Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

 

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê. 

– TẦM BẢO – 

Chap 92 : “Tiếng Khóc.” 

“Tí...tách...tí....tách” 

Mưa dần nặng hạt, đồng chí Hoà nói với vợ chồng Việt : 

– Được rồi mọi người, tạm thời mọi chuyện đã ổn....Chúng ta quay về nhà bác Tín trước. Sắp mưa to rồi đấy. 

Việt gật đầu, đỡ Châu đứng dậy, Việt hỏi : 

– Em có đi được không ? 

Sau khi bụng trở lại bình thường, Châu thấy trong người không còn đau đớn, mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng tâm lý thì đã thoải mái hơn rất nhiều. 

– Em đi được, anh đừng lo. - Châu đáp. 

Cả 4 người đi ra gần đến khoảng sân trước nhà thầy Tuệ thì ông Tín thoáng giật mình khi ánh đèn pin trên tay ông lia trúng con mèo đen có cặp mắt xanh....Con mèo ngồi chồm hồm ngay lối đi như đang chờ bọn họ. 

"Miao" 

Nó kêu lên 1 tiếng, sau đó quẫy đuôi bước đi.....Ông Tín thờ phào, miệng khẽ nói : 

– Con mèo này....làm sao ấy nhỉ ? Tường nó bỏ đi rồi cơ....Thế mà lại ngồi ở đây...Giật hết cả mình. 

Con mèo đi được 1 đoạn thì ngoái đầu lại nhìn.....Nó tiếp tục kêu : 

"Miao....miao....miao 

Chân của nó khẽ cào xuống mặt đất, cái đuôi ngoe nguẩy như đang hàm ý hay ra hiệu một điều gì đó. 

Hoà nhíu mày : 

- Hình như nó đang đợi chúng ta. 

Việt cũng có chung cảm nghĩ với Hoà. 

– Nhìn nó mà xem.....Đúng là nó đang muốn chúng ta đi theo nó. 

Ông Tín nuốt nước bọt, lắc đầu ấp úng : 

– Gì...gì chứ ? Tự nhiên...lại đi theo nó....nhỡ đâu.....có chuyện gì thì...chết à ? 

Châu bước nhanh về phía trước, có vẻ như Châu đã quyết định đi theo con mèo.....Việt cũng chạy theo vợ... 

Đêm hôm nay tận mắt chứng kiến quá nhiều những chuyện kỳ quái, dị thường....Tới lúc này thì Hoà gần như không còn cảm thấy sợ gì nữa. 

- Bác Tín, cho tôi mượn 1 cái đèn pin... 

Cầm lấy đèn pin, Hoà bước về phía vợ chồng Việt....Ông Tín quay đầu, soi đèn pin ra sau lưng nơi những nấm mộ nhỏ xếp hàng san sát. Chợt rùng mình, ông Tín chạy vội theo, miệng gọi với : 

– Ấy....ấy....đợi tôi với.....Mấy người tính bỏ tôi lại một mình à? 

Theo sau con mèo ra đến khoảng sân rộng, trời mưa nặng hạt.....Châu thấy con mèo chạy lên hiên nhà thầy Tuệ, nó đứng trước cánh cửa chính rồi cứ thế dùng móng vuốt cao cào vào cửa. 

"Soat.....soat....sột....soat" 

Tiếng cào cửa cùng biểu hiện của con mèo khiến ai cũng thấy rờn rợn.....Nhưng chẳng ai bảo ai, cả 4 người cùng bước về phía mái hiên. Vừa để trú mưa, vừa đứng lại gần hơn xem rốt cuộc con mèo tại sao lại cào vào cánh cửa. Sau cái chết của thầy Tuệ, ngôi nhà này đã bị bỏ hoang gần 1 năm nay. Chẳng ai dám bén mảng đến đây, cửa nẻo, cổng ra vào đều khoá trái. 

Thấy con mèo vẫn cào vào cánh cửa, Việt nói : 

– Có khi nào nó muốn chúng ta vào bên trong không ? 

Châu tiến tới, cầm vào ổ khoá, Châu đáp : 

– Nhưng cửa bị khoá rồi. 

Hoà móc trong túi quần ra chùm chìa khoá.....Là chùm chìa khoá ban nãy dùng để mở khoá cổng cho mọi người vào. 

Hoà nói : 

– Tôi có chìa khoá ở đây.... 

Ông Tín lắp bắp : 

– Đồng chí Hoà.....Đồng chí định mờ khoá để vào...trong thật....thật à ? 

Hoà gật đầu : 

- Đã đến đây rồi, dù có hơi sợ....Nhưng tôi lại tò mò muốn đi theo con mèo này xem rốt cuộc nó dẫn chúng ta đi đâu. Bác Tín, bác cũng thấy rồi đó, con mèo khi nãy đã cứu cô Châu 1 mạng. Tôi cảm giác nó có linh tính, không có ý xấu....Với nữa, cái chết của thầy Tuệ gần 1 năm trước hãy còn nhiều điều bí ẩn. Mặc dù kết luận thầy Tuệ chết là do rắn cắn, nhưng tôi cứ thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy. Biết đâu, đêm nay chúng ta sẽ có câu trả lời chính xác. 

Việt đồng tình : 

– Lời của đồng chí Hoà phân tích rất đúng....Con mèo đã cứu sống vợ em, em cũng cảm nhận được nó không có ý xấu. Anh Hoà, mở khoá đi. 

Ông Tín vẫn còn nghi ngại, thế nhưng cả 3 người đều quyết định sẽ mở khoá cửa....Đằng nào thì cũng đi sang tận đây, ban nãy đào mộ còn dám đào thì giờ hà cớ gì phải sợ. Đấy là ông Tín tự nghĩ trong đầu để trấn an bản thân....Chứ thú thực, giữa trời đêm mưa giông, gió giật như thế này, chỉ cần đứng trước hiên nhà thầy Tuệ cũng đủ khiến ông Tín sởn da gà mà dựng tóc gáy rồi. Bởi hôm thầy Tuệ chết, ông Tín cũng là 1 trong những người có mặt đầu tiên. Chứng kiến thi thể thầy Tuệ nằm trên cái sập kê trước ban thờ ở giữa gian nhà chính, lúc đó thầy Tuệ đã chết độ đầu 6 hay 7 ngày. Xác chết bốc mùi hôi thối nồng nặc, máu chảy ra từ thất khiếu khi ấy đã đóng cục đen ngòm. Hai mắt thầy Tuệ vẫn còn mở trừng trừng nhìn lên trên xà nhà. 

"ÁM" 

Tiếng sấm động trời, cảm tưởng rung chuyển cả mặt đất khi Hoà tra chìa vào ổ để mở khoá. Ông Tín nghe tiếng sấm mà giật bắn cả người....Nhìn đằng trước, ba người kia đã chuẩn bị bước vào trong.. 

- Đợi...tôi với... 

Bên trong nhà tỏa ra một mùi ẩm mốc do lâu ngày không có người ở....Cộng thêm toàn bộ cửa nẻo đều bị đóng kín nên cảm giác khi bước vào rất ngột ngạt. 

"Miao...Miao" 

Bóng con mèo vụt qua ánh đèn pin....Nó chạy ngang sang bên tay trái, Hoà lia đèn soi theo thì thấy con mèo đang đứng trước cửa 1 căn buồng.... Khi thầy Tuệ còn sống, ông Tín cũng có qua nhà vài bận, còn khi thầy Tuệ chết, Hoà trong vai trò là công an cũng có đến đây khám nghiệm hiện trường. Do đó cả Hoà và ông Tín đều biết buồng này là buồng ngủ của thầy Tuệ. 

“Sột....soạt” 

Con mèo tiếp tục cào vào cửa buồng.....Căn buồng không khoá, chỉ cài then ngoài....Lúc Hoà định đưa tay mở then cài thì ông Tín kéo vạt áo Hoà lại : 

– Đồng...chí Hoà.....Đừng mở....Có gì để sáng mai, khi mặt trời lên.....Lúc đó chúng ta quay lại có được không ? 

Nhìn mặt ông Tín có phần bất an, Việt hỏi : 

– Bác Tín, bác biết trong này có gì sao ? 

Ông Tín trả lời : 

– Đây là buồng ngủ của thầy Tuệ.......Tôi từng sang đây, cũng có lần ngó qua buồng ngủ của ông ấy. Bên trong chỉ kê 1 chiếc giường và 1 cái tủ nhỏ đựng quần áo. Chì 

là....chẳng hiểu tại sao tôi cứ có linh cảm bất an.....Đợi trời sáng có lẽ sẽ tốt hơn.... 

“RÀO.....RÀO....RÀO" 

“RÀO....RÀO....RÀO” 

Ông Tín vừa dứt lời thì bên ngoài trời đổ mưa lớn.... Mưa xối xả, mưa như trút nước....Gió cũng thổi mạnh khiến cánh cửa chính cứ hập ra hập vào... 

“Két....két....kẹt...kẹt" 

“Cục...cộc...cộc...cộc" 

Tiếng bản lề kêu lên kẽo kẹt......Trời mưa như vũ bão, gió lạnh lùa vào trong đem theo hơi nước mưa làm ai cũng rùng mình. Mưa lớn như thế này muốn về cũng khó....Bốn người thì có đến 2 người làm trong ngành công an, Việt còn là đội trưởng đội hình sự. Ngoài việc tìm đến nhà thầy Tuệ nhằm giúp vợ hoá giải oán niệm của vong nhi thì câu chuyện về cái chết của thầy Tuệ cũng làm cho Việt tò mò. Hơn nữa, 

con mèo đen vẫn đang cào vào cửa. 

Sự lo lắng của ông Tín không phải là không có căn cứ.....Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện quỷ dị. Ai cũng trải qua đủ các cung bậc kinh hoàng cho đến khiếp đảm....Thế nhưng, liệu sáng mai con mèo có còn ở đây ? Đi cùng thầy Lương 2 ngày trước đó, được chứng kiến thầy Lương bày trận pháp thu phục ma quỷ.....Việt nhận ra một điều, có những chuyện chỉ xảy ra trong một thời điểm duy nhất, nếu bỏ lỡ e không có lần sau. 

“ Hãy cảm nhận mọi chuyện bằng chính cái tâm của mình.....Có như vậy, vợ chồng cán bộ mới nhìn thấy được sâu xa, nguồn gốc của vấn đề. “ 

Hai vợ chồng Việt lúc này đều đang có chung 1 suy nghĩ......Bỗng nhiên Châu bước lại gần cánh cửa buồng, Châu nhìn sang hai bên như đang nghe ngóng điều gì đó. 

– Châu...em sao vậy ? - Việt hỏi. 

Châu khẽ làm dấu im lặng rồi hỏi lại mọi người : 

– Có ai nghe được tiếng khóc không ? 

Câu hỏi của Châu làm ông Tín nổi cả da gà.....Ông Tín đáp: 

– Làm...làm gì có chứ...Chỉ có tiếng gió rít với tiếng mưa thôi.....Đang sợ cô lại còn doạ. 

Châu khẽ lắc đầu: 

– Không, em không doạ gì cả....Không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng mưa....Là tiếng trẻ con khóc đâu đó quanh đây.....Rất gần...nhưng có lúc lại rất xa... 

“Hãy cảm nhận bằng cái tâm của mình..." 

Bỗng nhiên trong đầu Châu vang lên lời căn dặn của thầy Lương trước đó.....Nhắm mắt lại, áp hai bàn tay vào cánh 

cửa buồng......Châu tập trung lắng nghe bằng tâm thức.... 

Oe....oe...oe.....Oe....oe..." 

"U...oe....oe.....oe..." 

eyJpdiI6Ik13R29STUFmdHNiRzVwZ0s1bFlWYlE9PSIsInZhbHVlIjoiTlladTJ1M05tWFByQjFhcWx3Z2F1UUcrMk1pZmR2ckJcL09HRUk0MTFYcFQrdDVPYXN2akFib2hZUklPQkhMTERuTEFmRldRcVI0aGphNG12cjlKamNBQm1zbWVsSFoyU1RHcUUxTzdwREZjPSIsIm1hYyI6ImRhZDZiODZhYjk3YWJjZGU3M2IwZjZlZjU3NTc3NDg4ODA1ZTJlNTE2MzllNjFkMzE3MGFjNTc3NmZhMDRjODEifQ==
eyJpdiI6ImdsV25YRDViY3Arb1FlazlMbmh2K1E9PSIsInZhbHVlIjoiUVN0SFNJRnZOcjZRaXp2YWF1S3lvTE9SUWZrZGFHcFd6NEJrdUNyKzhiaHE0YjFldDhsRWNHWEpMdmQreXJ5MFJRYjdCZVo4cTFKUWEzTjNMNU8zWUNTU2ZRRFJCZ0JjMW1HbUxqVzFSOTJzRlZCOHJRdE5velpLWlwvVUhGV1Q0REdKbis2N01NVTFUXC9Ba1k0emMxU3RIWXFHd0ZKcUtpXC90QkJaNDNweUluaFd2ZEg5V1ZqSXB6YTgyNFpVRkZXaEEwSVpvY2E3am9pZEFraU05SG9acSt6YUgrTjhYWGZ1NTk5R09GQnJReDNyNjBtdmt6eUZXVWdFemYyNmVsZzlDZlJNVkJkMDhESDdYWldFbzdoamc9PSIsIm1hYyI6IjI4N2JmMTAxYzcyMDhiMDMyMWNjMzRlOTNjNDQ4NjYzY2U1YmY4ZjEwN2M2NTQxOWMzYjAzMTFiNzg2MGJmMWMifQ==

– Em....nghe thấy rồi...anh Việt ơi......Có.....rất nhiều....tiếng trẻ con...khóc....bên trong...căn buồng..này.....

Ads
';
Advertisement