Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Chuyện này, chuyện này là sao đây?  

             - Đại nhân, các ngươi, các ngươi quen, quen…  

             Chữ “nhau” đến bên miệng, vẫn không thể nói nên lời.  

             Mạc Phàm có thể nói chuyện với hai vị Nam Cung gia như vậy, chắc chắn là quen biết, hơn nữa quan hệ không tệ lắm, nếu không sẽ không nói với giọng điệu như thế.  

             Vừa rồi anh ta còn nghi ngờ, vì sao hai vị đại nhân vẫn đứng ở đó, không làm gì, hiện giờ anh ta hiểu rõ rồi.  

             Ngay từ bắt đầu, Mạc Phàm đã dự liệu cho dù Nam Cung gia hay Đạo Môn đều không làm gì được hắn, lúc này mới liều lĩnh để anh ta đi tìm người của Đạo Môn và người của Nam Cung gia như vậy.  

             - Chuyện này, làm sao bây giờ?  

             Ngay cả Trương Thiên Bảo cũng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.  

             Anh ta cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm quen Nam Cung lão gia tử và Nam Cung Thanh.  

             Sớm biết sẽ như vậy, vừa rồi anh ta không cần ăn nói khép nép như thế.  

             - Mạc sư thúc, mọi người quen nhau à, ta còn tưởng là ta sắp bị phạt giam rồi chứ.  

             Trương Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm nói.  

             - Sau này đừng làm chuyện như vậy, nếu không thì ngươi không bị phạt giam đơn giản như vậy đâu.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Xem ra đây không phải là lần đầu tiên tiểu tử này giả mạo Trương Thiên Tuyệt, hắn từng gặp Trương Thiên Tuyệt rồi, có thể nói là đạo sĩ chân chính, tranh mà không tranh, trái lại sẽ không chấp nhặt với Trương Thiên Bảo.  

             Nhưng sư phụ của Trương Thiên Tuyệt không dễ tính như vậy, để Trương Đạo Lâm biết, sớm muộn gì cũng đánh Trương Thiên Bảo gần chết.  

             Tuy sư phụ của Trương Thiên Bảo bất hòa với Trương Đạo Lâm, nhưng chỉ có thể nhìn, sau này lấy đồ đệ của Trương Đạo Lâm ra trút giận.  

             - Mạc sư thúc, không phải là ta giúp sư thúc sao, nếu không sao ta lại làm vậy chứ?  

             Trương Thiên Bảo cười gian nói.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, không để ý tới anh ta nữa, dời mắt nhìn Nam Cung Thanh và Nam Cung Ly.  

             - Tiểu Thanh cô nương, sao ngươi lại tới đây, ta nhớ rõ Nam Cung gia không tham gia Đại Bỉ mà?  

             Nam Cung gia tinh thông Thiên Mệnh Huyền Thuật, thứ nhất là càng không am hiểu so đấu hơn Thần Nông Tông, còn lại là thực lực càng về sau càng khủng bố.  

             Ngoài ra Nam Cung gia bọn họ chỉ là một gia tộc, nhân số ít hơn nhiều, quả thật như lời Trương Thiên Bảo nói, đồ không ít, cho nên Nam Cung gia là gia tộc duy nhất không tham gia Đại Bỉ trong rất nhiều đại tông môn.  

             - Còn có thể thế nào, nghe nói ngươi vào Thần Nông Tông, tham gia Đại Bỉ tông môn, cho nên cứ lôi kéo lão phu tới đây.  

             Nam Cung Ly lạnh lùng nói.  

             - Gia gia, người đừng nói lung tung, chúng ta có nhiệm vụ nên mới tới đây mà?  

             Khuôn mặt Nam Cung Thanh lập tức đỏ tới mang tai, nói.  

             ổ ể ể- Đúng vậy, chúng ta có nhiệm vụ, nhiệm vụ của chúng ta là duy trì Thường Thanh Thiên an ổn ở chợ, hiện giờ Thường Thanh Thiên bị xú tiểu tử này phá hỏng, dựa theo quy củ, có phải ta nên ngũ mã phân thây tiểu tử này không?  

             Nam Cung Ly tức giận nói.  

             Muốn gặp Mạc Phàm thì cứ nói thẳng ra, còn kiếm cớ.  

             - Gia gia, rõ ràng là Thường Thanh Thiên muốn ép đồ đệ của Mạc sư huynh làm nô, lúc này Mạc sư huynh mới hủy Thường Thanh Thiên, Mạc sư huynh không tố cáo chuyện này với Quân Đình đã không tệ rồi, nếu gia gia làm huynh ấy bị thương, chuyện này sẽ càng ầm ĩ hơn.  

             Nam Cung Thanh chớp mắt, nói.  

             Nam Cung Ly lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Nam Cung Thanh như nhìn một người không có thuốc nào cứu được.  

             Nha đầu này kéo ông chạy xa như vậy còn chưa tính, bây giờ còn giúp Mạc Phàm đối phó Nam Cung gia bọn họ, sớm muộn gì cũng thành phản đồ của Nam Cung gia.  

             - Nha đầu ngốc con thích nói thế nào thì thế vậy đi, dù sao con cũng gặp được người rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, còn lại tự con nhìn mà làm, ta phải đi tìm Trương Đạo Lâm dùng trà.  

             Ông đã mang Tiểu Thanh tới, nơi diễn ra Đại Bỉ rất an toàn, mỗi người đi vào đều có thân phận, ông không cần phải ở đây làm bóng đèn nữa.  

             Trương Thiên Bảo nói chỗ Trương Đạo Lâm có trà ngon, đúng lúc qua đó uống ké chút.  

             Có là tốt nhất, nếu không có, ông sẽ quay lại đánh chết Trương Thiên Bảo.  

             Trương Thiên Bảo giống như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Nam Cung Ly, trái tim đập thình thịch, vội vàng lùi về phía sau Mạc Phàm.  

             - Gia gia, vậy xử lý người kia thế nào đây?  

             Nam Cung Thanh giữ chặt tay Nam Cung Ly, hỏi.  

             Tuy Mạc Phàm đã không so đo, nhưng chuyện này đã xảy ra, bọn họ cần phải cho Mạc Phàm công đạo.  

             - Chuyện này sao?  

             Nam Cung Ly nhíu mày, dời mắt nhìn Thường Dạ.  

             Thường Dạ bị Nam Cung Ly nhìn chăm chú, trên mặt lập tức vô cùng khó coi, vội vàng cầu xin:  

             - Đại nhân tha mạng, ta bị người của Bắc Ly gia ép, nếu ta không hạ Nô Tâm Chú với đồ đệ của Mạc công tử, bọn họ sẽ hủy Thường Thanh Thiên của chúng ta, nếu không sao ta có thể làm chuyện như vậy.  

             - Ta nhớ rõ trong quy củ Nam Cung gia bọn ta định cho các ngươi có một quy củ, không được phép cưỡng ép sử dụng Nô Tâm Chú với những người khác, trừ phi người đó hoàn toàn cam tâm tình nguyện, không sai đúng không?  

             Nam Cung Ly nhíu mày hỏi.  

             - Đúng, đúng vậy…  

             Sắc mặt Thường Dạ khó coi, vội vàng muốn phản bác.  

             Trong quy củ của Thường Thanh Thiên, quả thật có điều như vậy.  

             Nhưng có một số lúc vì là đại nhân vật, gia tăng thu nhập cho Thường Thanh Thiên, có rất ít người tuân thủ hoàn toàn.  

             Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Nam Cung Ly ngắt lời.  

             - Ngươi không cần nói dài dòng làm gì, chỉ cần nói cho ta biết có hay không là được, những chuyện khác ta không muốn biết.  

             - Có, có.  

             Thường Dạ vội vàng nói.  

             Lúc này nếu anh nói không nhớ, có khả năng bị Nam Cung Ly giết luôn.  

             - Vậy là được rồi.  

             Nam Cung Ly khẽ gật đầu, vươn một tay về phía Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, đưa cho lão phu đi, lão phu sẽ cho ngươi câu trả lời hài lòng.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cái tay thu hồi Nô Tâm Chú lúc trước mở ra, một viên cầu xanh đỏ đan xen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bay về phía Nam Cung Ly.  

             Nam Cung Ly nhận lấy viên cầu kia, năm ngón tay nắm chặt, trong chớp mắt viên cầu tán loạn, màu xanh đánh tan, một chữ “Nô” màu máu xuất hiện trong tay ông.  

             - Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ta đưa ngươi tới Quân Đình, hai là ta hạ Nô Tâm Chú này với ngươi, sau này ngươi chỉ làm một chuyện, là nói với Thường Thanh Thiên, kết cục ép buộc những người khác thành nô, tự ngươi lựa chọn đi.  

             Thường Thanh Thiên có chuyện như vậy, trước đây ông có biết, chẳng qua mở một mắt nhắm một mắt chẳng muốn để ý.  

             Nơi có ánh sáng sẽ có bóng mờ, bóng mờ sâu hơn là hắc ám.  

             Nhưng nếu để Mạc Phàm đụng phải, vậy thuận tay chỉnh lý lại thì hơn.  

             Nếu không cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.  

             Thường Thanh Thiên là một trong những sản nghiệp kiếm được tiền của Nam Cung gia bọn họ, không thể biến mất như thế.  

             - Chuyện này…  

             Bỗng nhiên sắc mặt Thường Dạ xám như tro tàn.  

             Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi, anh ta không ngờ sẽ đến nước này.  

             - Sao thế, không muốn chọn à, hay là ta chọn giúp ngươi nhé?  

             Nam Cung Ly lạnh giọng hỏi.  

             - Đa tạ đại nhân khoan hồng độ lượng, ta lựa chọn cái thứ hai.  

             Do dự một lát, Thường Dạ nói.  

             Nếu anh ta bị đưa tới Quân Đình, chắc chắn Quân Đình sẽ đưa anh ta đến chiến trường, gần như sẽ phải chết không thể nghi ngờ.  

             Lựa chọn thứ hai muốn thăng cấp cuộc đời là vô vọng, nhưng ít ra còn có thể sống sót.  

eyJpdiI6InpaN0hsM0piM0lwblRHOENEM3hmblE9PSIsInZhbHVlIjoiV3RTU3R3ZERZSndneUl6Z2E5YVNrSHdXaVRKU3VcL2hkcWVZTXNjR0h0YmR6SFwvaWN6VTZvZjY0RzNDR3lLV09lYVcwZTg1UDh5YU1sQWFCSGdRVmVuVmJ0b3FzUjdiRUMrRlNzSmNhQ0JIUEluVEdJTUNqdlJNb242bG5SejNJMlF3XC9ubzM5cU9ScWJWNENcL1ZHeXRxUFZpSlhiMzNPc0NUczNrdUFQRGxcL083TWVxYW1kd2MrTWpDVkpVMHdqaTVneVJMVlNzSDFmY3ppM2x1ejNGTDIxWTlYUkRxXC9ibXlYRzFDc3A0a0hWSHZZdWpNMFpXZzVCOUF5TmJ4TGhYeHk5WGRQKzdJNXdIT3NQQ29QdCtZeDA3TEljcEtZNUZ3UVwvNlAxb3A5OGJDaUVyS3IrQkVjTzZKd1VGZndZR0hUZTRnQ0NJZ3ZoK0t2M1lReThnTDh2UT09IiwibWFjIjoiNzFhNzFmNjQ3MzAzYWYzM2E4MWUwZjNmMmQ5NTVmNWM0MmQxYzYzN2RjYTQ2YzdlNTNhMGM3ZWRkODQ5ZTJmZCJ9
eyJpdiI6InJJSmFjU2JiV0t3WHNMRTFtWStNcXc9PSIsInZhbHVlIjoiRGpZNlhJaWRhMjdPa3pucEp0SXd6QlFIOXpSdk9uM2pTbmF2RldLNkh6T1RWeXR3eXh5cThwTERlem82SlMzXC9MVGdTNURDMExHenRmOHN3OXFBZ3gwWXV3SjFuVDQxTlNDNUI0SlQrM0graWtYK204aEVzV0dLMVNtV1pGZkx4YjY4UjlZMFo1NklZSVB3ekp4SmdcLzJ0am9DQXRHazNmUm5XcWErNGpvMnhTTjZ6Y0xMdFRmQWlwMXRYdVJORkJXTERaUHZzd2JBRFpoQ2wwNjNmeXFyZ3FKOGF4VlQ4ckxPMWNBdXN5N2JyOVAxcCtFaTJXYjFoUkk5VXpFWXhKY3F1Q2pKdmdvYXVJTVwvYmIzaUc4ckhYU1dKTkw4dURcL2ZPSUtqR1lyMk9IQmRoaitDcUNiYVB6RFNwcmVzRUdZQ2lkUkZcL2JuNlZnQWN2NmJIUTBnR3dIbjlzVlJGRXZoNDFHcnJDWEhDRE1ZRVBDVzYzd2dhSTVSMjV2eFlNZ3lJNGw5Y1YxV0pvXC80a2M5Rm5rdVN4NjgyU0hWZVFrZWJJc1JNNTJxN1J3UWdHSVFka1pBZTY4Wm1VdUNcLyt0UFlXNHVIOGlOd3hHbnozZ3pVMm1oMU82Ym9yelRFV2JwYWRcL0QzY2FjNnJNRkJjM244ZStNZG5cL2hraEIzalFuVmxKMFJBU0VIRDJJTEROUGdHa1wvZ0lTTHZtOHBUSEhSVXNcL3BNOGs2K3lNOGc9IiwibWFjIjoiY2Q1ODdmNDA4ODEzNTI2OWU4MGZhZWVjMDAwNThmMTRlM2U0MjI5NDUyMmEyYTlkOWRiMzM5M2IyOTg5ZjUxNCJ9

             Sớm biết sẽ như vậy, anh ta tuyệt đối không chọc Mạc Phàm. Một tay của Nam Cung Ly đặt lên trán Thường Dạ, chữ “Nô” màu máu chói mắt không xuất hiện trên mặt Tần Kiệt, mà xuất hiện trên trán Thường Dạ, một đời làm nô.
 

Ads
';
Advertisement