Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

“Bịch!”  

             Diệp Phàm vừa dứt lời, Tần Tiểu Điệp liền quỳ gối xuống.  

             “Anh Diệp, chỉ cần anh có thể giúp Tiểu Điệp giết chết tên súc sinh này, cả đời sau tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”  

             “Cô biết tôi sẽ tới?”, Diệp Phàm hỏi lại.  

             “Không biết, nhưng anh đã giết tất cả người của bang cá mập đen, nên tôi đoán, anh sẽ tới!”, trong lúc nói, Tần Tiểu Điệp nhìn Diệp Phàm chằm chằm.  

             “Ha ha ha...”  

             “Được lắm...”  

             Phan Khôn đứng bên cạnh đột nhiên cười ha hả, trong tiếng cười chất chứa sự tức giận: “Lâm Tiểu Điệp, à không, Tần Tiểu Điệp, Phan Khôn tôi cả đời thận trọng, thật không ngờ nội gián bên cạnh tôi lại chính là cô!”  

             “Nhưng cô cho rằng dựa vào một mình thằng đấy có thể giết được tôi sao?”  

             “Có thể giết sạch bang cá mập đen thì sao chứ?”  

             Ông ta vừa dứt lời, tóc gáy Diệp Phàm chợt dựng đứng, cảm nhận được mối đe doạ của cái chết!  

             Theo bản năng, anh lăn người và nhảy sang một bên.  

             “Pằng!”  

             Cùng lúc đó, một viên đạn từ ngoài cửa sổ bắn vào, khiến tấm cửa kính vỡ tan.  

             Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe trên sàn!  

             “Có bắn tỉa!”  

             Diệp Phàm hô lớn một tiếng, cùng lúc đó, hai phát súng liên tiếp vang lên, khiến anh phải liên tục tìm chỗ ẩn nấp, cuối cùng trốn ra phía sau chiếc ghế sô pha.  

             Quay đầu nhìn vệt cháy sém trên vai áo phải, trán anh toát mồ hôi lạnh, tinh thần vô cùng căng thẳng.  

             Chỉ thiếu một chút thôi viên đạn đã găm vào đầu anh rồi.  

             Dù võ công có cao cường ra sao cũng không đấu lại được với súng đạn!  

             Diệp Phàm trốn sau một chiếc ghế sô pha, Diêm Thiết Sơn trốn ở một góc tường, chỉ duy có Tần Tiểu Điệp vừa rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn nên không kịp trốn đi.  

             Cô ta lúc này, mặt mày xám xịt!  

             Tần Tiểu Điệp biết bản thân coi như xong, nhưng cô ta không sợ chết, cô ta chỉ sợ không thể giết Phan Khôn báo thù cho bố mình mà thôi!   

             “Ha ha ha...”  

             “Không ngờ tới đúng không, Tần Tiểu Điệp cô không ngờ rằng tôi có một tay súng ở ngoài bảo vệ cho tôi đúng không, ha ha ha...”  

             Phan Khôn khoái chí cười: “Cô cho rằng, tôi chỉ dẫn theo mấy tên vệ sĩ thôi sao? Quá ngu, thật nực cười, mà cũng thật đáng thương...”  

             “Tên hèn hạ, thứ ham sống sợ chết như ông chẳng có gì đáng để đắc ý cả, tôi có chết cũng phải lôi ông theo...”  

             Tần Tiểu Điệp uất ức hét lên, vơ lấy con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, xông về phía Phan Khôn.  

             “Pằng!”  

             Một viên đạn bắn xẹt qua mái tóc của Tần Tiểu Điệp, găm vào bàn đá Đại Lý bên cạnh cô ta, khiến mặt bàn vỡ thành bốn năm mảnh.  

             Thế nhưng Tầm Tiểu Điệp lúc này chỉ một lòng muốn giết chết Phan Khôn, thù giết bố đã được cô ta nung nấu bao năm qua, không lúc nào cô ta không nghĩ tới cảnh tượng giết chết Phan Khôn.  

             Nỗi uất nghẹn đè nén bao năm qua cũng đã vỡ oà, cô ta không hề sợ hãi cầm con dao gọt hoa quả cứ thể xông thẳng tới.  

             “Không được bắn!”  

             Phan Khôn ủ ê khi nhìn thấy Tần Tiểu Điệp xông tới giết mình, nhưng ông ta lại nói vào chiếc đồng hồ đặc biệt ra lệnh ngừng bắn.  

             Tên bắn tỉa bên ngoài nhận được lệnh cũng ngưng bóp cò.  

             “Tiểu Điệp, chỉ cần cô sám hối, tôi sẽ thả cô ra, đó chỉ là chuyện ngoài ý...”, Phan Khôn thống khổ nói.   

             “Đừng có nằm mơ, ông phải chết cùng tôi!”, Tần Tiểu Điệp hét lên.  

             “Đồ ngu, hôm nay cả ba bọn mày đều phải chết!”  

             Phan Khôn cầm cái đĩa Ouilegoo đập Tần Tiểu Điệp, nhân lúc Tần Tiểu Điệp đưa tay lên đỡ, ông ta liền đạp thẳng vào bụng cô ta.  

             “Bịch!”  

             Phan Khôn đã từng là đạo mộ cho nên cũng biết mấy chiêu, những người bình thường đừng hòng động tới được ông ta.  

             Tần Tiểu Điệp thân con gái, làm sao có thể là đối thủ của ông ta được.  

             Ông ta tức lắm nhưng không biết trút giận vào đâu.  

             “Bốp!”  

             Con dao gọt hoa quả trong tay Tần Tiểu Điệp bị Phan Khôn đá bay, kế đó một cái bạt tai giáng thẳng xuống mặt cô ta.  

             Tần Tiểu Điệp tóc tai rối bời, khóe miệng còn vương máu, Phan Khôn túm cổ cô ta, nói: “Tần Tiểu Điệp, Phan Khôn tôi bao năm nay chưa từng đối xử tệ bạc với cô, cô muốn gì tôi cho cái đó, tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, thậm chí còn chưa từng đụng tới cô, cho dù tôi giết bố cô, lẽ ra cô cũng phải bỏ qua từ lâu rồi mới đúng, tại sao nhất định phải giết tôi, tại sao hả?”  

             Vẻ mặt Phan Khôn vô cùng dữ tợn, ông ta thật lòng với Tần Tiểu Điệp, bằng không Tần Tiểu Điệp cũng không thể nào trở thành người phụ nữ ở bên cạnh ông ta lâu nhất.  

             Đáng cười là tới tận bây giờ ông ta vẫn còn chưa đụng tới Tần Tiểu Điệp, cũng chính là bởi một câu nói sẽ nguyện hiến dâng tất cả cho ông ta vào đêm tân hôn của Tần Tiểu Điệp.  

             Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi như Phan Khôn lại đem lòng si mê Tần Tiểu Điệp mới hai mấy tuổi đầu, đồng ý mọi yêu cầu của cô ta.  

             Còn bây giờ, ông ta lại trở thành kẻ thù giết bố của Tần Tiểu Điệp, đây chẳng khác sự trêu ngươi của tạo hóa.  

             “Tên súc sinh, đồ cặn bã, không giết ông thì làm sao có thể nguôi ngoai nỗi uất hận trong lòng, làm sao dám đứng trước mộ bố được chứ...”, Tần Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xẻ thịt lột da uống máu ông ta.  

             “Ha ha ha...”  

             Phan Khôn cười như điên như dại: “Cô hận tôi thế sao? Được thôi, tôi sẽ để cô hận tôi cả đời, tôi sẽ không giết cô, tôi phải giữ cô bên cạnh, giống như nuôi một con chó, ngày ngày lôi cô ra hành hạ đánh đập, ha ha ha...”  

             Vừa dứt lời, Phan Khôn liền đấm thêm mấy nhát vào bụng Tần Tiểu Điệp, tới khi cô ta ho ra máu nằm co quắp không đứng dậy được mới thôi.  

             Bỏ qua Tần Tiểu Điệp một bên, Phan Khôn nhìn về phía Diệp Phàm rống lên: “Diệp Phàm, nếu mày chủ động đưa con dao Long Lân ra, thì hôm nay tao cũng chỉ đánh gãy tay gãy chân mày, rồi sẽ tha cho mày một mạng”.  

             Phan Khôn không quên mục đích quan trọng của mình, con dao Long Lân trị giá cả tỉ đồng, hơn nữa còn được trả bằng mệnh giá đô la Mỹ.  

             Thế nhưng, mười mấy giây sau không ai đáp lại lời ông ta.  

             “Diệp Phàm, cho mày cơ hội sống, thì mày phải biết nắm bắt chứ!”  

             Lại thêm mười giây nữa trôi qua, vẫn không một tiếng trả lời.  

             “Được, là mày ép tao đấy nhá!”  

             Phan Khôn hung hăng, nói vào chiếc đồng hồ đặc biệt của mình: “Bắn nó cho tao!”  

             Hắn ta vừa dứt lời, một loạt tiếng súng rền vang, chỗ nấp ban đầu của Diệp Phàm đã bị bắn tan tác, cả chiếc ghế lỗ chỗ vết đạn bắn xuyên qua.  

             Sau loạt bắn vừa rồi, Phan Khôn cảm thấy có gì không đúng liền chạy qua nhìn, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Phàm đâu.  

             “Không thấy người, mau đi tìm cho tao!”  

             Phan Khôn hét toáng vào chiếc đồng hồ, cùng lúc đó, tay xạ thủ đang nằm trên tầng thượng căn biệt thự đối diện với căn biệt thự của Phan Khôn lập tức quan sát bốn phía.  

             Còn Diệp Phàm lúc này đã thoát ra khỏi nhà Phan Khôn, chạy tới căn biệt thự đối diện.  

             Nếu như không nhờ Tần Tiểu Điệp như phát điên đòi giết Phan Khôn, khiến cả tên xạ thủ và Phan Khôn không có thì giờ chú ý tới anh, thì anh cũng không có cơ hội thoát ra ngoài.  

             “Pằng pằng pằng!”  

             Tên xạ thủ phát hiện ra Diệp Phàm liền bắn ba phát liên tiếp.  

             Còn Diệp Phàm dựa vào cảm nhận hơn người của mình mà liên tục nhào lộn, tránh được màn đạn vừa rồi và an toàn nấp sau một bức tường, rồi tiếp tục xông thẳng tới căn biệt thự phía trước mặt.  

eyJpdiI6ImpQd2pxMytraXcxck9lQ1lXRzl6MlE9PSIsInZhbHVlIjoidGZQcTlaVURHeUd2OWNsV1JxaFd3ak9LRnBFN3ZNdDQ2c291Ukx1Wlh2bjl3ZjQ2bEc0TU9iZEY3NHE1TTFITWhBaWc1YXRwVTdoSHdxa05wOU90dTdwSmVhZGxzUUFKcEc1U011SktSc3hUeVdnNGZybTNvTHlBZGFyMnMzSEdzbE5WeDc1ZXRFZitPY0p6ajVyWjdCbERIZFpTYXRYWGE3a0RQQ29tNXBHZW96cklKQlhueDBCdCt1R05aRTJzYndcL29vVTlTQVY4YzJWTDVCelBKbHUxM0lyc0V5WTd5TFNtdVgycU14MFdIVDNPVVFZbTBLWHdlelJBWkY0Q2wrS05DVE8rYUxZMkRFTEJGU1hERU9XR3c2Y0VpZFV0Qm9LXC84b0t1eXN4WHV6Y3VFbDhFeFFacWladnV1RjdmTiIsIm1hYyI6ImEyODI2MTJjNjgzMGEzMmNkN2ZjYjhlYThmMjkyYWYzZjM2NTZlZmY2ZDIwZTFjMjcyOTIyZGM3NmQzMjc1NDMifQ==
eyJpdiI6InZ6MjJPVW5Ec0lmenJ4UmgyKzRSU2c9PSIsInZhbHVlIjoiTHBTZ0FMQ0VSeCtiUUZra1p3MXJQMXY4SUZjOStKdUwwNnBPUFwvdjJTVFF6cVA0b083M3VQXC9VWmNPSkF3clZBYXY3R1JWZG5VNlwvRnpzelpQWW1sbkRucGwzTGwzRWZKbncwRVl1S0RiaDJYRk9BNnkwRzRBMWFJKzRLaktsYUlpMnlrbWU1N1RVclN0UTJDTTJYU24yNStQS096XC9aTFlEaHcxOWdhN3oxaDZRQ1V1WnZCRjAxZjVQa0czbkd4VUtnMVYwcFB3RTlWU2R0cG5acnN1YnZkMkdVbzNqcDM2ejZKZEU2YWtnS2s9IiwibWFjIjoiOGYyYzU0YTFjY2FjZmM5Y2JhY2YyOGY2MTU0OTJmNzM2ZWE0ZDdhOGFiZDRjNzJkMGVmMjcxMjlhOTEzNmJjNiJ9

             Tên xạ thủ trên tầng thượng chửi một tiếng, vứt mũ xuống, để lộ ra mái tóc màu vàng, mục tiêu hôm nay có chút khó nhằn!

Ads
';
Advertisement