Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 82 : “ Oan Nghiệt ".
Châu hỏi :
– Anh biết chuyện em phá thai từ bao giờ ? Có phải thầy Lương nói cho anh nghe không ?
Việt lắc đầu :
– Không phải anh biết, anh chỉ suy đoán như vậy....Có điều, chuyện này không phải do thầy Lương nói. Thầy Lương là người giữ chữ tín, chắc có lẽ thầy Lương đã hứa với em sẽ giữ kín chuyện này phải không ?
Châu khẽ gật đầu :
– Đúng vậy.....Nhưng...nếu thầy Lương không nói, sao anh lại biết ?
Việt mỉm cười :
– Em quên mất anh là đội trưởng đội hình sự, chuyên thực hiện công tác điều tra, phá án rồi sao ? Từ lúc thầy Lương xác định trong người em có 1 vong nhi đeo bám và hỏi anh xem 2 vợ chồng mình đã từng “bỏ đốt” bao giờ chưa là anh đã đặt nghi vấn em có mối quan hệ ngoài luồng. Cho anh xin lỗi, mặc dù anh rất tin tưởng em, thế nhưng việc đặt ra nghi vấn cũng là 1 cách để giúp em giải quyết vấn đề. Tiếp đó, khi tiến hành trục vong cho em, bất ngờ thầy Lương dừng lại và yêu cầu anh ra ngoài. Điều này khiến anh nghĩ, có lẽ giữa thầy Lương và em có chuyện gì đó không muốn cho anh biết. Tuy chỉ mới gặp thầy Lương mấy ngày gần đây, thế nhưng đủ để anh hiểu thầy Lương là 1 người rất tốt, thầy luôn bao dung, rộng lượng, hành sự lúc nào cũng nghĩ đến cảm xúc và an toàn của người khác. Việc thầy Lương bảo anh ra ngoài, chắc hẳn phải có chuyện quan
trọng liên quan đến em. Nhưng dù vậy, việc suy nghĩ em có phá thai cũng mới chỉ dừng lại ở mức nghi vấn mà thôi.
Châu nói :
– Nếu...chỉ là nghi vấn.....Tại sao năm lần bảy lượt anh đều tỏ ý ngăn không cho em nói ra sự thật....Chẳng phải đó là điều mà anh đang thắc mắc sao ?
Việt đáp :
– Bởi vì buổi sáng trở về nhà bố mẹ thì anh đã biết cả rồi....
Châu ngỡ ngàng:
– Có nghĩa là.....lúc chở thầy Lương về xã D.N.....Anh đã hỏi thầy và.....thầy Lương...
– Không, em nhầm rồi...Anh không hề hỏi thầy Lương, mà thầy Lương cũng không nhắc gì đến vấn đề của em cả. Thầy Lương chỉ dặn anh thời gian này nên thu xếp ở bên cạnh em. - Việt tiếp.
Châu ấp úng :
– Thế...thì tại sao anh.....biết ?
Việt hỏi lại Châu:
– Hôm em về nhà và kêu đau đầu sau đó lên phòng ngủ li bì, cũng là hôm anh gọi bà ngoại bé Trà sang trông con và chăm sóc em....Anh hỏi em một câu, có phải chiều hôm đó, em đi cùng tay Duy giám đốc công ty em đang làm không ?
Nghe đến đây, Châu lạnh người, mắt mở trân trân nhìn Việt, giọng run run....Châu hỏi :
– Anh....theo dõi...em ư ?
Việt cười chua chát, câu hỏi của Châu cũng chính là lời xác nhận...
– Theo dõi ư ? Thời điểm ấy anh đang điều tra vụ án mạng ở xã D.N. Cộng thêm việc bé Trà bị quỷ ám, phải chật vật, vất vả lắm anh cùng thầy Lương mới trục được vong quỷ ra khỏi người con bé. Giúp gia đình ta xong, thầy Lương rời đi được 1 lúc thì em về.....Công việc bộn bề, con gái gặp chuyện, em nghĩ anh còn tâm trí để theo dõi em sao ? Chỉ là vô tình em bị cậu Tiếp nhìn thấy khi cậu ấy trên đường đến nhà mình. Tiếp đã thấy em và tay Duy có cử chỉ thân mật trên đường khi hai người bước ra khỏi xe ô tô. Tối hôm qua, sau khi chở thầy Lương về nhà ông Thìn, anh quay lại trụ sở công an xã D.N và gặp Tiếp....Nhưng cũng phải đắn đo, suy nghĩ rất lâu, Tiếp mới quyết định nói cho anh biết. Chẳng trách trước đó 1 hôm, mấy lần cậu ta cứ ngập ngừng như muốn nói gì đó xong lại thôi.
Châu cúi mặt, rấn nước mắt :
- Vậy là dựa trên những nghi vấn trước đó, cộng với lời kể của cậu Tiếp.....Anh đã đoán ra mọi chuyện...?
Việt gật đầu :
– Đúng vậy, cho tới khi em nói muốn đi sang bệnh viện phụ sản Hải Phòng thì anh có thể chắc chắn em từng đến đó để phá thai.....Cuối cùng, tên đứa bé khắc trên chiếc nhẫn đã khẳng định, đó là con của em và tay Duy.....Người chở em sang Hải Phòng để phá thai chính là hắn.....Nếu anh nhớ không nhầm, tên họ đầy đủ của hắn là Nguyễn Đức Duy. Căn cứ vào thời điểm em phá thai, sau đó đưa cho thầy Tuệ chôn cất. Anh tính ra được khoảng thời gian em ngoại tình....
Châu rơi nước mắt, những giọt nước mắt mang nỗi hối hận muộn màng.Những giọt nước mắt xấu hổ với chính bản thân mình khi đối diện trước Việt. Đúng như Châu nghĩ, Việt không những biết mà còn là biết rất rõ mọi thứ....
Châu nói :
– Là khoảng thời gian hơn nửa năm anh đi theo chuyên án triệt phá băng nhóm tội phạm trên vùng biên giới.
Việt tiếp :
– Và sau đó, em được thăng chức trường phòng...? Đó là tất cả những gì em đánh đổi phải không ?
Châu nắm lấy tay Việt, lắc đầu nguầy nguậy :
– Không, không phải vì chuyện thăng chức mà em làm điều này.....Anh Việt, em biết bây giờ cho dù em có nói gì, có giải thích thế nào thì cũng rất khó để anh tin em. Nhưng em vẫn phải nói. Sau hôm anh theo chuyên án, công ty đã tổ chức liên hoan vì đã ký được 1 hợp đồng lớn. Em là người mang về hợp đồng nên được đồng nghiệp chúc rượu khá nhiều. Em chẳng biết là mình đã uống bao nhiêu....Nhưng sau đó thì em say đến không biết gì nữa....Khi em tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường cùng với anh ta...Đó là lần đầu tiên...
Việt ngắt lời Châu :
– Tối hôm trước khi lên đường, chúng ta còn ngủ với nhau....Vậy mà hôm sau, em lấy lý do say rượu và lên giường với 1 thằng đàn ông khác ?
Châu cố gắng phân trần mặc dù biết lúc này có giải thích ra sao cũng chỉ là vô nghĩa :
– Em xin lỗi, ngoài lời xin lỗi ra em không biết nói gì hơn trong lúc này.....Nhưng thực sự, rượu ngày hôm ấy đã khiến cho em không tỉnh táo và đánh mất chính mình. Có những chuyện rất áp lực đối với em.....Hic...hic.....Em biết em là loại đàn bà đáng xấu hổ, không xứng với sự tin tưởng, yêu thương mà anh dành cho em. Nhưng thà anh đánh mắng em, chửi bới, mạt sát em chắc có lẽ em sẽ đỡ đi cảm giác tội lỗi này...
Việt cũng chảy nước mắt, mặc dù đã biết hết mọi chuyện trước khi Châu thú nhận....Thế nhưng, nghe những lời này từ chính miệng người vợ mà mình dành trọn tình yêu cũng như niềm tin sau hơn chục năm chung chăn, chung gối. Thực sự đối với Việt mà nói, đây là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của Việt. Là 1 chiến sĩ công an ưu tú, là khắc tinh của các băng nhóm tội phạm, trên người Việt không thiếu những vết sẹo sau ngần ấy năm điều tra, phá án....Từng bị đạn bắn, từng bị dao đâm chí mạng....Thế nhưng, tất cả những vết thương ấy không thể so sánh với nỗi đau ngay chính lúc này mà Việt đang phải chịu đựng.
Bấy lâu nay, Việt vẫn luôn tự hào mình có được 1 người vợ tuyệt vời...Đúng như lời anh em, bạn bè, đồng nghiệp ca ngợi : “Chị Châu không hổ danh người phụ nữ hiện đại, vừa đảm việc nước còn chăm cả việc nhà ”. Gia đình Việt còn là hình mẫu cho lớp cán bộ trẻ như Tiếp ngưỡng mộ, noi theo.
Thế nhưng người vợ tuyệt vời đó đã ngoại tình với sếp của cô ta một khoảng thời gian gần 2 năm mà cho tới ngày hôm qua Việt mới phát hiện ra.....Việt hỏi :
– Nếu đã như vậy, tại sao em lại phá thai ? Em phá thai vào lúc nào ? Chẳng phải sau khi kết thúc chuyên án trở về thì anh mới nói cho em nghe về việc anh bị kết luận vô sinh ư ?
Châu trả lời :
– Ban đầu em không hề muốn phá cái thai này.....Khi phát hiện mình bị chậm kinh sau đó 1 tháng, em đã đi mua que thử và kết quả báo 2 vạch rõ ràng. Biết mình đã có thai, em vừa mừng nhưng cũng vừa hoang mang, lo sợ. Bởi vì lúc đó em không biết thực sự cái thai là con của anh hay giám đốc Duy. Em muốn thông báo cho anh, nhưng suốt thời gian đó em không thể liên lạc được với anh vì tính chất công việc của anh. Em cũng không nói với bố mẹ 2 bên, kể cả là giám đốc Duy.....Bên cạnh đó, em mang bầu giấu bụng, dù bầu hơn 3 tháng mà bụng không hề lộ. Đến bản thân em còn nghi ngờ không biết mình có mang bầu thật không nữa.....Mọi thứ chỉ chắc chắn khi em tự đi khám và bác sĩ
bảo em đã mang bầu sang tháng thứ 4. Thế nhưng.....số phận trớ trêu, khi em vẫn nghĩ đó là con của chúng ta thì ông trời lại cho em câu trả lời.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, Châu nhìn Việt thôn thức :
– 1 ngày sau khi đi khám, em dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn làm việc của anh....Trong lúc dọn dẹp, có tờ giấy hẹn của bác sĩ gửi cho anh rơi ra từ trong 1 quyền sách. Trên giấy có ghi rõ tên bác sĩ cũng như số điện thoại....Em đã gọi theo số điện thoại đó để hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ của anh.....Bác sĩ không hề biết chuyện anh giấu em việc anh không thể có con được nữa và đã kể hết, còn an ủi động viên em. Tới lúc ấy, em mới biết cái thai trong bụng của mình không phải là của anh. Em đã rất hoảng sợ và tìm giám đốc Duy.....Khi em nói mình có thai, giám đốc Duy còn không tin và vội đưa em đi khám lại....Để tránh tai mắt của mọi người ở đây, em và anh ta đã sang Hải Phòng. Khi biết chính xác em có thai, cả 2 đã đi đến quyết định phá bỏ. Bởi em không muốn mất anh, giám đốc Duy cũng là người có gia đình.....Sự việc ngày hôm ấy thực sự chỉ là 1 tai nạn.....Mọi chuyện về sau chắc em không cần nói thêm nữa...Hic...
Việt hỏi :
– Cũng nhờ đó mà em được thăng lên chức trưởng phòng phát triển kinh doanh ?
Châu khẽ gật đầu :
– Vâng.....Nhưng...mà.....anh Việt, em thực sự có
nỗi...khổ...
Việt đưa tay lên ngăn lại, không cho Châu nói tiếp.....Đoạn lắc đầu một cách đầy chua xót :
– Đủ rồi, chúng ta dừng lại ở đây thôi....Anh không muốn nghe em kể khổ nữa....Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Vẫn là
câu nói lúc trước anh nói với em....Anh không trách em, anh chỉ tiếc một điều là em lại đi phá thai. Chuyện xảy ra như mũi tên bắn đi không thể quay lại. Trước mắt anh sẽ cùng em tận tâm làm sao để hoá giải được oán nghiệp của con đối với em. Đừng khóc nữa, em nghỉ ngơi đi....Hôm nay cũng mệt rồi. Để anh ra ngoài lấy cho em cốc nước..
– Cảm ơn anh đã đi cùng em tới tận bây giờ......Sau khi giúp cho con có cơ hội siêu sinh, không còn mang oán nghiệp....Em cũng sẽ rời đi.....Em là một người mẹ tồi, là một người vợ không tốt.....Không xứng với anh và con..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất