Chap 94 : Hương Án Bên Dưới Căn Hầm.
Ông Tín bước lên nhìn xuống nắp căn hầm....Ở chính giữa phần nắp có thiết kế tay nắm là 1 cái vòng tròn sắt. Cũng ở ngay vị trí tay nắm, cả 4 người đều thấy 1 ổ tra chìa khoá. Việt cầm vào vòng tròn sắt, đoạn dùng sức kéo thử lên nhưng không được.
Ông Tín nói :
– Căn hầm này bị khoá rồi.
Điều đó là đương nhiên, với việc thầy Tuệ bí mật che giấu căn hầm ngay bên dưới tủ quần áo đã đủ chứng minh chủ ngôi nhà này không muốn người khác phát hiện ra nó. Có khoá cũng là điều bình thường....Thế nhưng, 1 lần nữa, mọi chuyện như được sắp đặt bởi 1 cơ duyên kỳ lạ.
– Tôi nghĩ chúng ta có chìa khoá. - Đồng chí Hoà lên tiếng.
Việt nhìn sang bên Hoà, gật đầu đáp :
– Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu chùm chìa khoá trong tay anh Hoà là của thầy Tuệ trước đó.
Đồng chí Hoà tiếp :
– Không sai, chùm chìa khoá này chính là của thầy Tuệ. Sau khi khám nghiệm hiện trường, phía chính quyền đã thu lại và giao cho công an phường Cầu Đất lưu giữ. Ngoài khoá cổng, khoá nhà, khoá bếp, khoá mấy ngăn tủ thờ thì có 1 chiếc chìa khoá lớn nhất chúng tôi không biết đó là chìa đề mở ổ khoá nào trong ngôi nhà này. Xem ra hôm nay đã có lời giải đáp.
Dứt lời, đồng chí Hoà lấy ra chùm chìa khoá, chọn lấy chiếc chìa khoá lớn nhất....Ngồi xuống, tra chìa vào ổ khoá ngầm ở giữa nắp hầm....Khế xoay nhẹ...
“ Cạch
Một tiếng động vang lên, Hoà nói :
– Mờ được rồi.
Đứng sang bên, Hoà cầm vào tay nắm đoạn dùng sức kéo mạnh nắp hầm...
"Ket....ket....ket"
Nắp hầm mở ra, Việt cùng ông Tín soi đèn pin xuống bên dưới....Căn hầm sâu khoảng chừng 2,5-3m, có bậc thang lên xuống.
"Miao"
Con mèo kêu lên 1 tiếng sau đó phi thẳng xuống bên dưới căn hầm....Đột nhiên, Châu đưa 2 tay lên ôm đầu, mắt nhắm nghiền, miệng nói :
- Có tiếng.....khóc....phát ra từ...bên dưới hầm....
Giống như ban nãy, trong số 4 người thì chỉ có Châu là nghe được tiếng khóc kia...Việt nhìn Hoà, cả 2 gật đầu quyết định sẽ đi xuống...
– Châu, em với bác Tín ở lại đây. Anh với anh Hoà sẽ xuống dưới đó.
Châu lắc đầu :
– Không, em đi cùng anh.
– Cả...cả tôi cũng xuống...Dù sao thì đi đông vẫn hơn là đứng trên này đợi 1 mình. - Ông Tín nói.
Hoà gật đầu :
Như vậy cũng được, vậy chúng ta cùng đi.....Tôi sẽ đi trước, mọi người theo sau nhé.
Cứ như vậy, bắt đầu từ Hoà, sau đó lần lượt đến Việt, Châu và cuối cùng là ông Tín....Cả 4 người theo bậc cầu thang đi xuống bên dưới căn hầm. Bên trên lối đi chỉ vừa đủ lọt 1 người, nhưng khi xuống tới nơi, với ánh sáng của 3 cái đèn pin, khoảng không gian dưới này đủ để có thể chứa từ 5-7 người.
– Đây giống như hầm trú ẩn từ thời chiến tranh được cải tạo lại.....Hồi trước chưa xây nhà, trong khu đất nhà tôi cũng có 1 cái tương tự. Sau này đào móng phải lấp đi.
Hoà đồng tình :
– Bác Tín nói đúng, này đích thị là hầm trú ẩn....Thời chiến, hầu như nhà nào cũng phải đào hầm...
"MIAO"
Lia đèn pin theo hướng mèo kêu....Dưới ánh sáng của đèn pin, một khung cảnh có phần rờn rợn hiện ra trước mặt 4 người Hoà, Việt, Châu, Tín. Nơi góc cuối căn hầm có kê 1 cái hương án, trên hương án bày biện đủ các đồ vật dùng cho việc cúng vái như bát hương, nhang, đèn dầu cùng hũ đựng các loại gạo, muối, nước....Trên vách tường đất ngay phía trên hương án có 3 tờ giấy đỏ hình vuông với kích thước bằng nhau nhưng tờ giấy đỏ ở giữa được dán cao hơn 2 tờ giấy đỏ ở hai bên. Những ký tự được vẽ trên 3 tờ giấy đỏ là những ký tự lạ mà cả 4 người khi nhìn vào đều không đọc được cũng như không hiểu ý nghĩa của nó là gì....Chỉ biết, hương án mà họ đang nhìn thấy thực sự khiến cho con người ta cảm giác sợ và thấy bất an.
Chưa hết, ở 2 bên hương án có kê 2 cái kệ gỗ...Mỗi kệ được chia làm 3 tầng, chiều cao chừng 1 mét rưỡi, ngang khoảng 50 phân. Điều khiến tất cả sửng sốt hơn cả chính là, trên mỗi tầng kệ đều có đặt những chiếc hũ nhỏ có màu trắng sứ, loại hũ giống với cái hũ cách đây chừng nửa giờ đồng hồ, Việt vừa đào lên từ bên dưới huyệt mộ. Chỉ khác 1 chỗ, những cái hũ xếp ngay ngắn trên kệ kia đều được dán 1 mảnh giấy màu đỏ từ nắp xuống đến đáy hũ.
Mỗi tầng xếp 5 hũ, mỗi kệ có 3 tầng tương đương với 15 hũ, tổng 2 kệ gỗ có tất cả 30 hũ.....Chưa tính trên hương án vẫn còn 1 hũ đã bị mở nắp.
– Chuyện...chuyện....này là sao ? - Ông Tín run giọng hỏi.
Việt với Hoà tiến về phía hương án, soi đèn pin nhìn vào trong cái hũ sứ đặt trên hương án.....Bên trong cũng trống không, tuy nhiên, cái hũ không sạch bong như hũ mà Việt đào được. Phần đáy hũ có vết bẩn màu đen như máu hoặc 1 thứ nước gì đó lâu ngày cô lại.
– Ở đây để nhiều hũ sứ như vậy, lại còn dán bùa....Trong khi đó, hũ được chôn dưới huyệt mộ lại là hũ
không.....Chẳng....chẳng lẽ....- Đồng chí Hoà ấp úng nói không dứt câu.
Soi đèn pin về phía những chiếc hũ xếp trên kệ gỗ.....Việt đáp:
– Không ngoại trừ khả năng tất cả những thai nhi thầy Tuệ kia xin từ bệnh viện về đều được đem giấu ở đây.....Còn mấy chục nấm mộ ở ngoài kia chỉ là mộ trống, không có thai nhi nào được đem chôn cất cả.
– Nhưng tại sao ông ta lại làm vậy ? Ông ta đem giấu những thai nhi đó đi để làm gì ? - Hoà hỏi.
Việt trả lời :
- Anh Hoà, anh đã từng nghe đến việc thầy bùa dùng thai nhi để luyện ngài chưa ?
Hoà rùng mình, lắc đầu đáp :
– Thú thực với đồng chí, trước giờ tôi không tin vào mấy chuyện ma quỷ, bùa ngải.....Cho tới đêm ngày hôm nay....Vậy nên điều mà đồng chí vừa nói, tôi quả thực không biết.
Việt tiếp :
– Em cũng từng giống như anh, không tin vào cái gọi là bùa ngải.....Cho đến khi, chính tay em đem thứ bùa ngải đáng sợ ấy về nhà và suýt chút nữa hại chết cả gia đình. Nếu những thai nhi này bị đem về đây với mục đích để luyện bùa thì chuyện này vô cùng khủng khiếp...
Soi đèn pin gần vào những mảnh giấy đỏ mà Việt cho rằng đó là giấy bùa.....Thế nhưng, khi nhìn kỹ thì chữ viết trên những mảnh giấy này là tiếng Việt, không phải ký tự kỳ lạ như trên 3 tờ giấy vuông dán nơi hương án...
– “Bán Hạ Nam - Ngày 15 tháng 3 năm 2003”. “Ích Mẫu" - Ngày 1 tháng 1 năm 2004”.
Phía kệ bên này, đồng chí Hoà cũng soi đèn pin đọc chữ viết trên mảnh giấy đỏ dán bên ngoài hũ sứ :
– “Cẩm Địa - Ngày 9 tháng 8 năm 2003”. “Bạch Mao Căn”, “ “ Sinh Địa Hoàng”, “Hải Đằng. Đồng chí Việt, trên mảnh giấy dán bên ngoài hũ sứ đều viết chữ gì đó như tên người, còn có cả ngày tháng năm.....Chẳng lẽ đây lại là tên mà những người mẹ bỏ con đã đặt cho thai nhi sau khi đưa cho ông Tuệ ?
Việt cũng chưa rõ rốt cuộc những cái tên viết trên mảnh giấy đỏ có kèm ngày tháng năm này mang ý nghĩa gì....Cũng không loại trừ như suy đoán của Hoà, đây là tên của các thai nhi được bố mẹ đặt. Giống như cái tên Nguyễn Đức Anh mà Châu đặt cho con sau khi giao thai nhi cho thầy Tuệ. Có điều, nghe mấy cái tên này cứ cảm giác không hợp lý cho lắm nếu dùng đặt tên cho người.
Châu run run giọng nói với Việt :
- Anh...Việt....Anh xem xem....tờ giấy đỏ dán trên cái hũ để....trên hương...án...ghi tên gì....giúp em với..
Soi đèn sang bên hương án, cái hũ đã bị mở nắp nhưng
:
đúng là trên hũ, mảnh giấy đỏ vẫn còn dán ở đó.....Việt đọc
– “Khương Hoàng - Ngày 18 tháng 2 năm 2004". Châu.....Chẳng phải...đây là....ngày mà.....em...
Đọc đến đây, Việt cầm mảnh giấy đỏ quay lại nhìn Châu....Miệng lắp bắp nói....
Châu mặt tái đi trông thấy, mồ hôi chảy xuống thành dòng......Châu lùi chân bước về phía sau bởi ngày tháng năm mà Việt vừa đọc chính là ngày mà Châu từ Thái Bình sang bệnh viện sản Hải Phòng để phá thai. Trên bia mộ khắc tên Nguyễn Đức Anh ngay bên dưới cũng có ghi lại ngày 18 tháng 2 năm 2004.
– Con...tôi....đâu ? Bên dưới mộ...không có...vậy thì...con tôi....ở đâu ? - Châu bắt đầu có những biểu hiện khác thường.
"Oe...oe....oe
"Oe....oe....oe....oe"
"Oe....oe....oe"
Châu ngơ ngác, hai mắt dáo dác nhìn khắp xung quanh.....Tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh cứ thế vang lên rõ mồn một trong tâm trí Châu.
- Hu...hu..hu......Đừng khóc......đừng khóc...nữa.....Mẹ thương....mẹ thương.....
Cứ như vậy, Châu quỳ xuống, hai tay xoa xuống nền đất rồi lại đưa lên như đang cầm thứ gì đó....Mặc dù trong tay Châu chẳng có gì cả....Hướng về phía hương án, Châu sững người, vẫn giữ tư thế quỳ. Nước mắt cứ thế chảy xuống, mọi người cũng nhìn theo nhưng không ai biết rốt cuộc Châu đang nhìn thấy gì.
Chỉ biết Châu quỳ gối khóc nức nở, miệng mếu máo, hai tay áp chặt vào phần ngực trái mà kêu gào :
– Đừng.....đem....bọn....nhỏ đi......Đừng...tôi...xin...ông...
Việt bước nhanh tới chỗ vợ, ông Tín cũng soi đèn pin ra phía sau lưng Châu khi đột nhiên ông Tín linh cảm có một thứ gì đó nguy hiểm đang xuất hiện mỗi lúc một gần...
"Soat....Soat....Soat"
“ Phì....phì....”
Ánh đèn pin chiếu sáng khoảng không gian sau lưng Châu, ba người đàn ông thất thần kinh hãi khi phía sau Châu chỉ còn cách chừng vài bước chân là 1 con rắn hổ mang cực lớn.....Nó đang bò tới với cái đầu ngẩng lên cùng 2 cái mang bạnh ra vô cùng đáng sợ...
– CH U......CẦN THẬN......- Việt hét lớn nhưng Châu cứ như người mất hồn không nghe thấy gì cả.
Người đứng gần Châu nhất lúc này chính là ông Tín.....Khi con rắn hổ mang nhe nanh độc chuẩn bị cắn vào người Châu cũng là lúc ông Tín lao tới...
– CÔ CHÂU....CHẠY....ĐI...
“Phì....phì....phi”
Cái đèn pin trên tay ông Tín rơi mạnh xuống đất...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất