“Pằng pằng…”
Lại thêm hai phát súng nữa nhưng Diệp Phàm vẫn có thể tránh được, người mặc đồ đen đã hơi sốt ruột.
Hắn hít sâu một hơi, lại nạp đạn vào, lần nữa ngắm chuẩn vào Diệp Phàm.
Năm phút sau…
“Pằng…”
Khoảnh khắc bóp còi, Diệp Phàm bỗng tăng tốc lao đến như mũi tên bay ra khỏi cung.
Cái đèn trên thảm cỏ nơi Diệp Phàm đứng vừa rồi bị vỡ thành từng mảnh.
Thấy vậy, sắc mặt người mặc đồ đen trở nên nghiêm đọng lại. Tốc độ phản ứng cực nhanh của Diệp Phàm giống như lính đặc công thường xuyên xông pha trên chiến trường.
Người mặc đồ đen càng tăng thêm tinh thần chiến đấu: “Cậu từng làm lính đặc chủng sao? Vậy để tôi xem xem lính đặc chủng Hoa Hạ có phải đều là nói khoác không…”
Tinh thần chiến đấu của người đồ đen hoàn toàn bị khơi lên, đã không chỉ đơn thuần là giết Diệp Phàm theo mệnh lệnh của Phan Khôn nữa.
Hắn xoay họng súng, ống ngắm từ từ di chuyển, hắn quyết đoán bóp cò khi Diệp Phàm thực hiện một cú bổ nhào.
Hắn tin phát súng này không lấy được mạng của Diệp Phàm, cũng sẽ làm anh bị thương nặng.
Vì không ai có thể làm ngược lại với quán tính!
Thế nhưng cảnh tượng trong ống ngắm lại khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Phàm nhảy bổ về trước nhưng anh lại đột ngột ngừng lại trên không trung như thể thời gian bỗng dừng lại, Diệp Phàm đột ngột xoay người lại, thay đổi tư thế lao về phía trước.
Viên đạn vụt qua trước mặt Diệp Phàm, trúng vào nóc một chiếc xe ô tô.
Anh thuận thế nhào lộn một vòng, lại cách đường ống thoát nước của biệt thự gần thêm một bước.
“Fuck!”
Người mặc đồ đen tức giận mắng, thực lực của Diệp Phàm vượt quá dự liệu của hắn, cách điều chỉnh cơ thể của anh quả thật rất biến thái.
Hắn thường ở trên các chiến trường ở Trung Đông và Bắc Phi quanh năm, là một tay súng bắn tỉa có kỹ thuật bắn cực tốt, chỉ là không ngờ thua liên tục trong tay Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm đến gần thì xác suất bắn trúng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hắn bình tĩnh lại, tiếp tục ngắm chuẩn rồi bắn…
“Pằng…”
Tiếng súng vang lên nhưng cùng lúc đó, Diệp Phàm giẫm lên một bồn hoa rồi nhảy dựng, viên đạn lại bắn vào không trung, bồn hoa dưới chân anh vỡ tan tành.
“Pằng pằng pằng…”
Đàn ông không tin, nhắm ngay vào ba vị trí khác nhau là phía trước, bên trái và bên phải Diệp Phàm, liên tục bóp cò.
Nhưng động tác của Diệp Phàm khiến hắn không thể tin nổi, cả cơ thể mềm mại như một bậc thầy về Nhu Thuật, tránh được những viên đạn được căn chỉnh chuẩn xác này
Liên tục tránh né thành công, Diệp Phàm đã đến gần chân tường của căn biệt thự, đây là góc chết của hắn nên không thể nhìn thấy được Diệp Phàm đang ở đâu.
Người mặc đồ đen bỗng cảm thấy lo lắng, bất an, thậm chí hắn có linh cảm là hôm nay mình có thể sẽ chết ở đây.
Ở chỗ chân tường, Diệp Phàm hít sâu một hơi, lưng ướt sũng.
Tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, anh điều chỉnh cơ thể mình đến cực hạn, tâm pháp Bổ Thiên Quyết mà Diệp Phàm không ngừng vận chuyển, khí lực trong đan điền bốc hơi.
Lấy thực lực thất đạo Ám Kính của anh, khó khăn lắm mới có thể tránh được.
Người mặc đồ đen cực kỳ lo lắng, lúc này Diệp Phàm đang điều hòa lại hơi thở, ôm lấy ống thoát nước bắt đầu bò lên trên
Biệt thự có tổng cộng ba tầng rưỡi, người mặc đồ đen đứng trên sân thượng ở tầng ba. Với Diệp Phàm, leo lên tầng ba chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng.
“Fuck!”
Người mặc đồ đen lại chửi thề một tiếng, vì cuối cùng hắn cũng thấy Diệp Phàm nhưng đã muộn rồi, Diệp Phàm nắm lấy lan can, cả người nhảy lên.
Diệp Phàm cứ như một con mãnh hổ, sau khi nhảy lên anh đạp lên lan can lao thẳng về phía người mặc đồ đen.
Khoảng cách quá gần làm khẩu súng bắn tỉa mất đi tính hữu dụng, người mặc đồ đen rút một con dao quân dụng, hét lên một tiếng chém về phía Diệp Phàm.
“Keng!”
Diệp Phàm lật cổ tay, Long Lân rơi vào trong tay, tay phải anh giơ lên để chặn dao quân dụng của đối phương.
Một tiếng vang cực lớn, hai con dao va chạm vào nhau kịch liệt.
Người đàn ông đồ đen lùi về sau mấy bước, Diệp Phàm mượn lực dùng sức lộn ngược ra sau rồi vững vàng đáp xuống đất.
Anh sắc bén nhìn chằm chằm người tóc vàng kia: “Người nước ngoài?”
“Fuck, người Hoa Hạ…”, người mặc đồ đen chửi thề, vung con dao quân dụng làm tư thế tấn công.
“Ông là người nước nào? Dám chạy đến Hoa Hạ giở thói ngang ngược”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Hừ, không liên quan đến cậu, tôi chỉ làm theo nhiệm vụ của người thuê mà thôi”, người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
“Đó cũng không phải là cái cớ để ông có thể vào Hoa Hạ giết người bừa bãi!”
Dứt lời, người Diệp Phàm vụt qua nhanh như chớp, xông về phía người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen biến sắc nhanh chóng lùi về phía sau tránh khỏi một dao của Diệp Phàm.
Cùng lúc đó hắn rút khẩu súng lục ra bắn về phía Diệp Phàm.
“Pằng pằng pằng…”
Kẻ kia bắn liên tục ba phát nhưng Diệp Phàm lại né được, Diệp Phàm lanh tay lẹ mắt hét lớn lên bắt lấy cây dù che nắng lớn bên cạnh ném về phía người đàn ông mặc đồ đen, che khuất đi tầm nhìn của hắn.
“Đến lúc nên kết thúc rồi!”
Cái dù vừa bị ném qua cũng là lúc bóng dáng Diệp Phàm như ẩn như hiện, nhanh chóng xuất hiện trước mặt người đàn ông rồi chém xuống một dao.
“Đi chết đi!”
Người đàn ông mặc đồ đen hét lên, con dao quân dụng sắc bén nhằm vào Diệp Phàm.
“Keng…”
Một âm thanh va chạm kim loại chói tai vang lên, cánh tay Diệp Phàm khẽ run, con dao quân dụng của người đàn ông từ từ vỡ vụn.
“Ầm”.
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức văng ra ngoài.
Hắn văng ra khỏi đó khoảng sáu bảy mét đụng phải lan can mới rơi xuống đất.
“Phụt…”
Người đàn ông phun ra một ngụm máu, ngực hắn gần như lõm vào không còn khả năng đánh nữa!
“Đừng giết tôi, tôi là quân nhân đã về hưu ở Mễ, cậu mà giết tôi thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế…”, người đàn ông mặc đồ đen ho ra máu nói.
“Tranh chấp?”
Diệp Phàm nhìn hắn như đang nhìn một tên thiểu năng: “Ông là quân nhân nước Mễ thì làm sao? Đừng nói là ông đã về hưu, dù không về hưu mà dám nhận nhiệm vụ vào Hoa Hạ giết người thì chính là có tội rồi!”
Vừa dứt lời, Long Lân trong tay Diệp Phàm xoẹt qua tạo thành một đường máu ở giữa cổ người đàn ông.
“Bịch!”
Người đàn ông che cổ họng, ngã nhào trên mặt đất, đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu tại sao mình đã nói rõ thân phận như vậy rồi mà vẫn bị giết?
Lẽ nào Diệp Phàm thật sự không sợ gây ra tranh chấp quốc tế sao?
Trong căn biệt thự, thần kinh của Phan Khôn hết sức căng thẳng. Ông ta không còn nghe thấy tiếng súng nữa nên nhanh chóng hét lên với đồng hồ.
Đúng lúc này, tiếng súng lại vang lên.
Một viên đạn bắn tỉa bay từ bên ngoài xuyên vào, bắn trúng tay trái của Phan Khôn.
“Tay của tôi…”
Tiếng thét thất thanh vang lên trong căn biệt thự, cả cánh tay trái của Phan Khôn bị bắn nát, xương lộ ra ngoài.
Trông rất đáng sợ!
Hai phút sau, Diệp Phàm lại xuất hiện trong căn biệt thự này, trong tay anh là hai khẩu súng, một khẩu súng bắn tỉa và một khẩu súng lục.
“Phan Khôn, dám đuổi giết tôi, uy hiếp người nhà của tôi. Tội ông đáng chết ngàn lần!”
Họng súng đen ngòm dí chặt vào đầu Phan Khôn, giọng nói của Diệp Phàm lạnh lùng đến cùng cực!
“Đừng, cậu Diệp, đừng nổ súng...”
Ngay lúc anh định bóp cò thì tiếng hét của Tần Tiểu Điệp vang lên từ phía sau.
“Tôi muốn tự tay giết ông ta!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất