Chap 78 : “Đất Thiêng”.
Chừng 20 phút sau, bên ngoài cổng có tiếng người gọi :
– Bác Tín ơi.
Nghe giọng, ông Tín nhận ra ngay đó là đồng chí Hoà trưởng công an phường Cầu Đất.
– Đồng chí Hoà đến rồi, tôi ra mở cổng, cô chú ngồi đây nhé…- Ông Tín nói với vợ chồng Việt.
“Cạch”
– Xin lỗi bác, tại dở chút công việc nên tôi đến muộn. - Thiếu tá Hoà nói.
Ông Tín đáp :
– Đồng chí đến là tốt rồi, mời đồng chí vào nhà. Họ đang ở bên trong.
Ông Tín cùng thiếu tá Hoà bước vào trong, vợ chồng Việt đứng lên chào….Ông Tín giới thiệu :
– Giới thiệu với cô chú đây là đồng chí Hoà, trưởng công an phường Cầu Đất. Còn giới thiệu với đồng chí Hoà, vợ chồng cô chú Việt - Châu, họ từ bên Thái Bình sang có công chuyện, chú Việt đây cũng là công an đang công tác tại huyện Vũ Thư.
Việt bắt tay đồng chí Hoà, đoạn lấy thẻ ngành đưa ra cho Hoà xem…
– Tôi là Việt, đội trưởng đội hình sự đang công tác tại phòng cảnh sát điều tra huyện Vũ Thư. Rất vui được gặp đồng chí…
Sau khi hai bên giới thiệu làm quen nhau xong, ông Tín mời tất cả ngồi rồi rót trà mời khách. Vợ chồng Việt kể lại nguyên văn những gì đã trình bày với ông Tín trước đó cho đồng chí Hoà nghe. Ông Tín cũng nói thêm, nói giúp cho hai vợ chồng mấy lời. Nhìn 2 vợ chồng lặn lội từ Thái Bình sang, cũng khó khăn, vất vả cả buổi sáng mới tìm được đến nhà thầy Tuệ. Ban đầu nghe câu chuyện Hoà cũng cảm thấy khó chịu, nhưng sau lại thấy thương nhiều hơn là giận.
Thực tế vấn đề chôn cất các thai nhi phía sau khu đất vườn nhà ông Tuệ cũng đang là câu chuyện khiến Hoà cùng ban chỉ đạo phường thấy đau đầu mà chưa tìm ra phương án giải quyết phù hợp nhất.
Đồng chí Hoà nói :
– Sau khi ông Tuệ chết, phía chính quyền sở tại cũng có họp bàn, đề xuất 1 vài ý kiến về việc chôn cất thai nhi trước đó của ông Tuệ. Có người cho rằng nên di dời các ngôi mộ ra nghĩa trang, nhưng cũng có người không đồng tình vì không muốn tự nhiên lại đào bới, xới lộn mọi thứ lên. Nhưng để đó như vậy cũng không phải biện pháp lâu dài. Bởi ông Tuệ không có người thân thích, bố mẹ đều đã qua đời từ rất lâu về trước. Khu đất cùng ngôi nhà sau khi ông Tuệ chết vẫn bỏ hoang.
Ông Tín nói đế vào :
– Không chỉ nhà ông Tuệ, mà cả mấy ngôi nhà quanh đó cũng đều dọn đi hết rồi. Mà lạ 1 chỗ, rao bán rẻ như cho cũng chẳng ai mua.
Việt nhíu mày :
– Chẳng trách lúc đến, tôi thấy hàng xóm xung quanh đều đóng cửa, khóa cổng, bên ngoài còn có sơn viết thông báo bán nhà. Sao lại vậy hả bác Tín…
Ông Tín nhìn nhìn sang bên Hoà….Đồng chí Hoà hiểu ý bèn đáp :
– Không sao đâu ạ, bác cứ kể cho họ nghe. Tôi thì cũng không tin vào chuyện ma quỷ nhưng thật sự sau khi ông Tuệ chết, cũng có nhiều lời đồn đại về mấy chuyện quỷ dị.
Được sự đồng ý của Hoà, ông Tín nói :
– Thực ra thì hồi ông Tuệ còn sống là bà con làng xóm người ta cũng truyền tai nhau những câu chuyện tâm linh khó giải thích rồi. Người ta đồn mảnh đất nhà ông Tuệ là đất thiêng…..Vì nghe đâu từ thời xa xưa, khi khai khẩn đất hoang, có 1 người mang họ Hoàng đã đào trúng 1 cái quan tài được đúc bằng vàng…..Gọi là quan tài nhưng nó chỉ dài chừng 2 gang tay, rộng khoảng 1 gang tay…Nhỏ nhưng cả quan tài là vàng ròng đúc đặc nên nặng lắm. Mọi người đến xem rất đông, nhìn cái quan tài vàng ai cũng tò mò không biết bên trong có gì. Người háo hức muốn mở, kẻ lại sợ hãi khuyên đừng động vào. Nhưng chẳng ai mở được, cái quan tài như đúc nguyên khối không chút kẽ hở. Ấy vậy mà người đàn ông họ Hoàng, cũng là người đào được cái quan tài chẳng hiểu sao chỉ cần chạm nhẹ là đã mở được nắp áo quan. Lúc mở ra bà con thấy bên trong quan tài có đặt 1 thai nhi, trên người thai nhi này được phủ 1 tấm vải màu vàng thêu hình rồng - phượng….Nghe các cụ kể thì tấm vải đó giống như hoàng bào của vua chúa thời xưa. Thai nhi nằm vừa khít bên trong quan tài đúc bằng vàng. Đáng nói ở chỗ, theo như suy đoán của mọi người thì quan tài vàng đó phải có từ thời các triều đại phong kiến. Thế nhưng thai nhi bên trong vẫn còn màu hồng tươi, đầy đủ các bộ phận, chân tay co lại, mắt nhắm như đang ngủ. Nhìn thấy thai nhi được phủ hoàng bào, người đàn ông họ Hoàng cứ thế rơi nước mắt. Khi anh ta chạm vào thai nhi thì toàn thân thai nhi đó hóa thành bụi vàng bay lên trời. Dân làng khi ấy truyền tai nhau rằng, có lẽ thai nhi kia là con của vua chúa thời xa xưa, nhưng không may chết yểu do sinh sớm hoặc vì 1 lý do nào đó nên được đem chôn cất tại mảnh đất này. Còn người đàn ông họ Hoàng có lẽ là dòng dõi có mang huyết thống cùng với thai nhi kia nên mới đào và mở được quan tài đúc bằng vàng. Anh ta đem quan tài bán lấy tiền rồi chia đều cho tất cả bà con dân làng có công khai khẩn đất hoang, để bà con có vốn làm ăn, xây dựng nhà cửa có được 1 cuộc sống bình an…..Chính vì lẽ đó, sau khi người này qua đời, dân làng đã cho xây 1 cái miếu để thờ ngay trên mảnh đất mà trước kia đào được quan tài vàng.
Việt hỏi :
– Có nghĩa là trong khu đất nhà thầy Tuệ có miếu thờ phải không bác Tín ?
Ông Tín đáp :
– Các cụ ngày xưa bảo là có, thế nhưng sau này chiến tranh….Hết bị giặc Pháp tàn phá lại đến đế quốc Mỹ rải bom. Khu vực chợ Cố Đạo này có thời điểm chỉ còn là 1 đống đổ nát. Nhà cửa bị san bằng, ruộng vườn bị thiêu đốt…..Sau khi sơ tán, cũng chỉ có 1 số bà con quay về tập trung nhau xây dựng lại, rồi thì dần dần mới có nhà, có cửa, có chợ…..Các cụ sống ở đây có quay lại tìm ngôi miếu thờ, thế nhưng miếu cũng bị bom đạn phá tan chẳng còn lại gì. Hết chiến tranh, dân thập phương đồ về Hải Phòng làm ăn, buôn bán….Họ mua đất, xây nhà, ông Tuệ cũng chỉ là người mua lại mảnh đất đó mà thôi. Chẳng biết là do duyên hay chỉ là sự trùng hợp mà sau khi mua mảnh đất đó, ông Tuệ bắt đầu đi đến bệnh viện để xin những thai nhi còn nguyên vẹn đem về chôn cất. Lúc đầu bà con quanh đây ai cũng sợ, không sợ sao được, tự nhiên trong khu lại xuất hiện 1 cái nghĩa trang thu nhỏ, mà chôn toàn thai nhi. Nhưng sau biết việc làm của ông Tuệ là muốn giúp vong linh những đứa trẻ kém may mắn, chưa đủ duyên để sinh ra đời được siêu thoát thì bà con nể phục, yêu quý ông Tuệ lắm. Không ít người còn góp tiền, góp bạc để ông Tuệ làm việc này. Họ còn góp cả sức mỗi khi ông Tuệ muốn đào huyệt để chôn cất thai nhi. Lộn lại câu chuyện thời xưa khi đào được quan tài vàng, ông Tuệ nói mảnh đất này là đất thiêng, có nhiều linh khí….Chôn cất thai nhi ở đây thì bọn trẻ sẽ sớm được siêu thoát. Tôi cũng thi thoảng sang bên nhà lúc ông Tuệ còn sống, phải nói hiếm có ai mà tốt tâm như ông ấy. Vườn cây ăn quả phía sau nhà ông ấy hồi trước năm nào cũng sai trĩu trịt, nào vải, nào nhãn, nào na….Thế nhưng vì ngày càng phải chôn cất nhiều thai nhi, ông Tuệ không suy nghĩ mà cho chặt hết cả vườn cây lấy đất làm nơi an táng những đứa trẻ bị bỏ đi.
Khẽ dừng lại 1 nhịp, ông Tín thở dài :
– Hầy, chỉ tiếc là ông trời không có mắt….Người tốt như vậy lại để chết oan uổng…
Châu hỏi :
– Lúc sớm cái chị dẫn vợ chồng em đến đây có bảo thầy Tuệ chết vì bị rắn cắn….Chuyện này có đúng không ạ ?
Đồng chí Hòa gật đầu đáp :
– Đúng đấy…..Lúc bà con phát hiện ông Tuệ đã chết trong nhà và báo cho công an, tôi có cùng 2 đồng chí khác nhanh chóng đến nơi để xác nhận. Sau khi khám nghiệm tử thi, xác định ông Tuệ chết là do rắn cắn, mà không phải 1 vết…..Trên người ông Tuệ có tới 7 vết rắn cắn ở các vị trí 2 lòng bàn tay, 2 lòng bàn chân, 2 bên thái dương và chính giữa ở trán. Pháp y nói, thời điểm tử vong đã xảy ra trước đó 6 ngày. Xem nào, nói đến mới nhớ, tính ra thì kém có độ 1 tuần là tròn 1 năm rồi đấy.
Châu tái mặt, đổ mồ hôi hột, trong đầu suy nghĩ :
“ Vậy….là thầy Tuệ chết sau khi nhận bào thai mình đưa cho chừng 2 tháng “.
Ông Tín tiếp :
– Cái chết bất ngờ của ông Tuệ khiến bà con quanh đây ai cũng sợ. Mấy nhà xung quanh bắt đầu kháo nhau mỗi khi về đêm là họ lại nghe thấy tiếng khóc phát ra từ bên nhà ông Tuệ, mà toàn là tiếng trẻ con khóc. Vừa sợ ma, lại vừa sợ gia đình không may bị rắn cắn như ông Tuệ nên phía cuối ngõ họ bán thống bán tháo đất đai, nhà cửa xong chuyển đi chỗ khác hết. Ban ngày còn có người như nhà chị Mến khi nãy ra ao vớt bèo về cho lợn ăn chứ buổi tối với ban đêm có các thêm vàng cũng chẳng ai mò xuống dưới đấy. Chính bà con tổ 5 này cũng kéo nhau đến nhà tôi yêu cầu tôi có ý kiến với phía chính quyền, làm sao di dời hay có phương án giải quyết về những ngôi mộ chôn sau vườn nhà ông Tuệ. Chứ để như thế bà con chẳng dám đi lại, đất đai bán cũng chẳng ai mua. Có khi sau họ bỏ đi hết thì cũng dở.
Đồng chí Hào khẽ thở dài :
– Hầy, cứ động đến chuyện mồ mả là y rằng loạn hết cả lên. Làm cũng dở, không làm cũng dở……Kể ra ai cũng như vợ chồng đồng chí Việt đây, đến tìm nhận lại con đem về chôn cất gần gia đình thì vấn đề đau đầu này sẽ phần nào được giải quyết. Nhưng một khi người ta đã bỏ đi đứa con trong bụng thì họ đâu còn quan tâm đến nó nữa. Thôi được rồi, tôi đồng ý cho 2 vợ chồng vào nhà ông Tuệ để tìm mộ của con. Thế nhưng mà, nhiều mộ như thế thì biết mộ nào mà tìm…?
Đây cũng là thắc mắc của ông Tín lúc sớm….Khi nãy Châu nói mình có cách, bản thân Việt cũng không biết Châu sẽ tìm mộ chôn thai nhi đó bằng cách nào. Cả 3 người đang chờ đợi câu trả lời từ Châu….
Rụt rè lấy trong túi xách ra chiếc nhẫn vàng có quấn chỉ đen……Khẽ đưa mắt nhìn sang bên Việt, Châu ấp úng nói :
– Sau khi nhờ thầy Tuệ chôn cất con, em có đưa cho thầy Tuệ 1 chỉ vàng…..Ban đầu thầy Tuệ không nhận, nhưng em nói thầy cầm để lo việc cho chu toàn thì thầy mới nhận. Tuy nhiên, thầy Tuệ không lấy vàng để mua bán đồ cúng mà bảo sẽ dùng chỉ vàng này đem chôn cùng con. Thầy bảo em đặt cho con 1 cái tên để thầy khắc lên trên nhẫn, sau này làm bia để tiện thờ cúng…..Chiếc nhẫn này có khắc 3 chữ : N.Đ.A. Con tên Nguyễn Đức Anh……Nếu thầy Tuệ có làm bia mộ, chỉ cần tìm đúng tên khắc trên bia thì đó chính là mộ của con…
Ông Tín cười rạng rỡ, đồng chí Hoà cũng tỏ rõ sự vui mừng :
– Vậy là tốt rồi, nếu đúng có thể tìm được mộ của cháu bé thì đây coi như chuyện đáng mừng. Chà, không hiểu có phải do linh tính mách bảo hay không mà lúc nghe bác Tín gọi điện nói có người bên Thái Bình sang nhờ giúp đỡ. Tôi cũng nghĩ ngay đến chuyện thầy Tuệ. Thế nên thủ sẵn cả chìa khoá để mở cổng….Thế giờ chúng ta đi luôn nhé ? - Đồng chí Hoà hỏi vợ chồng Việt.
Ông Tín đáp :
– Cũng quá trưa rồi, hay tôi dọn cơm, ăn cơm xong tất cả cùng đi.
Châu nói :
– Dạ thôi ạ, cơm nước để sau….Chúng ta đi luôn bây giờ được không ạ ?
Ông Tín với Hoà đồng ý, còn lại Việt, nãy giờ không thấy Việt nói gì…..Ông Tín hỏi :
– Chú Việt, chú sao vậy ? Sao ngồi ngây người ra thế ?
Việt có phần lúng túng, ấp úng Việt cười gượng :
– À….tôi không sao…..Đồng chí Hoà, làm phiền đồng chí lần này.
Thiếu tá Hoà gật đầu, vỗ vai động viên 2 vợ chồng :
– Không cần khách sáo, chuyện này là chuyện nên làm…..Đừng nghĩ ngợi nhiều, rồi sẽ ổn cả thôi…..Bác Tín, bác có đi cùng không ạ ?
Ông Tín vội trả lời :
– Có, có chứ…..Kiểu gì tôi cũng phải đi xem thế nào…..Thế đi xem xong rồi về ăn cơm nhé…..Đi thôi…..
Mặc dù Việt cố gắng che giấu cảm xúc, thế nhưng khi Châu nói ra cái tên Nguyễn Đức Anh…..Ngay lập tức Việt có biểu hiện khác thường….Nhìn Việt, Châu biết đến đây thì chắc chắn Việt đã đoán ra được cái thai bị phá bỏ đó là của Châu cùng với ai.
– Anh Việt, em xin lỗi…..Sau khi trở về, em sẽ kể tất cả với anh..- Châu khẽ nói.
Việt đáp :
– Anh không trách em chuyện đó…..Anh chỉ thấy tiếc khi em lại đi phá thai…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất