Chap 91 : “ Chấp Nhận Cái Chết ".
– Trong...trong này...không có..gì cả...- Ông Tín sửng sốt, dụi mắt nhìn kỹ lại 1 lần nữa, đoạn chìa cái hũ ra trước mặt Việt.
– Chuyện này là sao ? - Cầm hũ sứ trên tay, Việt ngồi thụp xuống nhìn Châu hỏi.
Nhưng Châu cũng làm sao mà biết được, Châu chỉ biết, ngày hôm đó sau khi đi ra từ phòng nghỉ dành cho người vừa phá thai, Châu và Duy theo thầy Tuệ về nhà. Mọi việc cả 2 đều nghe và giao phó hết cho thầy Tuệ. Trên tấm bia bộ khắc đúng tên mà Châu và Duy đặt cho con. Còn tại sao bên trong hũ không có thứ gì thì chính Châu cũng đang hoang mang chưa giải thích được tại vì sao.
Gió lạnh thổi tới, cành lá trên cao gốc cây nơi Châu đang ngồi khẽ vang lên những tiếng xào xạc. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng khiến ai cũng rùng mình nổi da gà.
"Ám"
Tiếng sấm nổ khan kèm theo một vài tia chớp giật loé sáng sau những đám mây u tối trên bầu trời.
– Sắp mưa rồi, chúng ta phải mau dìu cô ấy về nhà.....Dù biết chuyện này kỳ quái nhưng vẫn phải đưa cô Châu vào bệnh viện. Không thể để như thế này được.....- Hoà nói.
Ông Tín cũng đồng tình với ý kiến của Hoà :
– Ừ...ừ....đồng chí Hoà nói đúng đấy....Biết đâu vào bệnh viện người ta lại có cách...Dù...dù sao thì chúng ta cũng làm hết sức có thể rồi....Mộ cũng đã đào, hộp cũng đã mở....Thế nhưng...mà.....Thôi, hai chú khoẻ mỗi người 1 bên đỡ cô ấy về nhà. Tôi lấy đèn pin soi đường...
Bây giờ cũng chỉ còn mỗi cách này, Việt nhìn Hoà gật đầu....Cả 2 cùng đỡ người Châu dậy, Việt trấn an vợ :
– Cố gắng lên em.....Anh sẽ đưa em vào bệnh viện....Cố lên....
Châu đau đớn vật vã, cả người ướt đẫm mồ hôi, mắt môi nhợt nhạt, nước da tái hẳn đi, đầu tóc rũ rượi. Ông Tín hai tay 2 cái đèn pin soi đường, Việt với Hoà mỗi người dìu 1 bên, Châu gắng gượng nhích chân bước từng bước nhỏ.
Nhưng vừa đi được 2 bước thì Châu đứng khựng lại, miệng há hốc, mắt trợn tròn từ từ nhìn xuống bên dưới cái bụng bầu. Toàn thân Châu run cầm cập, thấy vợ như vậy, Việt vội hỏi :
– Châu....em sao vậy ? Có...đi tiếp được không ?
Châu lắp bắp, nói bằng giọng run run :
– Chân....của em.....Nó....đang chảy....ra...
Ông Tín quay người lại soi đèn, tất cả tá hoả khi thấy chiếc quần lanh ống thụng mà Châu đang mặc có thứ nước gì đó thấm ướt đẫm cả ra bên ngoài....Thứ nước này chảy xuống mu bàn chân Châu..
– Là...máu.....Cô ấy chảy máu rồi.... - Ông Tín hốt hoảng
nói.
Máu chảy thành dòng, hai ống quần của Châu ướt nhẹp.....Châu kinh hãi khi cảm nhận được máu đang chảy ra càng lúc càng nhiều..
– Đau....quá.......Em đau quá.....Anh Việt ơi.....Em không...đi nồi...nữa đâu.....Cho em ngồi xuống...Hu hu... hu....
Việt và Hoà từ từ đỡ người rồi đặt Châu ngồi xuống, dựa vào gốc cây ban nãy.....Sắc mặt Châu giờ đây trắng bệch,
nhợt nhạt như không còn chút sinh khí nào. Bàn tay Châu run run nắm lấy tay Việt. Châu nhìn Việt thều thào:
– Em...xin lỗi.....Em làm khổ....anh nhiều...quá rồi....Hức...
Việt chảy nước mắt nhìn vợ, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Châu....Việt lắc đầu :
– Không, em sẽ không sao.....Để anh bế em, anh đưa em vào bệnh viện....Cố gắng lên em...
Châu khẽ mỉm cười :
– Đừng cố nữa.....Anh biết không ai có thể...cứu được em....mà....Em sắp....chết rồi...Hãy để em lại đây....để em gần con. Hic....hic....đây chính là quả báo mà em phải gánh chịu. Em đã bò con, đưa con đến chỗ này.....Vậy thì hãy để cho em được chết tại đây...
Nước mắt Châu cứ thế chảy xuống, những giọt nước mắt ân hận của 1 người mẹ từng phạm sai lầm trong quá khứ. Máu vẫn chảy ra, cơn đau vẫn tiếp diễn, thế nhưng ngay lúc này đây, Châu không kêu than thêm lời nào nữa. Châu dường như đã chấp nhận và sẵn sàng tinh thần để đón nhận cái chết đang đến mỗi lúc một gần.
Hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng bầu, vừa khóc, Châu vừa mỉm cười, đoạn dùng tay xoa nhẹ lên bụng, chạm lên những dấu in bàn tay, bàn chân đang giấy đạp.
- Mẹ biết con oán hận mẹ.....Mẹ xứng đáng phải nhận lấy những nỗi đau này, mẹ đã hiểu ra rồi.....Đây chính là cảm giác khi mang thai con trong bụng, chắc hẳn con cũng đã rất đau đớn khi bị người mẹ xấu xa này vứt bỏ. Dù mẹ đáng chết nhưng mẹ vẫn muốn nói với con lời xin lỗi.....Hu hu hu, con yêu, cho mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con rất nhiều.....Nếu cái chết của mẹ có thể khiến oán niệm nơi con được buông bỏ, mẹ đồng ý chết cả trăm lần. Xin lỗi con....
Châu cứ thế khóc nức nở, những giọt nước mắt của Châu
rơi lã chã xuống bụng bầu....Nghe những lời này, không chỉ Việt mà cả những người ngoài như ông Tín và Hoà cũng xúc động đến rơi lệ.
"Am....Am...Am"
Sấm nổ động trời, giông gió ập đến thổi tung những chiếc lá rụng bên dưới gốc cây.....Bụng của Châu vẫn đang tiếp tục lớn dần lên, cảm tường như chỉ còn 1 chút nữa thôi cái bụng sẽ nổ tung hoặc thứ bên trong bụng sẽ xé toạc lớp da để chui ra bên ngoài. Máu ngừng chảy, thay vào đó là một thứ nước có màu trắng đục như nước ối đang chảy ra ồ ạt.
Châu ngửa mặt nhìn lên trên cao những tán cây, giữa trời mây đen, giông gió, sấm chớp giật đùng đùng.....Châu cảm nhận được “đứa con” trong bụng sắp chui ra.....Và khi khoảnh khắc ấy đến, đó cũng chính là lúc Châu từ giã cõi trần.
Trong lòng không còn sợ hãi, cũng không còn sự mặc cảm, đau đớn bây giờ cũng đã quá nhạt nhoà...Khi cái chết xảy đến, mọi oán niệm, nghiệp chướng có lẽ cũng sẽ được hoá giải.....Châu nở nụ cười, mắt khẽ nhắm lại, trong tâm trí Châu chỉ có duy nhất 1 suy nghĩ cuối cùng :
“ Kiếp này mẹ có lỗi với con.....Nếu có kiếp sau, nếu chúng ta còn nhân duyên, hãy để cho mẹ được chuộc lỗi. Cảm ơn
con.."
"MIAO......MIAO......MIAO"
Đúng vào lúc mọi thứ tưởng chừng như đã an bài và đi đến hồi kết bằng cái chết của Châu thì bất ngờ từ trên cây cao có tiếng mèo kêu lên văng vắng. Châu mở mắt ra nhìn, phía trên cành cây, 1 cặp mắt xanh cũng đang hướng xuống nhìn Châu đau đáu.
“Phịch”
Nhanh như ánh chớp giật, con mèo nhảy xuống ngay trước mặt Châu....Dưới ánh đèn pin ông Tín đang soi. Châu nhận ra đây chính là con mèo mà sáng sớm hôm ngủ ở nhà ông bà ngoại bé Trà khi Châu mở cửa sổ đã nhìn thấy. Chính là nó, con mèo có cặp mắt xanh màu ngọc bích.
"Miao.....Miao.....Miao "
Không biết con mèo từ đâu xuất hiện và tại sao nó lại ở đây....Nhưng rõ ràng, sự hiện diện của con mèo giữa khung cảnh âm u tại nơi chôn cất các thai nhi trong khi trời đang nổ sấm khan, mây đen vần vũ như thế này thực quá đỗi quỷ di.
Thấy con mèo tiến về phía Châu, Việt định dùng tay xua đuổi nó đi nhưng Châu lắc đầu nói :
– Đừng....anh...
"Miao...miao....miao"
Con mèo khế liếm bụng Châu rồi cứ thế chạm đầu vào chiếc bụng bầu mà dúi dúi....Châu cảm nhận được sự mềm mại từ những sợi lông mèo đang khế chà nhẹ lên lớp da bụng căng tròn như sắp rạn vỡ.
"Miao....miao....miao....miao"
Không biết có phải con mèo đang nói chuyện với vong nhi trong bụng Châu hay không mà cứ sau mỗi lần con mèo kêu lên......Châu lại cảm thấy cơ thể nhẹ bớt đi sự đau đớn một cách rõ rệt. Cảm giác khó thở, tức bụng cũng đang thuyên giảm đi nhanh chóng. Thứ nước màu trắng đục kia cũng không còn chảy ra nữa....Thay vào đó, sự mềm mại của lông mèo đang giúp cho Châu xoa dịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ông Tín chỉ tay nói với Hoà và Việt :
- Hai người nhìn mà xem.....Có...có phải bụng cô Châu đang nhỏ đi không
nhiên bụng của Châu đang nhỏ lại dần. Da bụng không còn căng như ban nãy, cũng không còn hiện tượng giấy đạp đáng sợ. Việt nhìn sắc mặt của vợ đã có phần tươi tỉnh hơn.
Con mèo đen bất thình lình xuất hiện, thoạt đầu nom nó toát lên vẻ kỳ bí, có chút đáng sợ.....Thế nhưng, lúc này đây, con mèo lại đang giúp cho Châu giữ lại mạng sống. Nguồn gốc của con mèo hãy còn là điều bí ẩn.....Nó từ đâu đến ? Tại sao con mèo lại cứu Châu ? Không ai biết.....Chỉ biết lúc này con mèo đang nằm cuộn tròn trên bụng của Châu..Ít phút sau...Chiếc bụng “chửa ma” giờ đây đã không còn nữa....
"MIAO"
Con mèo nhìn Châu rồi kêu lên 1 tiếng xong nhảy xuống dưới đất......Việt vội ghé sát lại hỏi vợ :
– Em thấy trong người sao rồi....
Châu nhìn Việt, đôi mắt Châu ngấn lệ, mỉm cười, Châu khế đáp:
– Em không sao cả.....Mọi chuyện dường như đã ổn rồi....Không còn cảm giác đau đớn, em cũng không cảm nhận được con nữa......Con đi rồi....
“ Tách....tách “
Châu bật khóc, hai vợ chồng ôm chầm lấy nhau nức nở........Lúc này đã là 3h sáng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất