Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 88 : “Chửa Ma
Việt gặng hỏi vợ :
– Châu...em vừa nói gì cơ ?
Châu mặt mũi thất thần, toàn thân run rẩy, đồ mồ hôi lạnh....Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Châu nhắc lại thật chậm rãi, gãy gọn câu nói vừa rồi :
– Em muốn đào ngôi mộ lên.....Ngay bây giờ....Không thể đợi thêm được nữa....Hic..
– Ngay bây giờ sao ? - Việt khẽ nuốt nước bọt.
Châu gật đầu :
– Vâng, phải làm ngay.....Vì em sợ, em sẽ không đợi được đến ngày mai.....Hu hu hu, có thể em nói ra điều này mọi người sẽ không tin em.....Nhưng...ngay lúc này đây, em cảm nhận được vong nhi đó đang ở bên trong cơ thể em. Cảm nhận vô cùng rõ, hic hic.....Em thấy...cái chết....đang ở rất gần và nó có thể giết em bất cứ lúc nào.....Anh Việt, chúng ta...sắp hết thời gian rồi. Hư...hư...hư..
Châu vẫn chưa ngừng run rầy, Việt cũng hiểu điều này....Rõ ràng việc chiếc vòng bị đứt đang khiến Châu gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đã 3 lần chết hụt, 2 lần trước Châu không nhớ gì nhưng lần này thì khác. Chính vì nhớ tất cả mọi chuyện nên Châu thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Việt nhìn đồng chí Hoà hỏi :
– Anh Hoà, có phải chính quyền đã đồng ý cho vợ chồng em được đào mộ, cải táng cho cháu rồi phải không ?
Đồng chí Hoà trả lời
– Ừ....Chiều nay tôi có lên quận trình bày và xin chỉ đạo của chủ tịch uỷ ban nhân dân quận thì đã được sự đồng ý của các cấp......
Việt tiếp :
– Vậy là vợ chồng em có thể thực hiện việc cải táng ngay thời điểm này đúng không anh Hoà..?
Đồng chí Hoà có chút bối rối nhưng vẫn gật đầu :
– Đúng...là như vậy...Nhưng mà, bây giờ cũng đã gần 1h đêm rồi. Không thầy cúng, không đội đào mộ.....Chưa kể đến cô Châu mới vừa....
Việt nói :
– Chuyện không có thầy thợ làm lễ, đào mộ em cũng đã trình bày với anh lúc chiều.....Bác Tín có giúp em liên hệ với mấy chỗ nhưng họ đều từ chối khi nghe phải đào mộ, cải táng ở trong nhà thầy Tuệ. Mặc dù bác Tín và anh có bảo chờ đến mai hỏi thêm xem sao nhưng em nghĩ, ở đây họ sẽ không dám làm đâu. Mà gọi ở xa em thấy không ổn, hơn nữa cả anh và bác đều tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra với vợ emi. Cứ chần chừ, em sợ vợ em sẽ tự giết mình trước khi đưa được con về Thái Bình. Bác Tín, anh Hoà, em chỉ xin 2 người cho em mượn cái cuốc, cái xẻng....Sau đó mở cổng nhà thầy Tuệ đề em tự tay đào mộ, cải táng cho con....Sau khi xong, vợ chồng em còn phải mau chong đem con về Thái Bình để làm lễ cầu siêu, hoá giải oán niệm.
Nửa đêm nửa hôm, nhắc đến chuyện đào mộ thực sự khiến cho Hoà cảm thấy khó xử...Không đồng ý thì thật có lỗi với vợ chồng Việt, giả như không tận mắt thấy cảnh Châu hoá điên, đòi chết, đòi giết thì Hoà không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến như vậy. Còn mà đồng ý cũng sợ, chằng may trong lúc đào mộ có chuyện gì xảy ra ai sẽ là người chịu trách nhiệm.
- Chuyện....chuyện này....
Trong lúc đồng chí Hoà vẫn còn đang phân vân, chưa thể đưa ra quyết định thì bất ngờ Châu hai tay ôm bụng, miệng la hét thất thanh:
– Ối....anh Việt ơi.....Bụng em.....bụng em....hình như...có cái gì đó.....
Vén bụng áo của vợ lên, dưới ánh đèn buồng, Việt giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy phần bụng của Châu đang có biểu hiện phình to hơn so với bình thường.....Không dừng lại ở đó, dưới lớp da bụng vừa có thứ gì đó chuyển động...
"Bup"
– Trời đất ơi......Cái...cái gì vậy ? - Ông Tín giật mình hoảng hốt khi nhìn rõ bên trong bụng Châu vừa hằn lên 1 dấu bàn chân nhỏ xíu rồi biến mất ngay sau đó.
Cả Hoà cũng nhìn thấy.....Châu lúc này đã sợ đến tái xanh mặt mũi, đầu tóc rối bời, mồ hôi tứa ra ướt đẫm vầng trán. Ánh mắt kinh sợ tột độ, Châu cảm nhận được cái bụng của mình thực sự đang lớn dần lên. Lúc này nó mới chỉ to hơn bình thường 1 chút, thế nhưng chắc chắn càng lúc nó sẽ càng phát triển lớn lên...Giống như 1 người mẹ đang mang bầu. Thế nhưng, thứ bên trong bụng Châu lại không phải con người.
"Bup"
– Á.....á...........á........
Châu hét lên, trước mặt cả 4 người......Cái thứ trong bụng Châu vừa tiếp tục chuyển động. Lần này nó in lên 1 dấu bàn tay nhỏ...
Châu la lối :
- Cứu....cứu tôi với......Nó....nó đang....lớn dần lên...Nó
muốn chui ra...bên ngoài...Anh Việt ơi, cứu em với.....Em sắp...chết rồi....
Việt đứng lên bám lấy vai đồng chí Hoà :
- Anh Hoà, tôi xin anh......Làm ơn giúp vợ tôi với.....Nếu cứ tiếp tục thế này, vợ tôi sẽ không thể sống qua nổi đêm nay.
Ông Tín cũng lên tiếng :
– Đồng chí Hoà, chúng ta phải làm gì đó....Không thể để cô ấy tiếp tục chịu đựng như vậy được.....
Nuốt nước bọt, hơn 40 năm cuộc đời, đêm nay là đêm đầu tiên Hoà thấy đáng sợ và kinh hoàng nhất....Mọi thứ diễn ra trước mắt vị trường công an phường cứ như 1 thước phim kinh dị. Nhưng đây không phải là phim, những thứ kỳ quái, ghê rơn này thực sự có tồn tại ở đời thực.
Mấp máy môi, Hoà đáp :
- Được...được rồi.....Tôi....tôi đồng ý....Nhưng liệu có chắc là đào mộ lên thì cô ấy sẽ không sao không ?
Việt nói :
– Tới nước này đành phải liều một phen vậy..
Ông Tín vội vã chạy ra phía sau nhà:
- Mọi người đợi ở đây, tôi đi lấy cuốc với xẻng....À không, đồng chí Hoà, đi cùng tôi lấy thêm cái xẻng mai.
Hoà chạy theo ông Tín, còn lại 2 vợ chồng, Việt trấn an Châu :
– Cố gắng lên em.....Anh tin rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Đừng sợ.....Đừng sợ...
Châu bám lấy người Việt, ánh mắt hoảng loạn :
- Anh...Việt...ơi.....Đừng bỏ em.....Hu hu hu.......Em biết lỗi rồi.....Em sợ lắm...
Chừng phút sau, ông Tín với Hoà chạy lên....Trên tay hai người nào cuốc, nào xẻng, có cả mai, thuồng...Ông Tín nói :
– Đồng chí Hoà, cho chúng tôi mượn chìa khoá mở cổng nhà thầy Tuệ.
Hoà đáp :
- Mượn gì chứ, tôi sẽ đi cùng 2 người...Thêm người thêm sức, việc đào bởi cũng sẽ nhanh hơn. Mau đi thôi.
Việt hỏi Châu :
– Em đi được chứ ?
Châu gật đầu :
– Em đi được...
Cả 4 người nhanh chóng rời khỏi nhà ông Tín......Trước khi đi, ông Tín lấy thêm 2 cái đèn pin cùng 1 bó hương, trong cốp xe máy của Hoà cũng có 1 đèn pin chuyên dụng. Chỉ với số đồ nghề sơ sài cũng như chẳng có sự chuẩn bị nào từ trước, nhóm người dưới sự dẫn đầu của đồng chí công an phường Cầu Đất đi về phía cuối ngõ.
“Cạch”
Lấy chìa khoá mở cổng nhà thầy Tuệ mà Hoà khẽ run run đôi bàn tay......Chạm vào ổ khoá lạnh buốt, cái heo hút, cái cảm giác rợn người toả ra từ trong khuôn viên ngôi nhà khiến ai cũng dựng hết cả tóc gáy, sởn hết cả da gà..
Ông Tín nuốt nước bọt chần chừ nhát chân chưa dám bước qua cổng......Việt cầm lấy cái cuốc, mạnh dạn lấy hết can đảm đi vào trong sân.
– Lát nữa mọi người giúp tôi soi đèn, việc đào bởi cứ để tôi.....- Việt nói.
Châu đi theo chồng, ngay khi vừa bước qua cổng...Châu chững lại chừng 1 giây, khẽ đưa mắt nhìn xuống dưới bụng. Châu cảm nhận được bụng của mình đã lớn hơn lúc ban nãy 1 cách đáng kể.
Châu còn nghe thấy trong đầu mình vang lên 1 giọng nói của trẻ con :
“ Mẹ ơi.....Con ở đây....Con đang ở đây nè “
"Hi hi hi.....He he he....Hi hi hi "
Ông Tín thắp 1 nén nhang, cắm ngay ở cổng, rồi khấu đầu khấn vái :
– Thầy Tuệ, ông sống khôn chết thiêng thì về đây chứng giám....Chúng tôi không có ý xấu, đừng có doạ hay ám chúng tôi....Nam mô a di đà phật....
Lúc này thời gian đã trôi qua giờ Sửu..........
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất