Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 77 : Ông Tổ Trưởng….

Vợ chồng Việt đứng nói chuyện thêm được vài phút thì người phụ nữ cũng vớt xong thúng bèo. Trước khi chị ta rời đi, Việt cố hỏi :

– Thế chị ơi, bây giờ có cách nào để vào trong nhà thầy Tuệ được không ạ ?

Nghe câu hỏi của Việt, người phụ nữ tròn mắt nhìn nhìn, tỏ thái độ nghi ngờ khi nãy giờ dù đã bảo thầy Tuệ chết rồi, ngôi nhà bỏ không và khuyên 2 vợ chồng nên đi về….Ấy thế mà không những họ không chịu về, lại còn hỏi cách vào nhà người đã chết.

– Này, tôi hỏi khí không phải….Anh chị mò đến đây tính làm chuyện gì mờ ám à ? Người ta chết lâu rồi, trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá đâu…- Người phụ nữ khẽ lắc đầu.

Biết đang bị hiểu lầm, Việt vội giải thích :

– Chị hiểu nhầm ý tôi rồi, chúng tôi không phải ăn trộm hay có ý định gì xấu cả…..Không giấu gì chị, tôi là công an.

Vừa nói, Việt vừa mở ví lấy thẻ ngành đưa cho người phụ nữ xem….Nhìn thấy tấm thẻ màu đỏ, cầm xem mặt trước rồi lật cả lại mặt sau…..Vội trả lại thẻ cho Việt, người phụ nữ ấp úng :

– Ơ….thôi chết….Tôi không biết đồng chí…là công an….Nhưng mà chuyện vào nhà thầy Tuệ thì tôi chẳng biết thế nào đâu. Nếu muốn hỏi, cán bộ tìm đến nhà ông tổ trưởng mà hỏi.

Việt tiếp :

– Vâng, vậy cũng được….Phiền chị chỉ giúp cho tôi nhà ông tổ trưởng ở đâu được không ạ ?

Người phụ nữ gật đầu :

– Cũng gần đây thôi, nhà ông ấy ở ngay đoạn đầu ngõ….Đi, để tôi dắt cán bộ đến đó.

Sau khi biết Việt là công an, thái độ của người phụ nữ thay đổi hẳn….Cảm giác niềm nở mà nhiệt tình hơn. Để luôn thúng bèo ở trước cổng, người phụ nữ dẫn vợ chồng Việt đến tận nhà ông tổ trưởng. Đến nơi còn dõng dạc gọi cổng hộ :

– Bác Tín ơi……Bác Tín…..

Từ trong nhà, một người đàn ông trên dưới 50 tuổi bước ra hiên, nheo mắt nhìn đoạn đáp lại :

– Ai như tiếng nhà chị Mến ấy nhỉ ?

Bên ngoài cổng, người phụ nữ nói với vào :

– Vâng, em Mến đây bác ơi…..Bác mở cổng em nhờ chút chuyện.

– Được rồi, tôi ra ngay đây…Đợi một tí. - Ông Tín lộn vào nhà lấy chìa khoá cổng rồi mới bước vội ra.

“ Cạch…Cạch”

– Khổ, đợt này xảy ra trộm cắp nhiều nên buổi trưa cũng phải khoá cổng cẩn thận….Nhà chị có việc gì thế ? - Vừa mở cổng, ông Tín vừa nói.

Người phụ nữ tên Mến đáp :

– Dạ, em thì không có việc gì….Nãy đang vớt bèo chiều băm cho lợn thì thấy vợ chồng cô chú này hỏi thăm. Mà hỏi về nhà thầy Tuệ bác ạ….

Ông Tín chép miệng :

– Chậc, ông Tuệ đó chết rồi còn hỏi gì nữa. Cái nhà cô này, đúng là lắm chuyện….

Cô Mến kia vội ghé sát tai ông tổ trưởng thì thào :

– Người ta là công an bác ạ….Hình như về đây điều tra cái chết của thầy Tuệ hay sao ấy…..Thôi, công an, cán bộ tìm bác là đúng rồi. Em hết nhiệm vụ, em về đây…

Dứt lời, cô Mến quay sang chào vợ chồng Việt, đoạn hớt hải chạy về nhà…..Ông Tín nhìn Việt hỏi :

– Đồng…đồng chí là công an….thật hả ?

Việt lấy thẻ ngành đưa cho ông Tín xem :

– Vâng thưa bác, tôi là Việt, đang công tác tại đội điều tra công an huyện Vũ Thư. Hôm nay vợ chồng tôi sang đây tìm thầy Tuệ có chút việc riêng…Là việc của cá nhân, cũng không phải điều tra, xét hỏi gì cả nhưng mong được bác tổ trưởng giúp đỡ.

Nghe hai vợ chồng lặn lội từ Thái Bình sang, nhìn mặt cả 2 mồ hôi mồ kê ướt cả tóc….Ông Tín gật đầu :

– Vâng, vậy mời cô chú vào trong nhà. Nhưng mà nói trước, tôi cũng không giúp được gì nhiều đâu.

Vợ chồng Việt cảm ơn ông Tín…..Mời khách ngồi, ông Tín rót nước…

– Uống nước đi này…..Thế cô chú cho tôi hỏi, cô chú tìm nhà thầy Tuệ là có việc gì ? Có phải để xem bói hay mời về cúng bái không ?

Việt đáp :

– Dạ không phải đâu ạ…..Trước khi kể câu chuyện, vợ chồng em cũng mong bác tổ trưởng thông cảm. Số là cách đây hơn 1 năm, vợ chồng em có lỡ bỏ đi 1 đốt….Cũng vì hoàn cảnh éo le bác ạ, lúc bỏ xong thì gặp thầy Tuệ. Ban đầu vợ chồng em cũng tính đem về Thái Bình chôn cất. Nhưng thầy Tuệ nói sẽ giúp vợ chồng em an táng cho bé, để bé ở lại đây, thầy làm lễ cầu siêu, hồi hướng….Vì bản thân thầy cũng đã làm giúp nhiều người rồi. Dạo gần đây, vợ em hay nằm mơ thấy chuyện ngày trước, nghĩ có điềm nên hôm nay cả 2 vợ chồng tìm tới nhà thầy Tuệ, mong được thầy đồng ý cho đưa bé về Thái Bình.

Ông Tín khẽ cau mày nhìn vợ chồng Việt :

– Chú là công an, là cán bộ nhà nước mà lại để vợ phá thai….Thật đúng không hiểu nổi, tôi tưởng chỉ có cái bọn vô tâm, ăn chơi, đua đòi mới làm mấy chuyện mất nhân tính ấy…..Thế mà…..Đúng là ông trời bất công, người thì mong con mòn mỏi không có, người thì có lại đem phá bỏ…

Châu lên tiếng thanh mình cho chồng :

– Bác ơi, bác trách nhầm chồng em rồi….Thực…thực ra…..chuyện này là do em….Chồng em không biết gì cả….Anh ấy cũng chỉ mới biết mấy ngày gần đây thôi….Là lỗi của em, bác có trách, có mắng thì bác cứ mắng em….Hic…hic…

Ông Tín nhấp ngụm trà, khẽ thở dài đáp :

– Thôi, bỏ đi….Tóm lại là giờ 2 vợ chồng muốn tìm thầy Tuệ để xin lại xác thai nhi đã nhờ thầy Tuệ chôn cất hơn 1 năm về trước có phải không ?

Châu gật đầu vâng dạ :

– Đúng rồi ạ, em có biết phía sau nhà thầy Tuệ có 1 bãi đất hồi trước là vườn cây ăn quả. Sau này thầy Tuệ dùng làm nơi chôn cất những thai nhi bị phá bỏ. Chúng em chỉ xin được vào trong để tìm mộ của con, sau đó sẽ đem về Thái Bình ạ.

Ông Tín chép miệng :

– Nghe thì có vẻ đơn giản….Đúng là phía sau nhà ông Tuệ có một mảnh đất chôn cất thai nhi. Những thai nhi này đều do ông ấy xin từ bệnh viện về hoặc tìm gặp những cặp nam nữ, vợ chồng bỏ con để giúp họ an táng cho đứa bé. Thế nhưng mà, nhiều mộ như thế thì liệu biết con hai người chôn ở đâu ?

Châu sốt sắng :

– Dạ thưa bác, chỉ cần bác giúp vợ chồng em vào được khu đất chôn cất thai nhi….Em sẽ có cách biết được mộ của con em chôn ở đâu.

Ông Tín khẽ thở dài :

– Chuyện này….tôi sợ là không giúp gì được cho hai người. Chú Việt đây là công an, chắc hẳn chú thừa hiểu làm như vậy là xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Chưa nói đến chuyện tìm mộ, mà để hai người vào đó tôi cũng không có thẩm quyền….Xong, nếu nhận được mộ còn liên quan đến đào bới. Rắc rối lắm, giá như ông Tuệ còn sống thì nó là nhẽ khác. Đằng này ông ấy chết rồi, chậc…..Chuyện này chắc tôi không làm được đâu.

Việt đáp :

– Vâng, bác nói đúng….Thế nên vợ chồng tôi đến đây trước là bày tỏ sự tình cho bác hiểu….Sau là muốn thông qua bác liên hệ với cán bộ ở địa phương. Có thể khi biết chuyện, chính quyền sẽ hiểu và tạo điều kiện. Dù sao đây cũng là chuyện nên làm, thầy Tuệ cũng đã mất rồi, vợ chồng tôi không thể để cháu nằm đó cô quạnh không ai chăm nom mồ mả.

Ông Tín cảm nhận được sự thành tâm trong từng câu nói của Việt….Ban nãy nghe cô vợ nói Việt không hay biết gì mà ông Tín vô tình trách nhầm Việt.

Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, ông Tín nói :

– Cũng thương hai vợ chồng lặn lội đường xá xa xôi đến tận đây. Tôi sẽ thử liên hệ với đồng chí trưởng công an phường Cầu Đất xem sao. Đúng như chú Việt vừa nói, biết đâu nghe xong phía chính quyền địa phương lại tạo điều kiện. Nghĩ cũng đáng tội, chắc là do ông Tuệ chết đi nên mồ mả bọn trẻ không ai chăm sóc, thế cho nên mới khiến những bậc làm cha, làm mẹ mơ thấy ác mộng, gặp phải những chuyện kém may mắn. u nó cũng là cái nghiệp mà những người này phải gánh chịu.

Từng câu, từng lời của ông Tín như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim của Châu…..Chỉ là đôi lời than vãn nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thâm sâu vô cùng. Châu rưng rưng nước mắt, Việt khẽ nắm tay động viên vợ :

– Được rồi em, đừng khóc…..Ai cũng có lỗi lầm, quan trọng là chúng ta biết sửa sai và cố gắng sửa sai. Hiện em đang làm điều đó….Cố gắng lên.

Ông Tín tiến về phía điện thoại bàn, quay số gọi cho trưởng công an phường Cầu Đất….

– Alo, đồng chí Hoà phải không ạ ? Vâng, đúng rồi, tôi Tín, tổ trưởng tổ 5 chợ Cố Đạo đây ạ….Đồng chí có rảnh thì ghé qua nhà tôi một lát….Có cặp vợ chồng bên Thái Bình lặn lội sang đây nhờ giúp đỡ. Anh chồng là công an bên huyện Vũ Thư…..Dạ, vâng….vâng…..làm phiền đồng chí quá…..Cảm ơn đồng chí, tôi sẽ bảo họ đợi……Vâng, chào đồng chí.

Cúp máy, ông Tín quay lại bàn uống nước, nhìn Việt nói :

– Tôi vừa gọi cho trưởng công an phường Cầu Đất, đồng chí ấy bảo khoảng 15 phút nữa sẽ sang đây. Hai vợ chồng ngồi đợi một chút nhé…..Giờ cũng giữa trưa rồi, cả 2 ăn uống gì chưa ?

Việt tươi cười cảm ơn ông Tín, đoạn đáp :

– Dạ, lát nữa trình bày với cán bộ phường xong vợ chồng tôi sẽ đi ăn sau ạ.

Ông Tín tiếp :

– Thôi, còn đi đâu nữa….Ở lại đây ăn cơm với tôi, nhà chẳng có ai….Sáng nay tôi đi chợ mua được mớ cua đồng ngon lắm. Làm sạch sẽ rồi, lát tôi nấu bát canh rau đay cua đồng ăn cho nó mát. Không phải khách sáo, hai người thấy đấy, nhà chỉ có 1 mình tôi….Làm gì còn ai khác đâu, thêm bát thêm đũa, ở lại ăn cho tôi vui….Thế nhé…

Đúng là từ lúc đầu vào nhà đến giờ, vợ chồng Việt không thấy ai ngoài ông Tín…..Có chút tò mò, Việt hỏi :

– Ơ thế bác gái với các cháu đâu ạ ?

Ông Tín khẽ cười trả lời :

– Vợ chồng tôi bỏ nhau 25 năm nay rồi…..Hầy, nói ra cô chú đừng chê cười, cũng do tôi không thể có con nên là thôi, không muốn làm khổ người ta. Cũng bởi vậy nên khi nãy mới nổi nóng với chú….Cho tôi xin lỗi.

Vợ chồng Việt nghe xong bỗng thấy nhói đau, quặn thắt trong tim……Việt đứng dậy, xắn tay áo đi cùng ông Tín xuống bếp..

– Bác Tín, bác có gì làm để tôi phụ một tay…..Nói thật lâu lắm rồi tôi cũng chưa được ăn canh cua rau đay. Hôm nay mất công ăn chực, bác phải nấu nhiều cơm vào đấy nhé…

Ông Tín cười đáp :

– Khà khà, gì chứ gạo nhà tôi không thiếu….Chỉ sợ hai người có sức mà ăn không thôi…..Thế chú giúp tôi nhặt rau, để tôi đặt thêm nồi cơm……

Châu khẽ lau đi giọt nước mắt…..Đi xuống bếp, Châu nói :

– Hai người để em giúp với…..

Ngôi nhà lâu lắm mới có khách ghé chơi, mọi người trong lúc chờ đồng chí Hoà thì mỗi tay, mỗi chân cùng chuẩn bị cơm trưa……Trên nóc nhà ông Tín lúc đó còn có 1 vị khách không mời khác….Đó chính là con mèo đen có cặp mắt màu xanh ngọc bích..

“ Miao…..Miao…..Miao “

“ Miao……Miao…..Miao “

Giữa trưa nắng gắt, con mèo ngồi chồm chỗm trên nóc nhà, nó ngước cái đầu lên trời rồi kêu lên những tiếng như tiếng trẻ con khóc

Ads
';
Advertisement