thân phận của bọn họ còn đó, anh ta nhất định phải như vậy.  

             Nhưng Thường Dạ là cái thá gì, Thường Thanh Thiên là tài sản của Nam Cung gia, nhưng Thường Dạ chỉ là nô bộc của Nam Cung gia mà thôi.  

             Đừng nói là Thường Dạ, Bắc Ly Thu Nguyệt vừa ở đây, anh ta cũng không cho Bắc Ly Thu Nguyệt bao nhiêu sắc mặt hòa nhã.  

             Chân Võ Tiên Cung có quan hệ không tệ với Đạo Môn, nhưng Chân Võ Tiên Cung giống như một nhánh của Tông gia trước mặt Đạo Môn.  

             Một người của Tông gia như anh ta, đối với đệ tử cùng cấp chi nhánh thế nào còn phải xem tâm tình của anh ta.  

             Thường Dạ này là cái thá gì, mà dám làm càn với anh ta.  

             Anh ta đã nhân từ lắm rồi, tuy anh ta không thường làm việc trái pháp luật, nhưng nếu chọc giận anh ta, anh ta cũng có thể làm việc trái pháp luật một phen.  

             - Ngươi.  

             Thường Dạ chỉ tay về phía Trương Thiên Bảo, nói đến bên miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt chớ đến gần của Trương Thiên Bảo, lại nuốt xuống.  

             Anh ta dời mắt, ôm quyền với lão giả Nam Cung gia.  

             - Hai vị đại nhân, đệ tử Đạo Môn này thật sự hơi quá đáng, vốn không để Thường Thanh Thiên chúng ta vào mắt, mong hai vị đại nhân ra tay giáo huấn tiểu tử này một phen.  

             Nếu anh ta không làm gì được Trương Thiên Bảo, vậy để người của Nam Cung gia.  

             Vừa rồi Trương Thiên Bảo khách sáo với hai vị Nam Cung gia như vậy, cho dù bảo Trương Thiên Bảo quỳ xuống, Trương Thiên Bảo cũng không từ chối.  

             Lão giả Nam Cung gia nhìn lướt qua Mạc Phàm và Trương Thiên Bảo, không nói gì thêm.  

             Trái lại Trương Thiên Bảo nhíu mày nói.  

             - Tiểu tử, ngươi thật sự muốn ta làm trái pháp luật đúng không, được lắm, Trương Thiên Tuyệt ta là loại người nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân, nếu ngươi phạm ta, ta nhất định phạm người, ngươi đợi đó cho ta, hôm nay ta chịu trừng phạt, ngày mai tốt nhất là ngươi đừng để Trương Thiên Tuyệt ta gặp ở chợ.  

             Mạc Phàm ở một bên lắc đầu.  

             - Thiên Bảo, đủ rồi.  

             Tiểu tử này chơi biến thân phát nghiện rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trương Thiên Tuyệt đánh chết.  

             - Dạ, sư thúc, người xem ta đâu phải loại người thích làm chuyện trái pháp luật, ta chỉ hù dọa tên này chút thôi.  

eyJpdiI6InhxT1wvcHd5V3l5SEt1eXRTK2twXC9idz09IiwidmFsdWUiOiJWWnRXV0FMaENJaE5sbmw3YWJNS1FMdmRaczVCUTFTVjhVc3J3WUxUXC9OclwvYUNqU251VTVrK0dqaXVnVU55SXJXalcyZG12cFdSR1wvWmVDVXh3T3hiM3FFZU85Szg3UXdmZ0xpT1huY24wYklmNmhUTjRBZWZXcTRZKzZaWE5JY2pWUk9idHA5M2laYzR2WnpKdlFVMHlndWxtMm56Z0FMZENReDlabWd2SStoT2doYlFGVUN2OW4zR1Y5S1wvWloraDdxYVIxa1g4bllhdVpaaWNBZ24zQVVxM2tERkNcLzA5YXZaVEFUQ2d4Z3E3VnZacm9EeVM0MTNGcmNEUUdlUmNLbkF0UUJaNXhIUlVFeFwvWVpndzlHVkpkcTRheDZcL0JjaXY1dlU4Ymt5U0w1K2lKdzR3c3JNaFpOMHd1OFdFTU52d3JtbVNVY2hoTUc3S29ya0pCOXVaZ0dEdnFkZjV6dDVIT05HaHVFWm1uMFJjdElTYllHckx1N3gzZU55dVJsc0lWNFExZDNGM0dhdFQ4Z2tYU095ZGIrTlZDKzNIQ1lHRkgwR0VNXC9ZRnc9IiwibWFjIjoiOWIzNTNlNzA0MDQ2ZWZlZjlkMGVmNTBiYjg1YzIwMzkyOTY5N2M2M2U2NTJkOWFiMDUxYTVhOTViMjY4MTkwNyJ9
eyJpdiI6Ik5sNkI4NnFwMnVCcGoyY2NYQnUyN3c9PSIsInZhbHVlIjoiRzM3dHF0bXZFXC9rd2twTzcxYTlmdUhLdTJHVWZQZ0U2Qk00S003STB1cFE4RUlKWXlHT2ZxSDArb3M1SXd3UWt4Wm5aU1Z5ZGszQ1p3QTUweGJmMGl4VjA3OHdzajQ4SUZReU8xNEt1Wng0eGdDNGt1OVRldzRKRWo0THRjcGFLQndtcUlFbjQ2b2M3S2h3N1EySkFpbGlrZ2I3MFNIeFQ1RHZzY1oyYjVScGdOd2RzVUhhM2VCTEVvZDhTaCtWSFhMVXhSRXJQZGZkUlJZeXhWc2J2WHdIeWdIMk5VUWdUbWN2a0FlejlQbkN0bDA0UWRORXExTlZoUENDZDBEUFN2OVl3TlpWTXFWckZ6cUcxSlAycjR5aUxVVUNPMUJYWEcyclRJWUtqd3p3bGZaU09kbVcraTNMSVZOcm1ZXC9TXC9KYWJPajZhaDBCRzBHSmVNdk9LeUc4a1RlUlwvT0kzclM0RTBzZXFBc0hUcz0iLCJtYWMiOiIzMWIyOTgwNGJjZWNmOWVhMjkzMDJmMjhiZDZlNWQ3ZDIyMTI1YjJkOTdjOWMwZTQ3YjBkMzUzODhiNWZlOTM2In0=

             Lần này Thường Dạ lại ngây ngẩn cả người.
 

Ads
';
Advertisement