Nhận lấy chiếc hộp sơn son thiếp vàng từ tay trụ trì chùa K…..Thầy Lương mở ra xem. Bên trong hộp có 3 cái vỏ ốc rất kỳ lạ, chúng có kích thước và hình dạng giống hệt nhau. Nhìn vào 3 cái vỏ ốc lóng lánh như được dát vàng.
Thầy Lương hỏi :
– Thưa trụ trì, 3 cái vỏ ốc này là….
Ni sư T.Đ.C đáp :
– Đây là đồ vật được thiền sư Không Lộ sử dụng khi sinh thời. Tương truyền rằng, trước khi đi trên con đường tu hành. Ngài từng làm nghề đánh cá, một hôm khi ra bờ sông thả lưới, ngài nhặt được 3 vỏ ốc. Sau này tu hành, 3 vỏ ốc được ngài dùng làm chén uống nước. Màu sắc long anh ánh vàng của 3 vỏ ốc là màu tự nhiên, không hề được dát vàng hay can thiệp bởi ngoại cảnh. Kể từ lúc chùa K được hoàn thiện, tượng trầm tạc chân dung ngài đã được một bộ phận sư tăng cùng bà con Giao Thuỷ đưa về đây thờ phụng. Ngoài bức tượng cổ còn có một vài đồ vật của Không Lộ thiền sư sử dụng trước khi ngài viên tịch. Tổ đình chùa K trải qua gần 400 năm, đối với chúng tôi mà nói, những đồ vật của ngài còn trân quý hơn cả mạng sống.
Thầy Lương nói :
– Quả nhiên là đồ dùng của bậc đại cao nhân….Trải qua gần cả nghìn năm những vẫn toát ra linh khí, Chính vì vậy, 3 chiếc vỏ ốc mới toả ánh hoàng kim, long lanh, lấp lánh đến như vậy. Vật quý giá như thế này mà trụ trì lại đưa cho tôi….Lương tôi vô cùng cảm kích.
Trụ trì khẽ mỉm cười :
– Quả thực đây là điều mà từ khi chùa K được xây dựng đến giờ chưa từng có trụ trì nào lại đem bảo vật truyền thừa của nhà chùa giao cho người khác. Tuy nhiên, có lẽ trong các đời trụ trì, chỉ có tôi may mắn gặp được người có duyên với đức ngài. Có thể nói, nghe Lương thí chủ kể về cuộc hành trình của mình khi đến vùng đất T.B, biết được những gì thí chủ đã làm giúp cho bà con nơi đây, cộng thêm việc thí chủ đem đến 2 món đồ cũng là bảo vật có liên quan đến “Thần Quang Tự”. Không chỉ vậy, đức Thánh còn báo mộng chỉ điểm cho nhà chùa khi thí chủ ghé thăm. Bằng ấy lý do đã đủ để tôi tin tưởng vào thí chủ. Hơn thế nữa, nhà chùa cũng muốn biết huyền cơ mà thiền sư Không Lộ để lại cho hậu thế là gì. Thật không ngờ, suốt mấy trăm năm, còn có 1 bảo vật trân quý của thiền sư Không Lộ lưu giữ tại chùa…..A di đà phật.
Thầy Lương tiếp :
– Mặc dù biết trong chùa có bảo vật, còn là đại bảo vật của bậc chân tu đắc đạo lưu danh sử sách…Thế nhưng, cũng phải thú thật với trụ trì, bảo vật này nếu miễn cưỡng lấy nhất định sẽ phải bỏ mạng. Bởi lẽ đó, Lương tôi thực sự đã có ý định từ bỏ. Tuy nhiên, cơ duyên ông trời sắp đặt cho tôi có cơ hội được đàm đạo cùng trụ trì. Được biết về di thư khắc trên pho tượng trầm chính là ý nguyện của thiền sư trước khi viên tịch. Từ đó huyền cơ dần dần hé lộ, nếu đây là thiên ý, tôi sẽ quyết định thử vận may. Có điều, muốn thành công, nhất định phải có sự trợ giúp từ phía nhà chùa.
Trụ trì gật đầu đáp :
– Có gì xin Lương thí chủ cứ mở lời.
Thầy Lương tiếp :
– Ban ngày phật tử, bà con qua lại dâng hương, vãn cảnh đông đúc….Không tiện lấy bảo, chính vì vậy, nhất định phải lựa chọn thời điểm vắng vẻ, yên tĩnh. Nếu trụ trì đồng ý, Lương tôi xin phép nửa đêm nay sẽ tiến hành việc tầm bảo. Chính vì vậy, những vật này, tạm thời trụ trì cứ giữ lại. Tới lúc đó cần dùng hãy đem ra.
Vị ni sư trụ trì gật đầu đồng ý :
– Đến cả bảo vật truyền thừa của chùa cũng đã đưa cho thí chủ….Nhà chùa xin nghe theo, có điều đi đi về về vào lúc nửa đêm như vậy thật thiệt thòi cho thí chủ. Chi bằng tôi tính thế này, hôm nay thí chủ cùng đệ tử của mình cứ ở lại trong chùa. Chùa K có gian nhà dành cho phật tử trong các khoá tu học. Nhà chùa sẽ sắp xếp cho thí chủ ở tại đó. Khi nào thích hợp cho việc lấy bảo, nhà chùa sẽ phụ giúp 1 tay.
Thầy Lương nói :
– Liệu như vậy có tiện cho chùa không thưa trụ trì ?
Ni sư mỉm cười, hiền hậu trả lời :
– Thí chủ là người được đức Thánh báo mộng cho nhà chùa tiếp đón. Không giữ được thí chủ ở lại mới chính là lỗi của nhà chùa. A di đà phật…
Thầy Lương chắp tay cúi đầu cảm tạ ni sư trụ trì :
– Nếu vậy, thầy trò tôi xin nhà chùa cho được ở lại. A di đà phật….
Cuộc đàm đạo giữa thầy Lương và trụ trì chùa K đã xong…..Nhờ vào việc trụ trì được báo mộng nên mọi sự diễn ra vô cùng thuận lợi. Bước ra khỏi điện thờ Thánh, thầy Lương đang định đi tìm Tư với ông Thìn thì hai người họ cũng đang trên đường đi tới.
– Thầy, thầy nói chuyện xong rồi hả thầy ? Trong lúc đợi thầy, bác Thìn dẫn con đi một vòng mà cũng chưa đi hết. Chùa này rộng lắm thầy ạ…..Có cái gác chuông 3 tầng, cao ơi là cao….- Tư thao thao bất tuyệt.
Ông Thìn hỏi :
– Chuyện sao rồi bác Lương ?
Đúng lúc đó, trụ trì chùa K cũng đi ra, nhìn thầy Lương, trụ trì nói :
– Lát nữa nhà chùa sẽ cho người đưa thí chủ đến gian nhà dành cho phật tử. Cơm nước nhà chùa sẽ lo chu toàn…A di đà phật.
Thầy Lương cúi đầu chào trụ trì…..Đợi trụ trì đi khỏi, ông Thìn ngạc nhiên hỏi tiếp :
– Bác Lương, bác sẽ ở lại chùa K à ?
Thầy Lương trả lời :
– Đúng vậy, hôm nay thầy trò tôi sẽ ở lại đây…..Trụ trì đã cho phép…Cảm ơn anh Thìn, có thể sáng ngày mai, thầy trò tôi mới về nhà.
Ông Thìn có phần ngơ ngác :
– Ơ, thế là chỉ có bác với thằng cháu Tư ở lại thôi à ? Cho tôi ở chùa với chứ ?
Thầy Lương khẽ cười :
– Chắc lúc nãy khi nói chuyện, tôi có nói 2 thầy trò không phải người ở đây. Đang tá túc tại nhà anh nên trụ trì mới bảo 2 thầy trò ở lại. Ngoài ra, anh Thìn đi với chúng tôi từ sáng tới giờ, nếu cũng ở lại thì ở nhà gia đình sẽ lo lắng. Với cả ngày mai chẳng phải anh còn phải làm cơm mời khách hay sao ? Ở lại đây e là không tiện….
Ông Thìn thở dài đáp :
– Bác nói cũng đúng, thôi thì đành vậy…..Dù sao ngày mai cũng bận rộn, bác với thằng Tư ở lại đây cũng được. Nhưng nhớ mai phải có mặt ở nhà tôi đấy nhé. Tôi vừa có lời nhờ thằng cháu Tân mời phía công an xã, mời cả anh em thằng Quang, thằng Chiến…À, còn gọi điện cho cán bộ Việt nữa, họ nói tối mai sẽ có mặt ở nhà tôi ăn tiệc chia tay 2 thầy trò. Lát về tôi sang mời nhà ông Đu nữa là đủ. Bao nhiêu người đang chờ gặp bác. Nhất định là mai bác phải về đấy….
Thầy Lương gật đầu :
– Được rồi, được rồi…..Tôi hứa là mai sẽ về. Còn bây giờ, vẫn cần anh Thìn dẫn tôi đi vãn cảnh chùa K. Mà khi nãy anh nói có gọi điện cho cán bộ Việt….Không biết giờ hai vợ chồng họ thế nào ?
Ông Thìn tiếp :
– Nãy tôi có gặp thằng cháu Tân ở đây nên nhờ nó gọi….Hình như hai vợ chồng vẫn đang bên Hải Phòng. Cán bộ Việt hỏi có bác ở đây không nhưng bác đang bận nói chuyện với trụ trì nên chúng tôi không dám làm phiền. Cán bộ Việt nói ngày mai sẽ về để gặp bác….Thấy giọng khoẻ lắm.
Thầy Lương mỉm cười nói :
– Nếu vậy thì mọi chuyện đều ổn cả rồi…..Có điều, phần âm đã hoá giải xong….Còn phần dương….Hầy, đành để họ tự giải quyết vậy..- Nói xong thầy Lương chắp tay sau lưng, thong thả bước về hướng ao sen.
Ông Thìn quay sang nhìn Tư :
– Phần âm là sao ? Mà phần dương là gì vậy thằng cháu ?
Tư cười cười, đoạn đánh trống lảng :
– Ôi dào, thầy cháu nói lắm khi cháu cũng chẳng hiểu ý thầy là gì…..Thôi, đi xem chùa tiếp đi bác Thìn. Lát nếu bác về mà em Diệp có hỏi cháu, bác nhớ bảo mai cháu về bác nhé. Hê hê hê….Bố vợ yên tâm, có gì hay, đợi con dê về con dê kể cho mà nghe.
Ông Thìn hí hửng :
– Thật không đấy, nhớ là có gì về phải kể tao nghe với nhé….Không thì mày…đừng có mà hòng….
Thầy Lương đi trước mà vẫn nghe tiếng Tư với ông Thìn đi sau cười nói chí choé…..Hướng ánh mắt nhìn về phía ao sen, thầy Lương nở 1 nụ cười thư thái :
– Chuyến đi này xem ra hữu duyên không ít chút nào…..Khà khà khà….
[........]
Hải Phòng, nhà ông Tín……9h sáng…….Kể từ lúc công an tiếp quản vụ việc tại nhà thầy Tuệ. Hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, đến thời điểm hiện tại, mọi thứ cũng đã dần thu xếp ổn thoả. Đồng chí Hoà, trưởng công an phường Cầu Đất ghé lại nhà ông Tín uống hớp nước.
Lúc này có cả vợ chồng Việt đang ngồi đó……Rót nước mời Hoà, ông Tín hỏi :
– Chuyện sao rồi hả đồng chí ?
Hoà đáp :
– Thì bác cũng biết rồi đó, đào hết tất cả các mộ lên, đều là mộ giả. Khám xét chỗ ban thờ phát hiện 1 cái túi đựng nhiều chiếc nhẫn vàng loại 1-2 chỉ. Xác con rắn đã được đem đi thiêu huỷ….Mấy chục cái hũ sứ thì vẫn đang để bên nhà đó. Cái này bên trên đang xem xét, bàn bạc tìm ra phương án tối ưu nhất….Làm sao cho vừa hợp tình mà cũng phải hợp lý nữa. Có điều cũng hơi nan giải, bởi chứng kiến vụ việc này, ai cũng mang tâm lý lo sợ bác ạ. Sợ làm không khéo lại mang hoạ….Phải chi mấy chục cái hũ sứ đó cũng có bố mẹ tìm đến nhận lại, xin về như cô chú Việt - Châu đây thì tốt biết mấy. Chậc….
“ Miao “
Con mèo khẽ kêu lên, miệng nó ngáp ngáp rồi lại nằm cuộn trong lòng đùi ông Tín….
– Mà lạ nhỉ ? Nãy giờ cứ thấy con mèo bám lấy bác Tín…..Nhìn nó ngủ cứ như đứa trẻ con. - Đồng chí Hoà nói.
Ông Tín gật đầu, xoa xoa bộ lông con mèo một cách trìu mến, ông Tín đáp :
– Vâng, chẳng hiểu sao sáng tôi cho nó ăn bát cháo xong là nó cứ bám tôi mãi….Mà cảm giác thân quen lắm…..Tôi cũng có nghe câu chuyện của vợ chồng cô chú Việt - Châu. Sáng giờ cũng có qua bên kia xem các đồng chí làm nhiệm vụ. Đồng chí Hoà, tôi có một nguyện vọng thế này…..Không biết là liệu có…được không ?
Hoà nói :
– Có gì bác cứ đề xuất ý kiến…..Chúng tôi sẽ nghe…
Ông Tín ngập ngừng :
– Tôi….tôi muốn….các đồng chí…giao lại tất cả những chiếc hũ sứ…đó cho tôi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất