Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 - Tác Giả Trường Lê.

– TẦM BẢO –

Chap 96 : “Hồn Và Xác”.

Nhìn đồng hồ lúc này đang là 4h30 phút sáng…..Châu biết mình đã ngất đi hơn 1 tiếng. Thấy chồng cứ nhìn con mèo, Châu hỏi :

– Anh Việt, anh sao vậy ?

Việt ngồi xuống bên cạnh giường, đoạn đáp :

– Châu này, em có còn giữ chiếc nhẫn có khắc 3 chữ N.Đ.A không ?

Châu gật đầu :

– Dạ còn chứ, em để ở trong túi đồ. Anh mở túi ra thấy cái hộp nhựa đỏ, chiếc nhẫn ở bên trong.

Với lấy cái túi, Việt mở túi, cầm chiếc nhẫn trên tay….Việt nói :

– Hôm trước em kể, em đã đưa chiếc nhẫn cho lão Tuệ để lão khắc tên sau đó đem chôn cùng con. Vậy tại sao chiếc nhẫn lại xuất hiện trước cửa nhà mình và mẹ là người nhặt được nó. Anh đang suy nghĩ, liệu có phải chiếc nhẫn được con mèo đem đến…?

“Cạch”

Bất thình lĩnh ông Tín mở cửa buồng, bộ dạng hớt hải :

– Chú Việt, chú Việt….Có tin này này….Ơ, cô Châu tỉnh rồi à ? Xin…xin lỗi vì không gõ cửa…..Tại tôi vừa hóng được tin quan trọng muốn nói với chú Việt.

Việt hỏi :

– Có chuyện gì vậy bác Tín ?

Ông tín trả lời :

– Phía công an mở hết tất cả những cái hũ sứ ra rồi, bên trong hũ toàn bộ đều là thai nhi đã được sấy khô, có kèm 1 chiếc nhẫn vàng…

Việt chép miệng :

– Cái đó chúng ta đều biết rồi mà…

Ông Tín tiếp :

– Chưa, còn chuyện này nữa…..Nhờ sự mách nước của chú Việt là phải khám xét trên cả ban thờ mà công an họ mò ra được cái ngăn kéo bí mật ở chỗ tam cấp đặt bát hương.

Việt sốt sắng :

– Thế đã tìm được gì vậy bác ?

Ông Tín trả lời :

– Vàng chú ạ, giấu bên trong tam cấp là 1 cái túi vải….Khi công an đổ ra thì có mười mấy, hai mươi cái nhẫn vàng. Có cái 1 chỉ, cái 2 chỉ, cũng đều khắc tên viết tắt mà bố mẹ đặt cho thai nhi. Giống như cô Châu từng làm ấy. Công an họ bảo, tay Tuệ này tu theo dạng tà đạo gì kiểu bên Thái Lan, tôi nghe không rõ lắm, chỉ biết là lão dùng thai nhi làm bài thuốc. Cứ mỗi lần ăn 1 thai nhi, hắn sẽ đem nhẫn vàng giấu vào trong tam cấp nơi đặt bát hương. Cả cái khu này đang xôn xao, nhốn nháo hết cả lên. Xưa dân người ta kính trọng bao nhiêu thì hôm nay họ chửi rủa, đay nghiến bấy nhiêu. Khốn nạn thật, vậy mà hồi trước tôi còn sang bên đó nghe hắn ta nói chuyện nhân quả, con người phải làm nhiều việc thiện, hồi hướng công đức sau này mới có phúc, có phần. Đồ xảo trá, quỷ quyệt, độc còn hơn cả rắn độc. Chẳng trách bị rắn cắn chết tươi, làm ác quá mà…..Dân người ta đang đồn, do lão luyện bùa, luyện ngải, ăn thịt thai nhi nên rắn mới cắn chết lão. Loại đấy chết rồi còn chưa hết tội.

Ông Tín bức xúc nói cả 1 tràng dài, nhìn Châu, ông Tín mới nhớ ra nồi cháo đã nấu xong để dưới bếp.

Ông Tín tiếp :

– Cô Châu tỉnh lại là mừng rồi, chú Việt đã kể cho cô ấy nghe chuyện con rắn chưa ? May nhờ, không có con mèo có khi tôi với cô giờ này đang xuống dưới đó gặp lão Tuệ cũng nên….Nhỡ có làm ma mà gặp tên khốn ấy, kiểu gì tôi cũng đấm cho hắn 1 trận….Thôi, không luyên thuyên nữa, tôi có đặt nồi cháo dưới bếp. Để tôi xuống múc cho cô 1 bát. Từ tối qua đến giờ cô đã ăn uống gì đâu, có khi đói lả nên mới ngất đi đấy. Đợi tôi nhé….

Dứt lời, ông Tín bước ra khỏi buồng….Cầm chiếc nhẫn trong tay, Việt quay trở lại câu chuyện 2 vợ chồng đang nói dở dang khi nãy….Châu hỏi :

– Nãy anh bảo con mèo đem chiếc nhẫn tới nhà chúng ta…..Nhưng sao nó lấy được chứ ? Vừa anh cũng nghe bác Tín nói rồi đấy, lão Tuệ mỗi khi sử dụng 1 thai nhi thì sẽ bỏ 1 chiếc nhẫn vào trong túi vải đem giấu nơi tam cấp đặt bát hương.

Việt lặng im chừng 2 giây, nhìn con mèo vẫn đang nằm cuộn tròn nhắm mắt như đang ngủ….Việt nói :

– Anh nghĩ lão Tuệ không phải là người đã ăn thai nhi của em…..Mà là….con mèo này.

Lời Việt nói ra ngay lập tức khiến Châu rùng mình, lạnh sống lưng, nổi da gà……Châu ấp úng :

– Sao….sao….anh lại…nghĩ như vậy ?

Việt bình tĩnh phân tích :

– Anh vẫn luôn thắc mắc tại sao con mèo lại cứu em, nó đã bám theo em từ lúc chúng ta ở Thái Bình…..Bằng chứng là em ở đâu, con mèo sẽ ở đó. Giữa em và nó có sự liên kết vô cùng đặc biệt. Bây giờ chúng ta sẽ xâu chuỗi lại từng sự việc để lý giải cho suy đoán mà anh vừa đề cập. Đầu tiên, thai nhi cuối cùng lão Tuệ nhận chính là thai nhi của em, ngôi mộ khắc tên Nguyễn Đức Anh là ngôi mộ cuối cùng được đắp sau nhà lão. Lúc bên dưới căn hầm, trên hương án có 1 cái hũ sứ nghi ngày 18/2/2004…Là ngày em phá thai, sau đó giao thai nhi cho lão Tuệ mai táng. Thế nhưng chiếc hộp anh đào được bên dưới huyệt mộ đã chứng minh việc con không hề được chôn cất. Từ đây suy ra, khả năng cao thai nhi trong chiếc hũ sữ dán giấy đỏ ghi ngày 18/2/2004 ấy chính là con Nguyễn Đức Anh. Nhưng trong hũ cũng không có gì, chỉ còn chút dấu vết của máu cô lại. Anh cho rằng, đó là chiếc hũ cuối cùng lão Tuệ mở ra trước khi chết. Lão tính dùng thai nhi để làm thành món ăn, cái này trong lúc em hôn mê, anh cũng có hỏi anh Hoà về hiện trường vụ án khi công an phát hiện xác lão Tuệ….Anh Hoà cho biết, lúc xuống hiện trường, đúng là dưới đất có 1 cái thố đựng đồ ăn bị vỡ còn lão Tuệ bị rắn độc cắn chết. Giả sử, thai nhi bị lão đem làm thành đồ ăn và dùng thố đựng thì sẽ xảy ra 2 trường hợp. Một là lão Tuệ đã ăn đồ trong thố đó, hai là một thứ gì khác ăn chứ không phải lão Tuệ.

Châu hỏi :

– Ý anh là…..nếu lão Tuệ không ăn thì thứ đã ăn thố canh đó sẽ là….con mèo..

Việt nói tiếp :

– Con mèo hoặc cũng có thể là con rắn….Nhưng anh thiên về việc con mèo đã ăn thố canh hơn. Bởi vì, nếu lão Tuệ ăn, có lẽ chiếc nhẫn phải nằm trong cái túi được giấu nơi tam cấp đặt bát hương. Còn ví dụ con rắn đã ăn đồ trong thố thì giữa em và con mèo sẽ không có sự liên kết gì cả….Cách giải thích hợp lý nhất chính là con mèo này đã ăn thai nhi của em, do một phần linh hồn con vẫn luôn ở bên cạnh em…Nên sau khi con mèo ăn phần thân xác, giữa em và nó đã thiết lập mối liên kết về tâm linh. Do đó, con mèo mới đem chiếc nhẫn đến trước cửa nhà mình và luôn đi theo em….

Những phân tích của Việt thực sự rất chặt chẽ, không chỉ giải đáp từng vấn đề mà còn trùng khớp với những bằng chứng thu thập được tại nhà lão Tuệ từ lúc lão chết cho tới bây giờ.

Châu run giọng :

– Nhưng…..sao phải tới bây giờ…con mèo mới tìm đến em ?

Việt trả lời :

– Điều này thầy Lương có từng nói, vong nhi đã đeo bám em từ trước…Thế nhưng nó chỉ là 1 linh hồn nhỏ nhoi, cho tới khi anh đem thứ bùa “Quỷ Linh Nhi” ấy về nhà thì mọi chuyện mới trở nên đáng sợ. Linh hồn của con chịu sự ảnh hưởng từ quỷ khí của bùa ngải mà dần hoá thành quỷ nhi mang oán niệm báo thù người đã vứt bỏ mình. Có lẽ oán niệm ấy đã tác động và dẫn dụ con mèo đến gặp em.

Châu hỏi tiếp :

– Nếu là vậy, đúng ra con mèo phải muốn em chết….Nhưng đằng này nó lại cứu em…mà ? Hức….

Việt khẽ đáp :

– Theo anh nghĩ, con mèo cứu em bởi vì 1 phần linh hồn của con bên trong nó không muốn em phải chết. Ngay cả phần linh hồn đeo bám em cũng vậy, nếu không chịu ảnh hưởng từ “Quỷ Linh Nhi” có lẽ oán niệm của con không đáng sợ đến thế. Việc con mèo cứu em, luôn ở bên cạnh em giống như tình yêu thương mà con dành cho em, con muốn bảo vệ em, muốn em tiếp tục được sống.

Đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Châu, Việt mỉm cười nói :

– Anh không biết suy luận cũng như những phân tích của mình vừa rồi liệu có đúng không…..Tuy nhiên, dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã tốt đẹp….Giữ lấy chiếc nhẫn như 1 sự tưởng nhớ về con…

“Ngiao…..ngiao…..ngiao”

Con mèo khẽ cử động, nó cào cào bàn chân vào người Châu như muốn được vuốt ve, âu yếm……Châu rơi nước mắt, đeo chiếc nhẫn vào tay rồi khẽ cúi xuống hôn lên trán con mèo. Vào đúng khoảnh khắc ấy, đôi mắt mèo bỗng sáng rực lên……Sắc xanh của ngọc lục bích như truyền từ mắt con mèo sang mắt của Châu.

Châu khựng người lại……….Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng Châu đang được chứng kiến lại toàn bộ sự việc bắt đầu từ lúc lão Tuệ đem thai nhi của con mình ra khỏi căn hầm làm thành món ăn…..Cho tới cả chặng đường dài con mèo đội nắng, dầm mưa, đi trong bóng tối với chiếc nhẫn ngậm trong miệng tìm đến Châu.

Sắc xanh nơi đôi mắt Châu biến mất, Châu ôm con mèo vào lòng mà bật khóc…..Miệng khẽ cất tiếng gọi :

– Con…..của mẹ…..Hu….hu….hu……Mẹ…mắc tội với con….vậy mà….con lại yêu…mẹ nhiều….đến như vậy…..Hức…hức…

“Cạch”

Ông Tín đẩy cửa bước vào, tay bê bát cháo nóng bốc khói nghi ngút :

– Cháo đây, cháo đây…..Xin lỗi vì để cô chú đợi lâu, tôi ra sau vườn hái tí rau thơm lại gặp ngay con gà mới đẻ quả trứng. Tôi đập cho vào bát rồi đấy, cô Châu cố ăn đi cho lại sức…

Châu lau nước mắt sụt sùi, con mèo khẽ ngẩng đầu kêu lên 1 tiếng :

“Miao”

Cái mũi nó hếch hếch ngửi về phía bát cháo…..Việt thấy Châu khóc thì hỏi :

– Vừa rồi em…..

Châu mỉm cười, mấy ngày hôm nay Việt mới thấy Châu cười……Nhìn Việt, Châu đáp :

– Chồng em không hổ danh đội trưởng đội hình sự…..Những gì anh nói đều đúng hết, đây chính là con của em….

“Miao….Miao….Miao”

Ông Tín thấy con mèo như đang đòi ăn cháo thì xua tay :

– Nào…nào, cái con này….Cháo này nấu cho người cơ mà…..Muốn ăn thì theo tao xuống bếp….

Tưởng ông Tín nói vậy nó không hiểu, ai dè con mèo nhảy xuống giường, bước ra phía cửa còn quay đầu lại kêu như đang gọi ông Tín :

“ Miao….miao “

Ông Tín cười hềnh hệch :

– Ơ hay nhỉ, nói thế mà nó hiểu đấy…..Thế cô chú ăn đi nhé, tôi xuống bếp múc cháo cho con mèo…..

Vợ chồng Châu - Việt tươi cười khẽ gật đầu…….Việt cầm bát cháo thổi nguội rồi đút cho vợ.

– Cảm ơn anh….- Châu nói.

[.........]

Thái Bình, nhà ông Thìn…..Lúc này đã gần 5h sáng……Cả đêm sau khi tỉnh giấc thì 2 thầy trò Lương - Tư cũng không ngủ nữa. Được nghe thầy Lương chỉ dạy Tư thấy thời gian sao trôi qua nhanh quá.

“Ò….Ó….O….O”

Tiếng gà gáy báo hiệu trời sắp sáng……Thầy Lương đứng dậy, mở cửa bước ra bên ngoài hiên nhà. Chắp hai tay sau lưng, nhìn lên bầu trời lúc tờ mờ sáng. Thầy Lương khẽ nói :

– Xem ra hai vợ chồng họ đã hoá giải được oán niệm của vong nhi…..Nỗi lo của ta nhờ vậy cũng vơi đi phần nào. Tạ ơn trời, Tư….con chuẩn bị xong chưa ?

Tư trả lời :

– Dạ, xong hết rồi ạ.

eyJpdiI6IlpDOTBoVHBabForazhjVW44TDZoaWc9PSIsInZhbHVlIjoicmFIT3I1N2xPN3pCZjU0XC9QaGJQaFBTdXY4QmtTemh5bTQyMndSc29LK3Zvd1I4amRiaGxYZkRlaGozSTBQaUlwN3hMQmY5MUVJQ2xyT25zOTJQWTBSQTluamtHWmZUZlZjV3orOU0rXC9UTT0iLCJtYWMiOiIzODlkMWY1ZWNjMzU1OWU0NTcxNTg5N2M3ZjZlNDIwODYzY2Q1ZDRkNTkwODE4NDY1M2Q0MTMzNjczZGE4ODlhIn0=
eyJpdiI6IkFjdlRyTUpVZnQzdDdVSXQxNUtqZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiSW5takxtS0RCK1lYK3BVY0l6dlRIZzNrTlBqdm1iaDVucEVXUFJJKzRhTWZweTlLWVY1NDQ4dXR5bTJHN0FvVDdmcDQ1ZDI2NUo4NFdnVUZDbjFRS2VmMWJZY3oyQ1JKeExVOWFOSDNzVTlRNUxkVXRCMWNLSE15cFZKZ0NQaDJFYk1oQzcxdnpzZXhBWmo5T3Zsc21lYVFyTFNqaldpamZmRDYrRENVbHhSN28ydjJ5Kys5TlhTeVJyM0plc1BuYWhtRDVpclpFS3hDaHVMbGdIMWpHcWJ5bTNkRGFqN09YVnpHdEpBQW9lV2JcL21pT001RFN6WXR2TlU2V3p0b3dkaHQ5M0JFNW9hU3MyUGQyZ3NPSEYxZkhZZWdHYlJlMHJ0OHJGZmIrbWVWOWVZNGZMdnp0ZkszbjF2bnhiKytJclUxNTVlUDVKMGJxa0pHMStTK0FXdXRTZzZxMHFGTG54RTNMbjN1QVRXMD0iLCJtYWMiOiIyMDdiMGMyZTVhOTUwODU2MmM1YTE0YTMyYTE5ZTUyZWJlNDM1YTQ3MzNhMmQ5OTc0OWJiODdkOTY2MmNlNDZkIn0=

 

Ads
';
Advertisement