Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyền 7 - Tác Giả Trường Lê.
— TẦM BẢO –
Chap 89 : Đào Mộ
[.........]
Thái Bình, cùng thời điểm đó tại nhà ông Thìn, bên trong gian nhà dưới....
– Khục...khục..
Tiếng họ của thầy Lương khiến Tư tỉnh giấc ngủ.......Hai mắt nheo lại vì ánh đèn điện, Tư bật dậy, thấy thầy Lương đang ngồi xếp bằng giữa nền nhà, một tay che miệng ho, một tay chống xuống đất. Vội bước tới chỗ thầy Lương, Tư lo lắng hỏi:
– Thầy.....Thầy làm sao vậy ? Sao thầy không ngủ mà lại ngồi đây..?
Thầy Lương đáp:
– Ta...không sao.....Được rồi Tư, đỡ ta lên ghế ngồi.
Tư vâng dạ rồi đỡ người, dìu thầy Lương lên ghế.....Trên mặt bàn hãy còn đó 3 đồng xu cổ cùng 1 cái mai rùa.
– Rót cho ta xin cốc nước. - Thầy Lương nói.
Tư rót nước đem lại cho thầy, uống ngụm nước, thầy Lương trấn tĩnh, điều hoà lại hơi thở. Nhặt từng đồng xu cổ bỏ vào trong lòng bàn tay.....Thầy Lương tiếp tục gieo thêm 1 quẻ
nữa.
"Leng...keng....keng"
Đổ 3 đồng xu từ chiếc mai rùa ra mặt bàn......Mắt nhắm, tay bấm độn, ít giây sau, mở mắt ra, thầy Lương thờ phào 1
cái.....Nhưng nét mặt vẫn có điều gì đó tiếc nuối, chưa thật sự hài lòng.
Tư tò mò :
– Cái....này là sao hả thầy ? Thầy đang tung tiền đài xin què à ?
Thầy Lương đáp:
– Ta đang bói xem xem liệu vợ chồng cán bộ Việt có vượt qua được tai hoạ lần này hay không ?
Tư hỏi tiếp :
– Vậy kết quả sao hả thầy ?
Thầy Lương trả lời :
– Đã tốt hơn so với 2 quẻ trước, không còn là đại hung, tạm thời tính mạng của cô Châu đó còn giữ được.....Tuy nhiên, đây vẫn là 1 quẻ xấu, đúng là ý trời sắp đặt...Suốt cuộc đời mình, ta đã quá nhiều lần can thiệp vào việc thay đổi vận mệnh, số phận của người khác....Cho dù đó có là vì mục đích cứu người thì vẫn không tránh khỏi việc phạm vào luật trời. Đạo pháp còn cao, còn có thể miễn cưỡng, nhưng có những chuyện vốn thuộc về nhân quả, báo ứng....Nếu bất chấp kháng lại ý trời, kết cục chỉ có thể là hại chết chính bản thân mình.
Trong không gian vang lên thanh âm nhưng chỉ thầy Lương nghe được :
“ Lão già, lão đã biết rõ như vậy sao còn cố tự mình bước chân vào cửa từ “ - Là giọng nói của quỷ linh nhi.
Thầy Lương mỉm cười, dùng tâm ý đáp lại :
Khà khà khà, có những chuyện ngươi sẽ không hiểu
được. Cảm ơn quỷ linh nhi, đây đã là lần thứ 2 ngươi cứu ta rồi. “
Quỷ linh nhi cười khanh khách :
“ Hi...hi...hi.....trải qua hàng trăm năm, lão là người đầu tiên nói lời cảm ơn ta....Thích quá....thích quá....Lão già, càng ngày ta càng thích ông rồi đấy....Hi...hi...hi “
Thầy Lương khẽ mỉm cười, trong đầu suy nghĩ :
“ Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con.....Nhà ngươi yên tâm, Lương ta sẽ tìm 1 nơi thật tốt để ngươi có thể hồi hướng siêu sinh..”
Thấy thầy Lương ngồi im lặng nãy giờ không nói gì, Tư đưa tay ra trước mặt thầy Lượng phe phẩy :
– Thầy ơi, thầy....
Thầy Lương chép miệng :
– Chậc, thằng nhóc này....Mới quá nửa đêm, con đi ngủ đi.
Tư lắc đầu :
– Thầy còn ngồi đây thì sao con ngủ được....Có phải thầy đang tự trách mình vì để vợ chồng họ tự giải quyết mà không đi cùng họ không ?
Thầy Lương gật đầu
– Xem ra tâm tư của ta đã bị con nhìn trúng rồi. Vừa nãy trong lúc ngủ ta có 1 linh cảm bất an. Có điều, sau khi tĩnh tâm lại nhìn nhận vấn đề, cho dù ta có đi theo cũng không thay dổi được gì. Thậm chí còn khiến họ gánh nghiệp quả nặng nề hơn..
Tư nhíu mày thắc mắc :
– Sao lại thế được ạ ? Con tường có thầy đi cùng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả hơn chứ nhỉ ?
Thầy Lương khẽ cười :
– Khi nãy ta có nói 1 câu, có những chuyện vốn thuộc về nhân quả, báo ứng....Cố chấp can thiệp vào không chỉ hại mình mà còn hại cả người khác.
Tự hỏi :
– Cứu người là việc tốt, sao lại thành hại mình hại người hả thầy ?
Thầy Lương đáp :
- Hỏi hay lắm, đêm nay cũng khó ngủ...Vậy để ta giải thích cho con hiểu....Việc vợ cán bộ Việt phá thai có thể coi như đã tước đi sinh mạng của 1 con người. Đáng nói hơn đó lại chính là con của cô ấy. Vì một số tác động cũng như ảnh hưởng về mặt tâm linh nên vong thai đó mang oán niệm sâu sắc và đang dần trở thành quỷ với mục đích giết mẹ báo thù. Mẹ vứt bỏ con, khiến cho vong nhi trở thành vong quỷ quay lại đòi giết mẹ, nôm na có thể hiểu đó chính là nhân quả - báo ứng mà cô Châu đó phải nhận. Việc cố gắng can thiệp để thay đổi điều này sẽ khiến ta gánh lấy 1 phần hậu quả, có thể nói đến như giảm đi dương thọ, suy yếu về đạo pháp....Nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể giúp cô ta 1 lần trong kiếp này mà thôi...
Tư làm ra vẻ đăm chiêu :
– Nhưng sao con thấy trước kia ở chỗ con cũng có người phá thai.....Thế nhưng bà đấy vẫn sống bình thường, có gặp chuyện gì đâu ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Vừa rồi ta có nói, vong nhi vì một vài tác động cũng như ảnh hưởng về mặt tâm linh mà nghiệp lực, tà khí tăng
mạnh....Mới hình thành oán niệm nặng nề mà dần hoá vong quỷ, muốn giết mẹ báo oán. Người tu tập gặp cơ duyên có thể phát quang đạo hạnh. Đối với ma quỷ, vong hồn khi hấp thu được tà khí, nghiệp lực cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Vong nhi đeo bám vợ cán bộ Việt chính là dạng như vậy. Con hãy nhớ, nhân quả - báo ứng không hề mất đi mà sẽ tiếp tục luân hồi cho tới nhiều kiếp, đến khi nào hoá giải triệt để mới thôi. Đúng như con nói, có người làm ác nhưng vẫn sống thảnh thơi, vậy thì làm gì có cái gọi là nhân quả - báo ứng. Đôi khi phúc báo vẫn còn, nghiệp lực từ những việc ác họ làm chưa đủ để khiến họ phải nhận báo ứng. Nhưng trải qua luân hồi, nghiệp chướng theo đó sẽ tăng dần và tiếp tục đeo bám họ cho đến khi xảy ra cái gọi là nhân quả - báo ứng.
Tư nghe thầy Lương nói mà như được khai sáng, hiểu ra thêm nhiều điều.....Cúi đầu trước thầy Lương, Tư kính cần :
– Con hiểu rồi, nếu vậy khi còn sống phải làm nhiều việc tốt, hướng tâm theo cái thiện thì dù có luân hồi, chuyển kiếp đầu thai cũng sẽ có được phúc báo... Ngược lại, nếu làm chuyện ác thì cho dù kiếp này ko gặp hoạ thì báo ứng luân hồi theo đến cả kiếp sau.....Cảm ơn thầy đã chỉ dạy.
Thầy Lương nói :
– Coi như con cũng đã hiểu được 1 phần tâm ý của ta.
Tư cười :
– Hì hì, mà con thấy thầy làm nhiều việc tốt, còn cứu được nhiều người như vậy thì chắc chắn hồng phúc đầy mình...
Thầy Lương cười lớn :
– Ha ha ha, con thấy thế thật sao ? Thực ra bản thân ta cũng đang phải nhận lấy báo ứng về những chuyện mà mình từng làm. Ta vẫn luôn hi vọng, trong kiếp này sẽ có thể đi hết con đường trả nghiệp.
Nói đến đây, ánh mắt của thầy Lương khế trùng xuống, hai bên khoé mắt nheo lại thoáng chút đượm buồn.
[.........]
Hải Phòng, đã là giữa giờ Sửu ( 2h đêm ).....Phía sau khu đất chôn cất các thai nhi trong khuôn viên nhà thầy Tuệ....Dưới ánh sáng của 3 cái đèn pin, Việt đang dùng mai xắn từng khoảng đất nơi vị trí ngôi mộ có khắc tên con Nguyễn Đức Anh...
“Phập.....Xục....Soạt"
Phụ giúp cho Việt còn có cả ông Tín và đồng chí Hoà.....Ba người đàn ông mồ hôi như tắm vẫn miệt mài đào bới. Trong khi đó, Châu lúc này cũng đi theo nhưng không thể đứng nổi. Mới trôi qua thêm 1 tiếng đồng hồ mà cái bụng của Châu lúc này đây đã phình to như người mang thai tháng thứ 9. Lớp da bụng càng lúc càng căng, kèm theo đó là nỗi sợ càng lúc càng lên đến đỉnh điểm khi mà thi thoảng thứ trong bụng Châu lại quẫy đạp dữ dội khiến Châu đau đến muốn chết đi sống lại.
– Hu hu hu.....Đau quá.....đau quá....Bố mẹ ơi....cứu con với......Anh Việt ơi....em đau chết mất....Hu hu hu....
Ngồi dựa vào gốc cây gần đó, Châu ôm bụng đau đớn, quằn quại......Đây chính là cảm giác đau khi chuyển dạ. Cơn đau vật vã làm Châu không muốn sống nữa, nhưng Châu cũng không thể chết bởi lúc này Châu không thể làm được gì khác ngoài việc ngồi 1 chỗ cắn răng chịu đựng nỗi đau dày vò thể xác.
Càng nghe thấy vợ kêu đau Việt lại càng sốt ruột mà ra sức đào nhanh hơn...Lúc này cái hố mà 3 người họ đào đã sâu hơn 1 mét. Thế nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì của đồ vật được chôn cất.
Hoà lau mồ hôi, đoạn nói :
– Chắc có lẽ phải đào sâu xuống thêm nữa...
Ông Tín gật đầu :
– Tôi nhớ có lần sang đây xem thầy Tuệ chôn cất thai nhi.....Sau khi làm lễ xong, thầy Tuệ sẽ đem bỏ cái hũ có màu trắng sứ mà theo ông ấy nói, bên trong đựng thi thể của thai nhi cần được chôn cất đặt vào 1 hộp gỗ hình vuông màu nâu cao 27cm rồi chôn hộp gỗ xuống dưới huyệt. Việc đào huyệt thầy Tuệ hay nhờ đàn ông trong ngõ giúp sức. Mỗi huyệt hình như tôi nhớ không nhầm phải đào sâu 1 mét rưỡi...
- Vậy là sắp đào tới rồi....Còn mấy chục phân nữa thôi, mọi người cố lên...- Hoà nói.
Phía gốc cây, Châu dường như sắp không chịu nổi nữa.....Vì quá đau mà Châu liên tục đập đầu vào gốc cây với ý định tự tử...
Ông Tín với Hoà thấy vậy thì vội chạy tới cố gắng giữ người Châu lại......Việt lúc này đang đứng bên dưới huyệt.....Biết vợ phải chịu đau đớn cùng nỗi sợ kinh hoàng vì cái bụng của Châu càng lúc càng căng ra một cách khủng khiếp.
Cả Hoà lẫn ông Tín chưa bao giờ chứng kiến 1 sự việc kỳ lạ mà quái dị như lúc này.....Trong lúc giữ Châu, họ nhìn thấy dưới lớp da bụng có in hằn khuôn mặt của 1 đứa trẻ con, rõ đến cả mắt, mũi, mồm...
Ông Tín sợ tái xanh mặt mũi, Hoà cũng rùng mình nổi da gà......Trong bóng đêm u tối, giữa khung cảnh toàn mộ là mộ, trước mặt còn đang phải giữ tay chân người phụ nữ bị ma ám. Ông Tín chỉ còn biết nhắm mắt, miệng liên tục niệm
– A di đà phật....A di đà phật......Cầu trời, khấn phật phù hộ độ trì cho chúng con qua được chuyện này......A di đà phật......A di đà phật....
Cả cuộc đời Hoà 42 năm chưa bao giờ biết đi chùa, cúng phật mà giờ đây, nghe ông Tín niệm như vậy.....Hoà cũng bất giác niệm theo :
– A di đà phật.....A di đà phật.....Con nam mô a di đà phật.......
— ĐÀO ĐƯỢC RỒI......TÔI TÌM THẤY RỒI.....
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất