Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 86: “ Ao Bèo ".
Thấy Việt chạy lao ra bên ngoài cổng, ông Tín cũng vội vàng với tay lấy cái đèn pin rồi vội vã chạy theo....Chân đất chạy về phía cuối ngõ, vừa chạy Việt vừa gọi lớn :
– CH U ƠI...... EM ĐI Đ U RỒI......CH U ƠI...
Con ngõ tối om, ít giây sau ông Tín lia đèn pin tới.....Như có linh cảm mách bảo, Việt nghĩ vợ mình đang ở đâu đó quanh đây.
“ Nhà thầy Tuệ...Đúng rồi....Nhất định Châu đang ở đó..
Nghĩ như vậy, Việt dồn sức chạy nhanh nhất có thể đến nhà thầy Tuệ, ngôi nhà nằm ở khu vực cuối cùng của con ngõ..
– CH U ỎI CH U.......CH U ƠI....
"GU.....G U...GU "
Tiếng chó lại sủa vang lên khi Việt chạy qua, nghe tiếng chó sủa, lại nghe thấy cả tiếng người gọi vang vọng giữa đêm. Một vài ngôi nhà bật đèn sáng, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
“Tùm....Tùm....Tùm”
“Oạp....oạp”
Việt cùng ông Tín nghe thấy có tiếng quẫy nước....Ông Tín
nói:
– Phía trước là cái ao....Liệu...có phải...
– Là cái ao trước nhà thầy Tuệ....Bác Tín, đưa đèn pin cho
– Là cái ao trước nhà thầy Tuệ....Bác Tín, đưa đèn pin cho em... - Nhận lấy đèn pin từ tay ông Tín, Việt ra sức chạy thật nhanh.
Đứng trên bờ ao, Việt không còn nghe thấy tiếng quẫy nước nữa....Thế nhưng, dưới ánh đèn pin, Việt thấy nước ở ao có sự lay động...Không chần chừ thêm 1 giây nào, Việt nhảy ùm xuống rồi bơi ra giữa ao xong cứ thế ngụp lặn tìm kiếm vợ. Ông Tín chạy đến, cầm đèn pin soi phụ Việt, nhưng chỉ với cây đèn pin nhỏ trên tay là không đủ sáng bởi ao bèo khá rộng.
Biết nếu chỉ có 1 mình Việt thì khó mà mò tìm được Châu trong điều kiện trời đêm u tối như thế này.....Ông Tín mới chạy đến đập công mấy nhà gần đó, vừa đập cồng, vừa hô hoán :
“Rầm....rầm....rầm"
– CÓ AI KHÔNG ? CỨU VỚI.....CỨU VỚI....CÓ NGƯỜI CHẾT ĐUỐI RỒI......CÔ MỀN ƠI, CHÚ ĐĂNG ƠI.....BÀ CON ƠI, CỨU NGƯỜI VỚI.......BÀ CON ƠI....
"Gâu.....Gâu....Gâu....Gâu “
“Gâu....Gâu....Gâu”
Chó sủa inh ỏi, tiếng ông Tín la lên thất thanh.....Lúc trước có vài nhà bật đèn nghe ngóng thì nay cũng mở công chạy ra ngoài xem có việc gì.....
“ CẠP.....CẠP.....OẠP
Bên dưới ao, Việt vẫn đang ra sức ngụp lặn, mò mẫm.....Vừa mò vừa gọi tên vợ một cách thảm thiết :
– CH U ƠI....CH U ƠI......EM Ở Đ U.....CHUỐI...
Trên bờ, ông Tín cầu khẩn bà con trong ngõ :
– Vợ chú ấy đang nửa đêm mở cổng đi ra ngoài, lúc chúng tôi chạy gần đến đây thì nghe thấy tiếng nước quẫy lõm bõm.....Có khi cô ấy đang ở dưới ao, mọi người....làm ơn giúp chú ấy tìm vợ với....
Thế nhưng có vẻ như dân quanh đây người ta sợ nên dù ông Tín van nài, nói hết lời như vậy mà họ vẫn còn ngập ngừng, e dè.......Ông Tín lắc đầu, đưa đèn pin cho 1 người khác rồi cũng lao xuống ao, phụ Việt tìm kiếm.
“Ụp.....Oạp...ạp”
"Löm....bom....bom"
Đã 2 phút trôi qua mà vẫn chưa tìm được Châu.....Việt biết thời gian càng lâu thì tỷ lệ sống sót của Châu lại càng thấp....Thế nhưng cả cái ao rộng thế này mà chỉ có 2 người mò mẫm, nước càng lúc càng nổi đục đen ngầu....Nước mắt cứ thế chảy xuống, Việt vừa ngụp lặn tìm vợ vừa khóc.
– Châu ơi, em đâu rồi.....Châu ơi...
"Roat"
Đúng lúc đó, trước mặt Việt, cách Việt khoảng chừng 2 mét có 1 cánh tay từ dưới làn nước giơ thẳng lên trên. Nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay, Việt nhào người về phía cánh tay rồi mau chóng chụp lấy tay vợ kéo mạnh lên. Thế nhưng lúc này Châu đã lịm đi không còn thấy cử động gì nữa.
Tính đưa Châu lên bờ, nhưng trong lúc đang ôm lấy người vợ thì Việt thấy Châu đột nhiên trợn mắt mở trừng trừng, khuôn miệng nhoẻn cười, hai bàn tay Châu quàng qua cổ Việt, hai chân cũng quắp chặt lấy người Việt rồi cứ thế kéo người Việt dìm xuống nước.
Ông Tín thấy vậy hoảng hồn, nhưng nhìn Việt bị Châu dìm cũng lao đến cứu.....Cố gắng gỡ tay Châu ra nhưng ông Tín
không gỡ được. Cảm giác người Châu lúc này cứng đơ mà nặng như đá tảng. Việt cũng thấy như vậy, lúc nãy túm được tay Châu kéo lên còn thấy nhẹ, vậy mà bây giờ Châu quặp cả chân tay vào người Việt, toàn thân Việt nặng như đeo chì không thể cựa quậy nổi.
Ba con người vùng vẫy giữa ao, ông Tín càng cố gỡ thì Châu lại càng bám chặt.....Ông Tín hét lớn :
– MỌI NGƯỜI......CỨU VỚI.....CỨU CHÚNG TÔI VỚI.....CÔ CHÚ ẤY....SẮP...CHÌM...RỒI......TÔI KHÔNG....ĐỦ
SỨC.....NẶNG....QUÁ...
Sau lần thứ 2 cầu cứu, cuối cùng thì ông Tín cũng được đáp lại......Bà con đứng trên bờ có vài người đàn ông khẽ nhìn sang nhau rồi cùng gật đầu....Không ai bảo ai, họ cởi áo, bỏ dép nhất loạt lao xuống ao, bơi ra giữa ao cứu người. Một vài người còn nhanh trí chạy về nhà lấy dây thừng.
Đúng vào lúc Việt sắp bị kéo chìm xuống thì 5 người đàn ông sống trong ngõ cùng ông Tín mỗi người 1 tay túm lấy Việt ra sức kéo Việt tiến về phía bờ ao......Tuy nhiên, đúng như ông Tín nói trước đó. Mặc dù là 6 người hợp sức nhưng việc kéo vợ chồng Việt lên bờ thực sự khó khăn vô cùng. Cân nặng của 2 con người này có gì đó không giống với bình thường. Tuy không thể kéo lên nhưng họ cũng gắng sức không để vợ chồng Việt bị chìm xuống.
“ Ngừ...ngừ...ngừ
– Thả....ta...ra.....Lũ...người....đáng....chết.
Đột nhiên Châu trợn mắt, nghiến răng gầm gừ rồi cất lời chửi bới những người đang cố gắng cứu mình....
– Châu, là anh đây...Việt đây, chồng em đây mà.
Nhìn ánh mắt cũng như vẻ mặt của Châu lúc này, mấy người trong xóm và cả ông Tín đều rùng mình sợ hãi....Ông Tín định nói gì đó :
– Cô Châu.....mau thả tay..
" Xoẹt "
Thế nhưng còn chưa nói hết câu, ông Tín đã bị Châu vùng tay, dùng móng cào xước cả mặt, chảy cả máu..
Ông Tín hét lên.
Một người đàn ông trong xóm thấy vậy thì giận dữ, trừng mắt, cau mày.....Người này giơ tay đấm thẳng vào mặt Châu 1 đấm như trời giáng..
* BỐP
– Con mẹ mày, địt mẹ con điên này.....Người ta cứu mày mà mày láo à...?
“BỐP....BỐP"
Đấm 1 đấm thấy Châu vẫn còn trừng mắt nghiến răng nhìn trân trân.....Người đàn ông kia nồi máu điên đấm thêm 2 đấm nữa. Ăn 3 cú đấm, Châu bật máu mũi, chảy máu mồm, mắt đảo lên, đảo xuống rồi ngất lịm đi......Thấy vợ bị đấm, nhưng do cả người bị Châu quắp lấy nên Việt không làm gì được.
– Đừng đánh nữa......Cô ấy không biết gì đâu....- Việt hét lên..
Nhưng kỳ lạ thay, khi Châu bị đấm đến ngất đi thì Việt bỗng thấy cơ thể mình không còn bị kìm kẹp, sức nặng của Châu cũng không còn như lúc nãy.....Tay chân Châu buông thống đã có thể gỡ ra được. Nhờ vậy mọi người mới thuận lợi đưa được Châu lên trên bờ.
Việt cùng mấy người nữa khiêng Châu về nhà ông Tín...... Bà con trong ngõ cũng hiếu kỳ chạy theo để xem. Ông Tín bị cào xước mặt, chảy cả máu....
- Bác Tín, bác có sao không ? - Người đàn ông đấm Châu lúc nãy hỏi.
Ông Tín đáp :
– Không sao, không sao.....Chỉ là xây xước ngoài da thôi.....Mà nãy chú đấm cô ấy thế lỡ may chết người thì khổ.
Người đàn ông gãi đầu cười xoà :
- Ui giời, chết thế chó nào được hả bác....Em mà biết như này thì lúc lội xuống ao em đã đấm cho nó ngất luôn rồi. Đấy, bác thấy đấy, phải đấm vỡ mặt nó ra thì hồn ma mới không còn ám nó nữa. Bố tiên sư nhà nó, nhìn mặt lúc nó trợn mắt xong miệng nghiến nghiến sợ thế.
Một người khác đồng tình :
– Ừ, mẹ cha nhà nó, nhìn cứ như ma quỷ nhập ấy...
Dân bắt đầu bàn tán :
– Thì ma nhập chứ còn gì nữa.....Đang yên đang lành nửa đêm mò ra ao tự tử, mấy phút lại thò tay lên, tưởng nó chết rồi cơ...Ai dè hãy mờ mắt, nghiến răng, chửi bới....Không ma nhập thì là gì ? May nhà anh Đằng đấm nó ngất đi chứ không chắc phải cả xóm xuống kéo mới lên nổi.
Đằng được thể :
– Chuyện, ma quỷ gì ăn đấm cũng thí hết.....Có khi sau này cứ nhà nào mà có người bị vong nhập, quỷ nhập....Chẳng phải gọi thầy bùa, thầy cúng gì cho mệt....Cứ đấm cho nó ngất đi là xong....Hê hê hê...
Nhìn đồng hồ treo tường lúc này đã qua 12h30 phút đêm......Ông Tín nói :
- Thôi, chuyện hôm nay coi như may mắn được bà con chòm xóm giúp nên mới cứu được 1 mạng người. Cũng đêm rồi, bà con ai về nhà nấy nghỉ ngơi.....Có gì để mai hãy nói.
Mọi người đồng ý, từng người một ra về.....Có người lo cho ông Tín nên nán lại hỏi nhỏ :
– Mà bác Tín này, nãy em cứ tưởng là người nhà bác....Hoá ra không phải, bác để vợ chồng họ ở lại trong nhà như thế có ổn không ? Nãy bác cũng thấy rồi đấy.....
Ông Tín chép miệng :
– Ơ, đồng chí Hoà......Muộn thế này rồi sao đồng chí lại đến đây?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất