Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)

Vô Thiên thành không có quy định, nếu có thì chỉ một.  

             Ai mạnh thì lên làm đại ca!  

             Vì vậy chức thành chủ Vô Thiên thành vẫn luôn thay đổi.  

             Nhưng từ khi Cố Phong Hiên trở thành thành chủ, đã mười năm Vô Thiên thành không đổi chủ.  

             Bất luận phong ba bên ngoài lớn tới mức nào, thành chủ Vô Thiên thành Cố Phong Hiên ở Vân Tuyệt cổ địa vẫn luôn ngồi vững trên ghế cao, không ai dám trêu chọc.  

             Chẳng trách tên Bố Lương Sinh này dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra có chỗ dựa vững chắc.  

             Ninh Dạ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Muốn sống ở Vô Thiên thành, đương nhiên không tiện đắc tội với thành chủ rồi.”  

             Bố Lương Sinh mỉm cười: “Đúng vậy.”  

             “Nhưng ta không phải tội phạm bị truy nã ở bên ngoài.” Ninh Dạ gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Nếu bây giờ ta giết ngươi rồi quay đầu bỏ đi, rời khỏi Vân Tuyệt cổ địa này, ngươi nói xem liệu Cố thành chủ có vì ngươi mà ra khỏi Vân Tuyệt cổ địa truy sát ta không đây?”  

             Bố Lương Sinh khẽ biến sắc: “Ninh sứ đại giá quang lâm Vân Tuyệt cổ địa, chắc chắn có trọng trách, nếu vì loại tiểu nhân vật như ta mà làm lỡ dở đại sự, vậy thì không được hay cho lắm.”  

             Ninh Dạ cười nói: “Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ ta có chuyện quan trọng? Có lẽ ta chỉ đến đây du ngoạn ngắm cảnh non nước mà thôi? Cũng có thể ta đến đây kiếm chút linh thạch? Đám người kia chạy nhanh như vậy, ta không thể đuổi theo từng cái. Bây giờ có kẻ không chạy, tốt xấu gì cũng có giá 300 vạn linh thạch...”  

             Y áp sát vào Bố Lương Sinh: “Giết ngươi, cũng coi như không uổng chuyến đi lần này.”  

             Ngự Phong Tử bên cạnh bắt đầu cười âm hiểm, xoa tay có ý xuất thủ.  

             Bố Lương Sinh cười gượng vài tiếng: “Vừa rồi ông lão này đâu có ra tay với Ninh sứ.”  

             “Nhưng ngươi đã nói rồi mà, trong Vân Tuyệt cổ địa, trả thù không có ý nghĩa, phát tài mới có.” Ninh Dạ trả lời.  

             Bố Lương Sinh ngớ người.  

             Ninh Dạ lại nói: “Hơn nữa vừa rồi ngươi đã vi phạm quy định.”  

             Lúc nãy Ninh Dạ dùng Yên Vũ Trọng Lâu lừa dối đám giặc cướp tự giết lẫn nhau, chính lão già này đã lên tiếng cảnh báo, bằng không ít nhất Ninh Dạ cũng có thể gặt thêm vài cái đầu người.  

             Bố Lương Sinh là người của thành chủ, hắn vi phạm quy định, đương nhiên không ai dám nói gì hắn.  

             Nhưng bay giờ bị Ninh Dạ nắm lấy nhược điểm, trong lúc nhất thời Bố Lương Sinh cũng không có gì để nói.  

             Nhìn khắp bốn phương, thấy Dương Nhạc, Ngự Phong Tử từ hai bên trái phải ép tới, Ninh Dạ lại nhìn hắn như cười như không. Bố Lương Sinh còn có cảm giác dưới đất còn có người, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: “Lão già này biết sai rồi, Ninh sứ có điều kiện gì xin cứ nói. Dù sao lão đây cũng là người của thành chủ, ta nguyện nói tốt giúp Ninh sứ. Có lão đây, Ninh sứ có thể đi lại tự nhiên trong Vô Thiên thành!”  

             Ninh Dạ khinh thường: ”Ồ? Thật à? Nhưng ta cảm thấy ngươi đề cao bản thân quá rồi, cũng quá để mắt tới Vô Thiên thành chủ rồi.”  

             Nghe y nói như vậy, trong lòng Bố Lương Sinh cực kỳ chấn động.  

             Trong câu nói này ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa - Vô Thiên thành mạnh mấy cũng không mạnh hơn Hắc Bạch thần cung.  

             Thành chủ có thể tiêu dao không phải vì Hắc Bạch thần cung sợ hắn, mà là họ khinh thường, không để ý tới.  

             Tuy nói thân phận của Hắc Bạch thần cung không có ý nghĩa gì trong Vân Tuyệt cổ địa, nhưng cũng phải xem là ai, nếu người tới là Hà Nguyên Thánh, ngươi dám nói thân phận của hắn là vô nghĩa?  

             Còn bây giờ Ninh Dạ đang là người nổi bật trong Hắc Bạch thần cung, thực lực của y không mạnh, nhưng thứ y đại diện lại khác.  

             Chẳng lẽ Hắc Bạch thần cung định xuống tay với Vân Tuyệt cổ địa? Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Bố Lương Sinh chính là như vậy.  

             Trong lúc đang kinh hãi, Ninh Dạ đã đi tới vỗ lên gương mặt béo núc ních của Bố Lương Sinh: “Chuyện an nguy của ta trong Vô Thiên thành không cần ngươi lo lắng, nhưng thiên hạ này không có nơi nào thật sự ngoài vòng pháp luật. Vô Thiên thành làm việc cũng phải động não một chút. Không muốn gây ra họa diệt thành thì tốt nhất là phối hợp một chút.”  

             Bố Lương Sinh thầm hiểu: “Nếu Ninh sứ có lệnh, Bố Lương Sinh sẽ dốc toàn lực phối hợp.”  

             “Ta còn cần ngươi phối hợp?” Ninh Dạ cười lạnh: “Ta có thể không giết ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng phải đưa chút lợi lộc ra, mua lại cái mạng chứ?”  

eyJpdiI6IjY1OFR1Wm5wYTJWeldIOFhqdGExS2c9PSIsInZhbHVlIjoiK1VQZ245RDlrYThUZXVqcmxcL0VnZzBxUllSSDJMU2xyUGlVanBSSEViV1NHZG1cL2V6XC9kcWlWNURYVjYzbGFDRnpVTXRDZk5JMER6SzBHQ2I4WnIzVVIrckJFT0hVYnlZYXlmNHRuTlpzSnErNTl1QTV6Q3k3dFJ4M2J6YjdyemxZOEt1RlhkT0NNalZ1TVpBaERGQTR1OGRjZE9wMmk1a1BsYkpYNHJxcUJnT09Td3lSNFBtM2RPTmZ0OWNlSVdKSmJaWFo4TjlVeVE4d1cxUlZXMlB1RG0ybDBGMkxMK2tTYjd0dmNxSEkzUlNEMDZycDU3cW1qQzZBU0VDT3BTdDg1UG1tck9YNmdqNDY4eHpTQUtTdFJZZ1RUMVVYRHM3bzV3VFplSVRsbVd4OEd0VGRtQzZyTnN1UzBzSElKeFRqd0xZdG1hOGE5TFpXR1E2TVE2MDVrWVVvbVVmWFVMZ1wvSnpVb0tMbXh0MEJrUjVHNFZua24yeTB6a1pBMUdRODZQb3RJYnBvWlM4cmJaM1ZIWUM3bWc9PSIsIm1hYyI6ImE5YmQ1ODc0YjQxM2QyMjhmYjgwYzQwZGE2ZmM4MWY5ZDUxNDMyMGVjNjYyMjNlMDU1NmZlYTNjMzU4YzgyZmEifQ==
eyJpdiI6IlRaaGZnclpxZm5WTzgwRFU2dG8yYmc9PSIsInZhbHVlIjoidDVrUHNidkU1SWNyVkNxZXF1bDNld29VQVdOc3NmbTMydFoyNzJVSUNZRUErQ3JoTEVpTERwa3gwYmVlZUtPNm9yblwvNlFPMW9TUHF6dWtwc21VVUxcL2Y1N2xrTmUrSHlTdDJjMnRKc3NLU2NEVUllcVFhSDlodWVQMCtzeEYwSVwvSlRNYUNQQUkydHdMSmV5OUNKZllHRGNIdUlEc0gwc3JXNnB3a0VvSkRSQk92UEZ1NGt0bFNUYVM1Z3c3c1A5RHZjaWlxNk50aDJGOGlYcGpoMmJ3R1JmS3duanJncmQ0MGN5QVwvelBieTFUQlpkNTdTdEZ4QmU0OVZHUFpYUStQXC90MXZUTkRZK21lVFJuUHBrbVZOaTZOdHgwRHNxU1BzYTVONnk3TXNGMElEYjA2VnBMVXhNMml5OUE5YWJmNm5nQVlGWmRZYzdEcVVXcnVoQ3hrdWF4dVlpTXQ0Rmg5a3A2S0FsZmpDRlk9IiwibWFjIjoiNzAzZWI1YjJkNzRiZDA5YWRjMmI0NGYwMmVjOGZlMjk1Yzg1OTg2YTQyNTI4ZTBiMjBmZDRlYjdiMjhjZTRmNCJ9

             Bố Lương Sinh thầm kinh hãi, hét lớn: “150 vạn mua cái đầu trên cổ của lão đây! Ngươi có giết ta cũng chỉ được có thế thôi.”

Ads
';
Advertisement