Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 87 : “ Thỉnh Cầu Của Châu
Tắt máy, dựng chân chống, đồng chí Hoà đáp :
– Vừa nãy có người gọi điện báo ở tổ mình xảy ra chuyện liên quan đến tự tử....Thế cho nên tôi vội xuống xem tình hình thế nào ? Rốt cuộc là sao hả bác ? Hình như mọi người vừa tụ tập ở đây ?
Ông Tín nói :
– Chậc, đúng là có chuyện....Thôi, đằng nào cũng đến rồi, đồng chí dắt xe vào sân sau đó vào nhà tôi thưa chuyện.
Hoà dắt xe vào, ông Tín đóng cổng khoá lại cẩn thận....Hoà hỏi:
– Chuyện có liên quan đến vợ chồng Châu - Việt hả bác ?
Ông Tín gật đầu :
– Vâng, đồng chí theo tôi....Vợ chồng họ đang ở trong buồng. Cô Châu nửa đêm không biết làm sao lại tự mở cổng đi ra ngoài. Nhờ lúc ấy chó sủa inh ỏi nên cả tôi lẫn chú Việt choàng tỉnh. Thấy cổng mở, chú Việt nháo lên chạy đi tìm....Lúc chúng tôi chạy về phía cuối ngõ chỗ nhà thầy Tuệ thì nghe thấy tiếng quẫy nước. Hoá ra cô ấy nhảy xuống ao, mò mẫm may sao cứu được.....Nhưng....nhưng mà có nhiều biểu hiện khác thường lắm.
“ Cộc...Cộc “
– Chú Việt ơi....- Ông Tín gõ cửa, miệng khẽ gọi.
Bên trong phòng Việt đáp :
Bác vào đi ạ.
– Bác vào đi ạ.
Ông Tín cùng Hoà mở cửa bước vào, nhìn thấy Hoà, Việt đứng dậy chào :
– Ở anh Hoà, anh đến lúc nào vậy ?
Hoà trả lời :
– Tôi cũng vừa đến thôi, nghe bà con báo ở tổ này có chuyện nên vội phi xuống....Cũng có nghe bác Tín nói sơ qua về vụ việc..
Bước về phía giường, nhìn Châu đang nằm đắp chăn, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, đầu tóc hãy còn ướt....Hoà hỏi :
– Tình hình sức khoẻ cô ấy thế nào rồi ?
Việt đáp :
– Vẫn đang hôn mê anh ạ....
Hoà nhìn mặt Châu, thấy nước da của Châu có hơi nhợt nhạt, trên mặt còn có cả vết bầm tím, phần mắt với 1 bên má hơi sưng tấy.
Hoà hỏi tiếp :
– Mặt mũi cô ấy va đập vào đâu hay sao mà lại bị thương thế kia ?
Ông Tín chép miệng trả lời :
- Chậc, ấy là do cô Châu bị một người trong ngõ này đấm.....Khổ đáng tội, lúc cô ấy quắp chặt người chú Việt, cứ muốn dìm chú Việt xuống. Bà con quanh đây cũng nhảy xuống ao để kéo 2 vợ chồng lên. Mà chẳng hiểu sao, càng kéo thì lại càng nặng....Trong lúc chúng tôi ra sức cứu người, cô Châu lại như phát điên, lấy móng tay cào xước
mặt tôi, chảy cả máu. Chú Đằng, người nhảy xuống ao tham gia cứu người thấy vậy tức quá mới đám cô Châu mấy đấm. Chắc do bị đấm nên cô Châu bất tỉnh.....Mà nhờ vậy thì bọn tôi mới đưa được cô ấy lên bờ. Ngất từ lúc đó cho tới giờ....
Hoà nhíu mày, đăm chiêu nói :
- Nửa đêm bỏ nhà đi tự tử ? Đồng chí Việt này, tôi hỏi cái này hơi tế nhị.....Nhưng mà trước đây cô ấy có tiền sử bệnh tật gì liên quan đến vấn đề thần kinh không ? Hoặc là đã bao giờ cô ấy làm điều tương tự như hôm nay chưa ?
Chuyện xảy ra trước sự chứng kiến của nhiều người, lúc Châu bên dưới ao, chắc hẳn bà con chòm xóm ai cũng thấy những điều dị thường. Suy nghĩ ít giây, Việt thở dài đoạn trả lời đồng chí Hoà :
– Vợ em trước giờ không mắc bệnh gì về tâm lý hay thần kinh cả...Vợ em đang làm việc cho 1 công ty nước ngoài..Sức khoẻ cô ấy khá tốt....Nhưng đúng là trong khoảng 3-4 ngày trở lại đây thì vợ em bắt đầu có những dấu hiệu kỳ quặc. Đầu tiên là nằm mơ thấy ác mộng, tiếp theo là thấy ảo giác....Em cũng không giấu anh cùng bác Tín, thực ra trước khi đến đây, vợ em đã từng có ý định tự tử 2 lần. Lần một là ở nhà em, hôm ấy em đang theo 1 vụ án mạng ở dưới xã, ở nhà có mẹ vợ và con gái em, nghe mẹ em kể, cô ấy đang ăn cháo thì mất điện, xong đột nhiên vợ em gào lên, lúc cười, lúc khóc rồi lao về phía kệ bếp đòi lấy dao, đòi chết....Lần thứ hai là ở bệnh viện, sau khi thấy vợ em không được bình thường, gia đình đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Nửa đêm, khi em đang túc trực trông vợ thì cô ấy cũng làm hành động tương tự như hôm nay, mở cửa phòng leo lên sân thượng của bệnh viện, may sao em chạy theo kéo người cô ấy lại kịp thời..
Hoà với ông Tín nghe mà chợt thấy nổi da gà, Hoà hỏi:
– Đang bình thường, sức khoẻ tốt, làm việc cho công ty nước ngoài.....Bỗng tự nhiên có biểu hiện dị
thường....Chẳng lẽ lại có liên quan đến việc phá thai ngày trước ?
Việt gật đầu :
– Lúc sáng em cũng có nói với anh và bác là gần đây gia đình xảy ra một vài chuyện xào xáo.....Sợ nói ra mọi người không tin nên em không nói rõ.....Thế nhưng, thực sự vợ em đang bị vong nhi của đứa con ngày xưa vợ em phá bỏ đeo bám. Chúng em được 1 ông thầy chỉ điểm, ông ấy nói oán niệm của vong nhi này rất lớn. Muốn hoá giải điều này cần phải quay lại tìm đúng nơi chôn cất, đem được phần thi thể đó về Thái Bình để làm lễ cầu siêu.
Ông Tín thắc mắc:
– Cái đó thì chúng tôi hiểu, nhưng nếu chú nói vợ chú bị vong nhi đeo bám....Vậy tại sao lúc 2 vợ chồng đến đây tôi thấy cô ấy hoàn toàn bình thường, có vấn đề gì đâu nhỉ ? Hay là phải nửa đêm thì mới bị ma nhập ?
Khẽ vén tấm chăn, cầm tay vợ đưa lên cho ông Tín cũng như đồng chí Hoà nhìn.....Chỉ vào chiếc vòng tay được đan bằng sợi cây dâu tằm, Việt đáp :
– Đó là nhờ vào chiếc vòng tay mà cô ấy đang đeo này. Ông thầy đó có nói, đeo chiếc vòng trên tay, vong nhi tạm thời sẽ bị áp chế. Chiếc vòng này có pháp lực của ông thầy, có nó, vợ em sẽ được an toàn trong vòng 5 ngày. Và trong 5 ngày này, vợ chồng em phải tìm được mộ của con.
Hoà nghe thì bán tín bán nghi, nhưng sự việc xảy ra vừa rồi qua lời kể của ông Tín khiến Hoà không tin cũng không được. Đâu phải tự nhiên 2 vợ chồng họ lặn lội từ Thái Bình sang với mong muốn được cải táng, đưa con về quê chôn cất. Bên cạnh đó, Việt cũng là công an, còn là đội trường đội hình sự của huyện V.T. Một cảnh sát chuyên về điều tra, phá án lại tin việc vợ mình bị vong ám, ma nhập cũng khiến Hoà tin lời Việt kể là thật. Nói đâu xa, gần 1 năm nay, trong khu ngõ này cũng đồn đại thiếu gì chuyện ma quỷ, một vài
nhà vì sợ ma ám phải bỏ đi ở chỗ khác..
Ông Tín chép miệng :
– 5 ngày, thế hôm nay là hết thời hạn rồi à ?
Việt lắc đầu :
- Không, theo lời thầy thì hôm nay mới sang ngày thứ 3....Đây cũng là điều em đang lo lắng, hai ngày trước vợ em đeo vòng thì không có chuyện gì xảy ra cả. Vì sợ không kịp nên em mới vội vàng nhờ cậy anh và bác sớm cho phép gia đình được cải táng cho cháu.
Vừa nói, Việt vừa nắm tay vợ, mắt nhìn vào chiếc vòng tay.....Khế xoay xoay chiếc vòng, Việt giật mình khi thấy vòng đã bị xước sợi, không chỉ thế, sợi chỉ ngũ sắc đan cùng sợi dâu tằm đã bị đứt.
Việt cầm tay vợ đưa lên nhìn thật kỹ, miệng ấp úng :
– Sao...sao lại...bị đứt....thế này ?
Nghe Việt nói, ông Tín với Hoà cũng tò mà mà ghé lại xem.....Nhìn chiếc vòng, quả nhiên sợi chỉ ngũ sắc đã bị đứt.
Có lẽ đây nguyên nhân khiến Châu trở nên như vậy.." - Việt nghĩ trong đầu.
- He...he...he.....He...he...he...
Ba người đàn ông chợt giật mình sau tiếng cười có phần kinh dị bất ngờ phát ra từ miệng Châu.....Hai mắt Châu mở to nhưng trợn ngược lên chỉ còn toàn lòng trắng, khuôn miệng cứ thế nhe ra cười như điên dại.
- He he he......he he he.....he he he....
Bất thình lình, Châu ngồi bật dậy, quay đầu sang bên, hướng cặp mắt trắng dã nhìn về phía Việt rồi nhanh như cắt, Châu dùng 2 tay bóp chặt lấy cổ Việt, đoạn cứ thế siết chặt lại....
– Ta...phải....giết...ngươi......Chết....đi.....chết....
di....He....he...he......Hi...hi...hi....
Vừa cười, vừa nói.....Châu cau mày, nghiến răng bóp cổ chồng mình.....Việt cố gỡ tay Châu ra nhưng không được, bình thường Châu không khoẻ như thế này....Không đứng nhìn, ngay lập tức ông Tín cùng Hoà lao vào kéo giật người Châu ra.
– Khục....khục....- Việt ho sặc lên vài tiếng rồi cũng nhanh chóng cùng ông Tín và Hoà khống chế Châu, giữ chặt chân tay Châu lại.
Châu giãy giụa điên cuồng, phải ba người đàn ông mới có thể ghì chắc được Châu.....Nhưng cứ để Châu phát điên như thế này cũng không biết đến bao giờ....Ông Tín hỏi Việt
- Phải...làm sao đây ?
Việt cũng không biết, chiếc vòng đã bị hư hại, thầy Lương không có ở đây.....Hoà nói :
– Khiến cô ta bất tỉnh tạm thời có được không ?
Nhớ lại lúc nãy, Châu bị người ta đấm đến ngất đi, nhờ vậy mới yên ổn.....Giờ có lẽ cũng chỉ còn cách này.....Việt quyết định:
- Để .... em....
Nắm chặt tay lại, đang tính giơ lên đề đấm thì trong đầu Việt khẽ vang lên 1 giọng nói :
“ Nối sợi chỉ đó lại “.
Ông Tín và Hoà đang ghì hết sức do Châu càng lúc càng giấy mạnh hơn.....Thấy Việt khựng lại, hạ tay xuống.....Ông Tín gắt :
- Còn...không mau đấm đi......Cứ thế này không giữ nổi đâu....
Việt vội đáp :
- Hai người cố thêm một chút nữa, có cách rồi.
Dứt lời, Việt tháo vòng ra khỏi tay Châu....Sau đó nhanh chóng buộc nối lại sợi chỉ ngũ sắc.....Ngay khi Việt tháo vòng ra, dường như Châu lại càng phát điên hơn lúc trước... Ông Tín và Hoà phải gồng hết sức mới tạm thời ghìm được người Châu xuống..
– Ngừ.....ngừ...ngừ...thả...ta.......ra.....lũ....người...đáng... chết.....ngừ..ngừ... - Châu gầm gừ, răng nghiến kèn kẹt.
– Sao...cô ta khoẻ thế nhỉ ? - Ông Tín nói.
Giờ thì Hoà đã hiểu và tin những gì ông Tín kể là thật.....Sức 1 người phụ nữ với dáng vẻ mảnh mai mà lại có thể khiến 2 người đàn ông vật vã còn khó giữ chặt thì đúng là chuyện lạ lùng. Nhìn cặp mắt trợn tròng trắng của Châu, nhìn cách Châu chửi bới, đòi giết người.....Nếu không phải người điên thì chỉ có bị ma nhập.
– Xong,..xong rồi....- Việt cuối cùng cũng đã nối xong sợi chỉ ngũ sắc trên chiếc vòng dâu tằm.
Mau chóng đeo lại cho Châu, lúc này cả Hoà và ông Tín cũng mệt lắm rồi, mồ hôi chảy tong tong....Ba người đàn ông thở hổn hển chờ đợi....May mắn thay, khi đeo lại vòng, ít giây sau không còn thấy Châu giãy giụa điên cuồng nữa.....Ánh mắt cũng dần trở lại trạng thái bình thường.
Miệng mấp máy, Châu khẽ nói :
– Đau...quá......Sao lại...đau thế này ?
Ông Tín và Hoà vội buông tay ra, Việt đỡ Châu ngồi dậy.....Nhìn xung quanh buồng, Châu hốt hoảng ôm chặt lấy Việt.....Khác với những lần trước, lần này Châu nhớ được tất cả những chuyện đã xảy ra bên dưới ao bèo cũng như vừa rồi, mọi người phải vô cùng vất vả mới cứu được Châu.
Hu..hu..hu....hức...hức....
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất