“Nắm đấm!” Chưởng quỹ mập mạp đáp: “Nếu vừa rồi thực lực của Ninh sứ không đủ, thế thì cứ chết thôi. Vân Tuyệt cổ địa không có nhiều sản vật, người tới đây hoặc là con mồi hoặc là thợ săn.”
Ninh Dạ đã hiểu ý của hắn: “Ý ngươi là thử thách này để phán đoán xem ta là thợ săn hay là con mồi?”
“Chính xác!” Chưởng quầy mập trả lời: “Ngài đã vượt qua thử thách, vì vậy ngài chính là thợ săn.”
“Nếu ta không chấp nhận lời giải thích của ngươi thì sao? Kẻ khác muốn giết chết ta, ta cũng muốn giết chết hắn cho yên lòng.”
Chưởng quầy mập mạp nói: “Ta hiểu, nhưng vừa rồi ta đã nói Vân Tuyệt cổ địa có quy định của Vân Tuyệt cổ địa. Nếu ngài muốn mang quy định ở bên ngoài vào nơi này, lúc tới Không Thiên thành, e là đi nửa bước cũng khó. Đây là nhập gia tùy tục, đã đến Vân Tuyệt cổ địa, tốt nhất là thích ứng với quy định của nơi này.”
“Vì vậy quy định ở đây là người khác có thể giết ta chứ ta không thể giết người?”
“Không phải.” Chưởng quầy mập mạp nói: “Ở Không Thiên thành, sống chết chỉ là chuyện nhỏ, cần nhớ hai nguyên tắc.”
“Nguyên tắc gì?”
“Một, đừng đắc tội với thành chủ, ý của thành chủ chính là quy định của Không Thiên thành.”
“Hai thì sao?”
“Đừng lãng phí thi thể. Thi thể có thể làm thức ăn, đầu người có thể đổi tiền.” Chưởng quầy mập mạp cười ha hả, vung tay lên, chỉ đám giặc cướp đằng sau: “Đầu của mỗi người ở đây có thể đổi lấy rất nhiều tiền ở bên ngoài.”
Ninh Dạ đã hiểu: “Tức là ta không thể giết người để trả thù nhưng có thể giết người để kiếm tiền?”
“Đúng vậy.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Ta bắt đầu thấy thích nơi này rồi đấy.”
Y nhìn về phía đám người, đang định xuất thủ.
Nhưng lại thấy đám giặc cướp cười ha hả, cùng lao ra phía ngoài, ai nấy thi triển độn thuật, có độn thổ, có độn thủy, còn có độn quang, thậm chí có kẻ gọi ra một con yêu thú, nuốt luôn bản thân, lao ra cửa lớn. Ai nấy bỏ chạy với tốc độ nhanh chóng, phản ứng nhanh nhạy tới mức khiến Ninh Dạ và Ngự Phong Tử cũng phải ngạc nhiên.
Chưởng quỹ mập mạp đã chậm rãi nói: “Bọn họ không giết được ngươi nhưng không nghĩa là không chạy thoát được ngươi, không có chút thủ đoạn thì làm sao sống sót trong Vân Tuyệt cổ địa. À đúng rồi, Không Thiên thành tiêu tốn rất nhiều, nếu không có mấy cái đầu để chống đỡ, e là không sống được bao lâu.”
“Nói vậy, ta buộc phải giữ vài kẻ lại?” Ninh Dạ rung mặt bàn.
Ầm!
Dưới đất đột nhiên nứt ra một lỗ thủng lớn, không ngờ một kẻ vừa độn thổ bỏ trốn lại quay về, sắc mặt kinh ngạc, không hiểu có chuyện gì xảy ra?
Ninh Dạ đã xuất thủ, bàn tay như đao cắt: “Mượn đầu người dùng một lát!”
Một cái đầu to bằng cái đấu bay thẳng lên trời.
Đầu người còn chảy máu đầm đìa, thấm đẫm mặt đất của quán trọ.
Gương mặt của chưởng quầy Bố Lương Sinh vẫn không hề thay đổi, cầm cái đầu lên nhìn một chút: “Ngũ Hoa sơn, Liệp Thử - Triệu Toàn Sơn, cưỡng hiếp rồi giết chết ba mươi bảy cô gái, trong đó có mười bốn nữ tu, bị Hắc Bạch thần cung và Ngũ Hoa môn lần lượt treo thưởng 30 vạn linh thạch và 10 vạn linh thạch, tổng là 40 vạn linh thạch. Chúc mừng Ninh Huyền Sách Sứ, đem cái đầu này tới Vô Thiên thành có thể đổi được 20 vạn linh thạch.”
“20 vạn?”
“Dù sao cũng phải thu thuế chứ.” Bố Lương Sinh cười nói: “Đương nhiên Ninh sứ cũng có thể trực tiếp mang đầu người ra khỏi Vân Tuyệt cổ địa, có thể nhận được toàn bộ phần thưởng. Nhưng ta tin Ninh sứ sẽ không vì chút tiền lẻ này mà lãng phí thời gian của bản thân. Hơn nữa nếu không cho Vô Thiên thành chút lợi lộc, chưa chắc Vô Thiên thành đã che chở cho Ninh sứ.”
“Ừm, dù sao cũng có thể coi là cách kiếm tiền.” Tuy gia sản của Ninh Dạ rất phong phú, nhưng kiếm mấy chục vạn dễ như vậy, y vẫn khá để ý.
Hiếm có nhất là trong Vân Tuyệt cổ địa, đâu đâu cũng có treo thưởng như vậy?
Y nhìn Bố Lương Sinh: “Còn ngươi thì sao? Cái đầu của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
Dương Nhạc ở bên cạnh đã nói: “Bố Lương Sinh, vốn là trưởng lão của Bố Y môn, vì một bộ công pháp mà hạ độc giết chưởng môn, giết hai mươi bốn đệ tử dưới trướng rồi bỏ trốn, sau lần đó hắn du lịch khắp ba châu, giết tới hơn ngàn người. Tổng phần thưởng của tất cả các nơi lên tới 300 vạn linh thạch, tu vi Vạn Pháp sơ kỳ.”
Bố Lương Sinh kinh ngạc nhìn Dương Nhạc: “Lợi hại! Còn biết thân phận của lão già này. Nhưng không dễ lấy đầu ta đâu.”
Thành chủ Vô Thiên thành - Cố Phong Hiên, vốn là một tán tu ở Long châu, sau đó không biết vì sao lại nhận được kỳ ngộ, tu vi tăng cường, đạt tới cảnh giới Vô Cấu. Hắn tới đây, giết chết thành chủ trước đó, trở thànht hành chủ mới co Vô Thiên thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất