Chap 79 : “ Cổ Thư
[.......]
Gần 12h trưa tại nhà ông Thìn, Tư đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm với vợ chồng ông Thìn có cả Diệp.
– Ủa, thầy Lương đâu hả Tư ? Cậu không gọi thầy lên ăn cơm à ? - Bà Lanh hỏi.
Tư đáp :
– Dạ, cháu có gọi rồi nhưng thấy bảo mọi người cứ ăn đi ạ. Từ sáng giờ cháu cứ thấy thầy ngồi đọc sách, nói cháu giữ im lặng, cháu hỏi có mấy câu mà thấy còn khó chịu.
Ông Thìn cười :
- Tôi lạ gì mấy câu của cậu...Thôi, thầy ấy đã nói như vậy thì mình cứ ăn trước đi, lát để phần cho thầy Lương sau cũng được. Nói gì thì nói, thầy Lương đâu phải người thường, tốt nhất thầy bảo sao thì cứ nghe theo vậy.
Cả nhà ăn cơm, vừa ăn ông Thìn vừa hỏi Tư :
– Thế Tư này, cậu có biết lúc nào thì thầy Lương đi thăm chùa K không ?
Tư hỏi lại :
– Có chuyện gì vậy bác ?
Ông Thìn chép miệng :
– À, tôi hỏi để biết còn thu xếp đi cùng ấy mà. Tối hôm qua ngồi nói chuyện về lịch sử của chùa K, thấy thầy Lương có vẻ chăm chú nghe mà háo hức lắm. Tôi muốn đi cùng có gì còn giới thiệu cặn kẽ hơn về từng khu di tích tại chùa K.
Tư đáp :
– Cháu cũng không rõ, cũng không thấy thầy cháu nhắc gì đến chuyện này cả......À, hình như tối qua thầy có nói 1 câu là sẽ đi tầm bảo.
Cả bà Lanh lẫn ông Thìn đều tỏ ra ngạc nhiên, hai vợ chồng ông Thìn nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi Tư :
–
- Đi tầm bảo ? Là đi đâu vậy ?
?
Tư nhíu mày suy nghĩ nhưng cũng không hiểu rõ lắm về ý nghĩa câu nói của thầy Lương, Tư chép miệng :
– Chậc, thì cháu nghe thế thôi chứ có biết gì đâu. Thầy đi đâu, cháu đi đó nên chẳng cần phải quan tâm gì nhiều.
Ông Thìn gật đầu:
– Ừ, nói thế cũng đúng.....Thôi ăn cơm đi, ăn nhiều vào nhé. Mấy hôm rồi 2 thầy trò vất vả. Để bác bảo bác gái xem đi chợ mua mấy thứ ngon ngon để 2 thầy trò ăn cải thiện.
Tư gật đầu vâng dạ xong cứ thế ăn uống 1 cách tự nhiên......Ăn cơm xong, Tư đi xuống gian nhà dưới....Khế khàng mở cửa, nhón chân bước thật nhẹ vào trong....Nom Tư chẳng khác nào 1 thằng ăn trộm nghiệp dư.
- Không cần phải thế, cứ đi lại bình thường, tránh làm ồn là được rồi. - Thầy Lương nói.
Tư gãi đầu cười xoà :
-
– Hì hì, con sợ làm phiền thầy.....Mà quá trưa rồi, thầy nghỉ ngơi ăn cơm, bác Thìn, bác Lanh có để phần cơm cho thầy ở dưới bếp. Con dọn lên cho thầy nhé.
Thầy Lương lắc đầu :
– Ta chưa đói, vẫn còn 1 vài chuyện cần phải sớm làm cho
xong.
Tư sốt sắng :
– Thầy có cần con giúp gì không ạ?
Thầy Lương khẽ cười:
– Không cần, thực ra con chỉ cần im lặng, không động chạm vào thứ gì đã là giúp ta rồi.
Tư làm bộ dỗi, bước lại gần chỗ thầy Lương đang ngồi, Tư nhòm nhòm xem rốt cuộc thầy Lương đang đọc sách gì mà chăm chú từ sáng, bỏ cả bữa như thế....Khi Tư ngó vào thì thấy thầy Lương không còn đọc sách nữa mà lúc này tay thầy đang cầm 1 tờ giấy nom cũ kỹ lắm rồi...Có điều dù cũ ố cả màu vàng nhưng tờ giấy hoàn toàn nguyên vẹn, không có lấy 1 vết rách. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy chất liệu làm ra tờ giấy này không giống với loại giấy bình thường mà Tư biết.
Nhưng có 1 điểm kỳ lạ khiến Tư phải thốt lên thắc mắc :
– Thầy....sao thầy lại ngồi đây mà nhìn tờ giấy cũ chẳng có lấy 1 chữ nào thế này ? Con còn tường thầy đang đọc sách chứ...
Thầy Lương nói :
– Sách ta đã đọc xong, còn giờ ta đang nghiền ngẫm về bức cổ thư này.
Nhìn đi nhìn lại Tư vẫn chẳng thấy trên tờ giấy có ghi chép gì cả mà thầy Lương lại nói đây là một bức cổ thư...Tư hỏi :
– Thầy lại đùa con rồi, rõ ràng chỉ là 1 tờ giấy cũ đến ố vàng, làm gì có chữ nào đâu ạ ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Có chữ, chỉ là chữ này được viết bằng một loại mực có tên gọi “Mực Vô Sắc”. Một loại mực được làm từ loài hoa mang tên “Diệp Hà Sơn”. Loài hoa này vô cùng đặc biệt, bình thường “Diệp Hà Sơn” có màu trắng như ngọc trai...Nhưng khi tiếp xúc với nước mưa nó sẽ mất dần màu sắc vốn có và chuyển hoàn toàn sang dạng trong suốt....Khi khô lại, cánh hoa sẽ trở về màu trắng như ban đầu. Ngoài cái tên “Diệp Hà Sơn” thì loài hoa này còn được gọi là “Hoa Thuỷ Tinh” hay “Hoa Xương”. Có thể nói, trong thế giới của các loài hoa thì “Diệp Hà Sơn” được xếp vào hàng kỳ hoa dị thảo. Chính vì đặc tính này mà “Diệp Hà Sơn” đã được một bậc cao nhân am hiểu về luyện dược thời nhà Hán dùng để tạo ra “Mực Vô Sắc”.
Tự hỏi :
- Thật hả thầy ? Trên đời này lại có loài hoa kỳ lạ như vậy thật sao ?
Thầy Lương tiếp :
– Thiên địa rộng lớn, kỳ trân dị bảo, kỳ hoa dị thảo còn rất nhiều....Những thứ mà ta biết chỉ giống như giọt nước mưa rơi trên biển lớn.
Tư thắc mắc :
- “Mực Vô Sắc” được tạo ra như thế nào vậy thưa thầy ?
Thầy Lương trả lời :
– “Diệp Hà Sơn” thường mọc trên những sườn núi ẩm ướt và có nhiều cây cối thuộc vùng khí hậu lạnh. Trong điều kiện râm mát, hoa sẽ nở vào khoảng giữa mùa xuân đến đầu mùa hè. Muốn tạo ra loại mực đặc biệt kể trên sẽ phải sử dụng đến cánh của hoa “Diệp Hà Sơn”. Ngắt riêng phần cánh hoa, bỏ đi phần nhuỵ, sau đó đem nấu cùng nước mưa cho đến khi sánh lại thì tiếp tục thêm nước, sử dụng kỹ thuật phân tách thủ công lọc bỏ đi cặn bẩn. Làm đi làm lại như vậy 5 lần sẽ thu được cốt mực. Đem cốt đi phơi trong 7 ngày cho đến khi phần cốt mực trắng như màu ngọc trai.....Khi sử dụng, sẽ thêm nước mưa và mài như mài mực Tàu. Thông thường, khi viết bằng “Mực Vô Sắc”. người ta sẽ viết trên nền “Giấy Ấm” có màu đen.
Tư nói :
- Viết lên “Giấy Âm" có màu đen.....Như vậy khi làm khô bề mặt giấy thì chữ sẽ hiện ra màu trắng phải không thầy ?
Thầy Lương gật đầu :
– Xem ra con cũng là người có hiểu biết....Khà khà, đúng là như vậy.....Sờ thử vào tờ giấy này mà xem...Sờ thôi, đừng có xé đấy nhé.
Tư chép miệng :
– Thầy cứ làm như con là thằng ngố không bằng....Xin phép thầy cho con sờ thử...
Nói đoạn Tư khẽ chạm vào tờ giấy mà thầy Lương để trên mặt bàn.....Quả nhiên đúng như Tư đoán trước đó. Đây không phải loại giấy bình thường, cảm giác khi sờ vào rất mịn và dai, khi chạm vào nhận ra ngay nơi đầu ngón tay có độ ẩm như giấy thấm nước..
- Đây....đây là “Giấy Ám” mà thầy nói phải không ạ ?
Thầy Lương khẽ cười
– Chính là nó, do đặc tính kỳ lạ nên “Mực Vô Sắc” sẽ được kết hợp cùng “Giấy Ám” để lưu giữ những dạng như mật thư, cổ tự hay bản đồ mang tính quan trọng mà người tạo ra muốn che giấu.
Tư tiếp :
– Như vậy bây giờ chỉ cần hong khô tờ giấy này là sẽ đọc được chữ viết trong đó đúng không thầy ?
Thầy Lương lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy đâu.....Như ta vừa nói, thông thường “Mực Vô Sắc” sẽ được viết trên “Giấy Ám” màu đen. Sau khi làm khô sẽ hiện lên chữ viết. Tuy nhiên, đó chỉ là cách thông thường, một khi gặp dạng giấy đen mà không có chữ, chỉ cần là kẻ biết chút xíu thông tin về “Mực Vô Sắc” thì cách này lập tức bại lộ. Tờ giấy này đích thị là “Giấy Ấm” nhưng màu của nó không phải màu đen.....Chữ viết trên giấy chính là “Mực Vô Sắc” thế nhưng dù có hong khô cũng không hiện hình.....Bởi vì, cả 2 thứ kể trên đều đã được cải tiến, nâng cấp lên một cấp bậc cao hơn. Và người đã nâng cấp chúng nhất định phải là một bậc kỳ nhân đại tài.....Bậc cao nhân này có lẽ chính là Không Lộ Thiền Sư - Nguyễn Minh Không...Cũng chính là người đầu tiên khởi nguyên cho xây dựng ngôi chùa mang tên “Nghiêm Quang Tự".
[.........]
Cùng thời điểm đó.....Tại Hải Phòng, vợ chồng Việt được đồng chí Hoà và ông Tín mở cổng cho vào trong khuôn viên nhà thầy Tuệ. Sau gần 1 năm kể từ khi thầy Tuệ qua đời, ngôi nhà trở nên hoang vắng, tiêu điều....Lá rụng đầy sân, cỏ trong vườn mọc cao quá gối. Cảnh vật không còn như lần đầu tiên Châu đặt chân đến đây...
Đồng chí Hào đi trước dẫn đường, vòng qua hông nhà, đi ra phía đằng sau.....Trước mắt Việt là khu đất được thầy Tuệ dùng làm nơi chôn cất những thai nhi mà thầy xin về mai táng từ bệnh viện, từ các cặp nam nữ, vợ chồng phá thai... Rất nhiều những ngôi mộ đã được xây lên trên mảnh đất này.
Nhìn sơ qua dễ thường phải đến 50 ngôi mộ nhỏ được sắp xếp thằng hàng theo từng dãy mà như ông Tín nói, ngay khi bắt đầu chôn cất là thầy Tuệ đã yêu cầu phải đào huyệt ngay ngắn, thằng hàng lối đề sau vào ngày rằm, mùng 1 hay lễ tết còn dễ bề thắp hương, nhổ cỏ chăm sóc mộ phân....
Đồng chí Hào nói :
– Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ tìm xem có bia mộ nào khắc tên Nguyễn Đức Anh không nhé....
Việt nhìn vào hàng mộ đầu tiên hỏi:
- Sao mấy ngôi mộ này cái có bia, cái không có bia vậy ?
Ông Tín giải thích :
– Hức.....Con...của mẹ......Mẹ đến....rồi đây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất