Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.
– TẦM BẢO –
Chap 95 : “Mèo và Rắn”.
[.......]
– Đừng…mà…..đừng mà…..con ơi….con..
Châu mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn ú ớ nói ra thành tiếng. Hai hàng lệ cứ thế lăn xuống nơi gò má.
Việt lay người gọi vợ :
– Châu, tỉnh lại đi em…..Tỉnh lại đi…
Bất chợt Châu mở mắt, ngồi bật dậy hét lớn :
– CON TÔI…..TRẢ LẠI…..CHO TÔI…..ĐỪNG ĂN….CON TÔI….MÀ…HU…HU…HU….
Hai tay Châu với về phía trước mặt khua khoắng như cố gắng níu giữ một thứ gì đó…..Nắm chặt tay Châu, Việt nhìn thẳng vào mắt Châu để trấn an vợ :
– Châu….là anh đây, chồng của em đây……Anh Việt đây…..Mọi chuyện ổn cả rồi…..Bình tĩnh lại.
Ít giây sau khi tỉnh cơn ác mộng…..Định thần lại, thấy chồng đang ở bên cạnh, Châu bật khóc nức nở. Ôm chầm lấy Việt, Châu thổn thức :
– Ông ta…..hức…ông ta là…một con quỷ……Một con quỷ đội lốt người….không có nhân tính….Những thai nhi…mà lão ấy xin đem về chôn…..Hức….hức…..thực chất chỉ là….thức ăn…..cho lão…Hu hu hu…..Cả con của em….cũng bị lão ăn mất rồi….Em thật đáng chết, việc em phá thai đã là một tội ác…..Vậy mà em còn đem con của mình cho lão quỷ ấy ăn thịt. Chẳng trách con lại oán hận em đến như vậy…Em đáng chết…..đáng chết…
“Bốp….bốp”
Quá đau khổ cũng như dằn vặt, Châu cứ thế tự đánh vào người mình…..Nước mắt giàn giụa, khuôn mặt bi thương tột cùng. Ghì chặt tay vợ, Việt ghìm người Châu lại :
– Đừng tự hành hạ mình nữa…..Chẳng phải em nói con đã tha thứ cho em rồi ư ? Lão Tuệ cũng đã trả giá bằng mạng sống của lão….Châu, nghe anh, em phải bình tâm lại. Vẫn còn nhiều chuyện trước mắt cần phải giải quyết, đừng nghĩ đến cái chết…Em vẫn còn bé Trà, còn anh, còn cả gia đình mình cơ mà.
“Miao”
Châu quay đầu nhìn sang thì thấy con mèo đen đang nằm cuộn tròn ngay bên cạnh. Nó vừa ngẩng đầu khẽ kêu lên 1 tiếng…..Việt nói :
– Từ lúc em ngất đi, con mèo này luôn nằm túc trực bên cạnh em. Nếu không có nó, chỉ e đêm vừa rồi chúng ta đều đã bỏ mạng.
Khẽ lấy tay xoa nhẹ lên đầu con mèo, Châu thấy hai chân trước chỗ móng vuốt của con mèo có dính máu. Châu vội hỏi :
– Anh Việt, con mèo bị thương rồi…
Việt cười đáp :
– Không phải đâu, máu đấy không phải máu của nó…Mà là máu rắn.
– Máu rắn ? - Châu tròn mắt hỏi lại.
Việt gật đầu :
– Đúng vậy, chính là máu rắn…..Máu của con rắn hổ mang chúa.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, lúc này Châu mới nhận ra là mình đang ở trên chiếc giường trong căn buồng nhà ông Tín. Chững lại chừng 2 giây, Châu nhìn Việt nói chậm rãi từng vấn đề :
– Khoan….đã….Em nhớ là lúc trước em cùng mọi người ở bên dưới căn hầm trú ẩn nhà lão Tuệ….Nhưng sao em lại ngất đi, rồi chân con mèo dính máu rắn là sao ? Con rắn hổ mang chúa anh vừa nói…..nó ở đâu ra vậy ? Em….chẳng nhớ…..cũng không hiểu gì cả…
Việt rót cho Châu cốc nước, đoạn ngồi xuống kể lại tường tận mọi chuyện cho Châu nghe…
– Em uống nước đi….Lúc ở dưới hầm, đột nhiên em quỳ gối khóc lóc thảm thiết, miệng liên tục cầu xin ai đó đừng giết các con. Đột nhiên phía sau lưng em có con rắn bò tới. Em có nhớ trước khi xuống dưới hầm, chúng ta đã phát hiện ra 1 cái xác rắn lột mà bác Tín nói đó là xác rắn hổ mang chúa không ?
Châu gật đầu :
– Em nhớ….Chẳng lẽ con rắn đó lại chính là con rắn đã lột xác trong tủ quần áo của lão Tuệ ?
Việt trả lời :
– Đúng vậy, con rắn phải dài đến 4m, da đóng vảy cứng đen xì, nó to gần bằng cổ tay người lớn. Khi nhìn thấy nó, ai cũng hoảng hồn kinh sợ….Anh tính chạy tới chỗ em nhưng không kịp, bác Tín là người đứng gần em nhất…..Bác ấy cũng lao sang thế nhưng nhân vật cứu cả 2 người lại là con mèo đen này.
Việt nhớ lại……
“ Cô Châu, mau chạy đi….”
Ông Tín lao về phía Châu, tay cầm cái đèn pin ném mạnh về phía con rắn nhưng không trúng…..Đúng vào lúc con rắn nhô cao đầu, bạnh hai bên mang, nhe nanh độc tính cắn vào người Châu thì có một cái bóng đen nhảy chồm lên…
“PHẬP”
“MIAO….MIAO…..NGÀO…..NGÀO….NGÀO”
Nhanh như 1 ánh chớp, trong khoảnh khắc còn chưa tới 1 giây, con mèo đen đồng hành cùng tất cả mọi người từ lúc trời bắt đầu mưa cho tới bây giờ dường như chưa khi nào mất cảnh giác.
Dưới ánh sáng của đèn pin, Việt và Hoà cùng ông Tín chỉ kịp thấy 1 cái bóng đen nhanh như điện nhảy vút về phía Châu. Chính xác đến từng milimet, con mèo dùng móng vuốt của 2 bàn chân trước cào vào phần đầu con rắn hổ mang. Trong tự nhiên, tuy không phải dạng thiên địch….Nhưng mèo là khắc tinh của loài rắn…So về phản xạ cũng như sự linh hoạt, rắn không phải đối thủ của mèo, dù đó có là hổ mang chúa. Sau khi ngăn cản con rắn cắn người, đôi mắt của con mèo ánh lên màu xanh ngọc sáng loáng.
“ NGÀO…..NGÀO…..NGÀO “
Con mèo liên tục dùng móng vuốt cào vào lớp da đen bóng của con rắn….Nó như đang vờn cho dù so về kích thước, con rắn hổ mang chúa này là vô cùng lớn.
“Bịch’
Châu sau khi gào khóc bỗng nhiên đổ gục xuống đất nằm bất động…..Ông Tín cùng Việt nhanh chóng kéo Châu ra khỏi phạm vi cuộc chiến giữa 2 con vật đáng sợ…..
“Phì…..Phì”
Con rắn hổ mang không chấp nhận chịu trận…..Nó phun nọc độc về phía con mèo nhưng không có tác dụng khi con mèo với cặp mắt xanh nhanh đến độ thoắt ẩn, thoắt hiện.
“Roạt”
“Phì”
Loáng 1 cái, con mèo đã tiếp tục cào thêm 1 vết xước dài nơi phần thân con rắn hổ mang…..Lớp da rắn bị xé toạc, con rắn chảy máu đen…..Trận chiến thực sự nghiêng về 1 phía khi con mèo càng đánh càng hăng, còn con rắn càng lúc lại càng bị thương. Con rắn quay đầu về phía nắp hầm tính trườn đi thoát thân….Thế nhưng, đó cũng là thời điểm con mèo chờ đợi từ nãy đến giờ…..
“ NGAOOOOOO”
( Chắc là nó tính bảo : NGUUUUU )
Khi con rắn quay đầu cũng là lúc con mèo nhảy chồm tới, hai chân trước cùng bộ móng vuốt sắc nhọn, con mèo ấn dập đầu con rắn xuống mặt đất……Sau khi khống chế được con rắn, nó cúi đầu, không một động tác thừa, con mèo nhe nanh, ngoạm sâu vào ngay phần mang bạnh tiếp giáp với phần thân rắn. Máu rắn chảy ra ròng ròng….
“ NGỪ…NGỪ…NGỪ”
Chưa dừng lại, thấy con rắn hãy còn cử động…..Con mèo chúi đầu xuống, nó lắc đầu sang 2 bên, tiếp tục giằng xé và cắn mạnh hơn cho tới khi con rắn uỗn thuột ra mới thôi. Miệng vẫn ngoạm đầu rắn, cứ thế, con mèo kéo lê xác con rắn về phía 3 người đàn ông là Việt, Hoà và ông Tín……Châu lúc này vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
“Phịch”
Thả xác rắn xuống đất, con mèo kêu lên 3 tiếng :
“ MIAO…..MIAO…..MIAO”
Đoạn nó quay lưng đi về phía nắp hầm……..Dường như, sau khi giết chết con rắn hổ mang thì con mèo đã hoàn thành công việc của mình.
Quay trở lại hiện tại, nghe Việt kể về trận chiến giữa mèo và rắn mà Châu cũng nổi da gà…..Vuốt ve bộ lông con mèo, Châu khẽ nói :
– Cảm ơn mày nhé, thực sự mày đã cứu tất cả mọi người. Chuyện sau đó thì sao hả anh ? Bác Tín đâu ? Còn cả anh Hoà nữa ?
Việt tiếp :
– Bác Tín đang ở dưới bếp nấu cháo cho em. Còn anh Hoà, hiện giờ đang ở bên hiện trường nhà ông Tuệ. Sau khi đưa em về nhà bác Tín, anh Hoà có gọi điện cho công an phường cùng công an quận đến xác nhận vụ việc. Những cái tên ghi trên tờ giấy đỏ đó không phải tên người mà là tên của các loại thảo dược. Lão Tuệ xin thai nhi về không phải để chôn cất hay mai táng gì cả…..Lão ta đem chúng sấy khô và để vào trong từng hũ, ghi kỹ ngày tháng….Lão dùng tên các loài thảo dược đặt cho các thai nhi như 1 cách đánh dấu khi cần sử dụng. Nhưng những thông tin này được công an kết luận trong lúc em hôn mê…..Vậy tại sao em lại biết lão ta sử dụng thai nhi làm thức ăn ?
Châu rơm rớm nước mắt :
– Có lẽ trước đó em và con có sự liên kết về mặt tâm linh nên khi xuống tầng hầm…..Em đã nghe thấy rất nhiều tiếng khóc của trẻ sơ sinh, em còn nhìn thấy cả hình ảnh lão quỷ độc ác kia đứng trước hương án, mở hũ sứ lấy ra thai nhi đem đi luyện bùa, hầm thuốc…..Em nghe thấy cả tiếng con gọi em cầu cứu……Hu hu hu…..Lão Tuệ là loại ác quỷ.
Điều này giải thích cho việc tại sao dưới căn hầm, Châu lại gào khóc đau thương đến ngất đi như vậy…….Bí mật động trời cùng tội ác tày đình của lão Tuệ sau gần 1 năm đã bị vạch trần. Hiện tại phía công an vẫn đang thu thập thêm các bằng chứng bên nhà lão. Một người từng được rất nhiều bà con chòm xóm yêu mến, trân trọng, kính phục……Thế nhưng, ẩn sau bộ mặt nhân nghĩa, cao thượng ấy lại là 1 con quỷ độc ác, mất nhân tính. Con rắn hổ mang chúa chính là kết cục của tên thầy bùa giả nhân, giả nghĩa, thâm độc, hiểm sâu.
“Miao”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất