Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Không biết từ lúc nào, trên tay của Tần Tiểu Điệp đã cầm một con dao gọt hoa quả.  

             Khuôn mặt đáng sợ cùng hận thù làm cho Diệp Phàm phải nhíu mày lại, nếu như anh không nhượng bộ, chỉ sợ rằng những vướng mắc trong lòng của Tần Tiểu Điệp cũng sẽ không thể nào gỡ bỏ được, nói không chừng còn hận lây sang cả anh.  

             Một khi phụ nữ trở nên tức giận, phương thức tư duy cũng sẽ trở nên khó hiểu.  

             “Tần Tiểu Điệp, cô không hề để ý tình cảm bao nhiêu năm nay sao? Nhất định muốn giết tôi à?”, Phan Khôn hét lớn.  

             “Tôi và ông chỉ có hận, không có chút tình cảm nào, ông phải chết!”, hai mắt Tần Tiểu Điệp đỏ hoe, trông giống như một người phụ nữ đang phát điên.  

             “A!”  

             “Tôi rất hối hận, rất hối hận vì lúc đó không giết quách cô đi, cô chính là nhân chứng thứ hai, không ngờ cô lại là con gái của ông ta…”  

             Phan Khôn hét lên, dáng vẻ vô cùng hối hận.  

             Nhưng giờ thì đã muộn rồi, ông ta rất sợ, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, ông ta không còn sự ung dung trấn tĩnh như ban đầu nữa!  

             “Đừng tới đây, Diệp Phàm bắn tôi đi….Mau lên, bắn tôi…”  

             Nỗi hận của Tần Tiểu Điệp đối với ông ta sâu hơn cả biển, dài hơn cả sông.  

             Ông ta thà chết dưới họng súng của Diệp Phàm, ít ra còn có thống khoái hơn còn hơn là phải chết dưới lưỡi dao của Tần Tiểu Điệp.  

             Rõ ràng là Tần Tiểu Điệp có ý muốn tra tấn ông ta.  

             Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phan Khôn, Diệp Phàm đột nhiên cất tiếng cười: “Xin lỗi nhé, tôi là người có tật xấu!”  

             “Giúp người là niềm vui!”  

             “Giúp con mẹ mày ấy, ha ha ha…”  

             “Diệp Phàm, tao mà chết thì mày cũng sẽ chết, cả nhà mày cũng sẽ chết, tao đã chi thêm tiền rồi, sẽ có người đến giết mày nhanh thôi…”  

             Dù sao thì cũng chết, Phan Khôn cũng không năn nỉ nữa, lớn tiếng mắng chửi.  

             Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, nắm chặt khẩu súng bắn tỉa, đánh mạnh vào đầu gối của Phan Khôn bằng báng súng.  

             Âm thanh gãy xương “rắc rắc” giòn giã vang lên, Phan Khôn lập tức quỳ xuống đất.  

             Tần Tiểu Điệp nắm chặt con dao gọt hoa quả, đi đến trước mặt của Phan Khôn với gương mặt đầy hận thù, cô ta giơ tay chém xuống  

             “A!”  

             Tiếng hét thảm thương vang vọng rất lâu trong đại sảnh  

             “Tần Tiểu Điệp, cô đúng là một người phụ nữ độc ác…”, Phan Khôn hét lớn, gương mặt dữ tợn  

             Nhát dao đầu tiên của Tần Tiểu Điệp đã chém trực tiếp lên cơ thể của Phan Khôn.  

             “Lúc giết chết bố tôi, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?”  

             “Phụt”  

             “Lúc ném bố tôi xuống cái giếng hoang đó, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?”  

             “Phụt”  

             “Lúc làm cho bố tôi chết cũng không yên thân, ông có nghĩ đến ngày hôm nay không hả?”  

             “Phụt”  

             Tần Tiểu Điệp cầm dao gọt hoa quả đâm loạn xạ lên người Phan Khôn, máu bắn tung tóe lên mặt nhưng cô ta cũng chẳng hề phát hiện  

             Còn Phan Khôn, sớm đã không thở được nữa, chết tươi.  

             Khi Diêm Thiết Sơn đến, vừa nhìn lướt qua tình trạng thảm thương của Phan Khôn, người này chạy đến chỗ khác không ngừng nôn mửa, dường như muốn nôn hết tất cả cơm trong bụng ra.  

             Cả phòng khách đều nhuốm mùi máu tanh nồng.  

             “Hu hu hu…”  

             Sau khi đâm ông ta đến mức không còn sức lực, Tần Tiểu Điệp mới bật khóc lớn, nỗi uất hận bao nhiêu năm nay cũng được giải tỏa ra hết.  

             Diệp Phàm đứng bên cạnh yên lặng không nói gì, anh có thể nhìn ra được tình cảm của Tần Tiểu Điệp với bố mình sâu nặng đến mức nào thì nỗi hận với Phan Khôn cũng sâu đến mức đó.  

             Bao nhiêu năm qua, để báo mối thù giết bố, cả ngày cô ta phải mỉm cười mà đối diện với kẻ thù giết bố, nghị lực không kém gì với Việt vương Câu Tiễn.  

             “Cô Tần, xin nén đau thương!”, Diệp Phàm tìm một cái khăn bông, mang đến cho Tần Tiểu Điệp.  

             Tần Tiểu Điệp ngưng khóc, cúi đầu hướng về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, cái mạng này của Tiểu Điệp là của anh, nửa đời sau này, tôi xin được đi theo anh làm trâu làm ngựa.”  

             Diệp Phàm sửng sốt, anh cũng không ngần ngại máu trên người cô ta mà lập tức đỡ cô ta đứng dậy.  

             “Cô đừng làm như vậy, Phan Khôn đáng chết, cô không giết thì tôi cũng sẽ giết ông ta…”  

             Tần Tiểu Điệp lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, chuyện này khác, nếu không có anh cả đời này tôi cũng chẳng thể báo thù được cho bố, dựa vào anh Diêm, tôi sẽ không báo thù được, trong lòng tôi rất rõ chuyện này”.  

             Diêm Thiết Sơn đứng ở cách xa cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng không lên tiếng phản bác.  

             Nói thật ra, Diêm Thiết Sơn cũng hơi sợ Tần Tiểu Điệp.  

             Tâm kế vô hạn, thủ đoạn tàn độc.  

             Diệp Phàm bất lực nói: “Thực sự không cần làm trâu làm ngựa cho tôi, bây giờ là thời hiện đại rồi chứ không phải là thời xưa đâu”.  

             Nhưng Tần Tiểu Điệp lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm: “Anh Diệp, Tiểu Điệp đã vừa thề rằng chỉ cần anh giúp đỡ tôi, tôi sẽ là người của anh, cái mạng này của yoi6 cũng là của anh”.  

             “Hơn nữa…”  

             Sắc mặt Tần Tiểu Điệp lúc này bỗng ửng hồng, dưới ánh sáng phản chiếu của vết máu trong có hơi kỳ lạ: “Bây giờ Tiểu Điệp vẫn là một người con gái nguyên vẹn, lúc nào anh cũng có thể mang tôi đi, Tiểu Điệp…”  

             “Im miệng!”  

             Diệp Phàm lập tức mắng, ngắt lời nói của cô ta.  

             Nếu như để cô ta tiếp tục nói, không biết còn nói ra những lời kinh khủng thế nào.  

             “Tôi đã kết hôn rồi, đã có vợ, cô không cần phải như vậy.”  

             “Mau đứng lên đi!”, vừa nói xong, Diệp Phàm thuận tay kéo Tần Tiểu Điệp lên, anh thật sự không quen với việc để người khác quỳ dưới chân, càng không nói đến việc bây giờ Tần Tiểu Điệp rõ ràng là có hơi kì lạ.  

             “Bụp”  

             Cô ta đập đầu xuống đất: “Nếu như anh không đồng ý, Tiểu Điệp xin quỳ đến chết!”  

             Sắc mặt của Diệp Phàm tối sầm, không phải là do cô ta xem phim cổ trang nhiều quá đấy chứ.  

             Anh cảm thấy hơi bực bội, sắc mặt tối lại, cất giọng lạnh lùng: “Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”  

             “Tiểu Điệp không dám, nếu anh không muốn, Tiểu Điệp cũng không oán trách anh Diệp, Tiểu Điệp cũng đồng ý quỳ đến chết để cảm ơn ân tình của anh”, giọng nói của của Tần Tiểu Điệp sợ hãi nhưng lại rất kiên định.  

             Diệp Phàm cười khẩy, rất muốn quay lưng rời đi.  

             Nhưng vừa mới xoay người lại nghĩ, Tần Tiểu Điệp có lẽ là một người phụ nữ cố chấp đến mức làm người khác phát điên, nếu không thì cô ta đã không ở bên cạnh Phan Khôn bao nhiêu năm vì trả thù cho bố mình, lại còn không hề để lộ ra chút sơ hở nào, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.  

             “Cậu Diệp, Tiểu Điệp thật đáng thương, hay là cậu cứ nhận cô ta, dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp, bây giờ vẫn là gái chưa chồng, cậu cũng đâu có mất mát gì, bây giờ đàn ông nào mà chả có một vài…”  

             Diêm Thiết Sơn đi đến bên cạnh người Diệp Phàm, nháy mắt nói.  

             “Tên khốn!”  

             Diệp Phàm không khách khí, lập tức đá hắn ta một cái thật mạnh.  

             Mặt Diêm Thiết Sơn đầy ai oán, một người đã ngoài bốn mươi tuổi lại bị một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi như Diệp Phàm đá như con nít.  

             Nếu như không phải là không đánh được, hắn ta đã đánh và bắt anh phải gọi mình là bố.  

             Nhìn Tần Tiểu Điệp đang quỳ dưới chân, Diệp Phàm thở dài lắc đầu: “Cô đứng lên trước đã!”  

             “Anh đồng ý rồi sao?”, Tần Tiểu Điệp lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi.  

             “Cô đúng là, tôi đã nói rồi, tôi là người đã có vợ, cô chắc chắn không thể trở thành người phụ nữ của tôi, đừng có mơ tưởng đến nó nữa, còn nếu cô muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ đi!”, Diệp Phàm tức giận nói.  

             Nhưng không ngờ lần này Tần Tiểu Điệp không nói nhiều lời đã trực tiếp đứng dậy, cất giọng nói quyến rũ: “Anh chỉ cần chấp nhận tôi là người của anh là được, là phụ nữ hay không quan trọng sao? Dù sao thân thể của tôi cũng ở đây, không ai có thể thay đổi, sau này nó sẽ thuộc về anh!”  

             Diệp Phàm không biết nên nói gì, anh đã thất bại rồi, hoàn toàn thất bại, người phụ nữ này quả thực rất “phi thường”.  

             Có điều, anh không thể đưa người phụ nữ này về nhà, thế chẳng khác nào phạm tội tày trời!  

             “Cô biết đấy, tôi không thể đưa cô theo bên cạnh được!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.  

             “Tiểu Điệp biết, cũng không dám nghĩ đến, anh có thể ở lại đây, tất cả mọi tài sản của Phan Khôn, tôi sẽ nghĩ cách thừa kế, phát triển nó thật lớn mạnh để phục vụ cho anh!”, Tần Tiểu Điệp nói.  

eyJpdiI6ImhvKzUzUWl2NmZVd2RPTUs5S2JGVVE9PSIsInZhbHVlIjoiQURwZEw4bzVLd3VZQXpmQTN2M2hyS1l5aXo1bDZvZEhjRVwvRHRQRWZBcnFXbVhcL2dqc1YxTGUxb0tkcDROZWs4V1BKQVFrd01pSXNQSlBcL0JOeDBYeDJFTENQNUFSQTdDeUprU29CVGJhXC9rVnBZQWU2ZDBqNUo4TVNiaVwvZm4wN3JKQnJENldrenpmQXFFRE5nZ3ZTNHQ5c2ExWEI1MlJpVTJZK0ltSFYycGxQWElYb3Zod1V2ZXdsOWtETjBHNEVRZGRpdVJocDNKTTlWMVVTck1hRHB6TkJlbWJpYjJGNWREaExpUURnVUVyeUVKcVdNdHhkU0Z5c0sxeDhtc0VUaVI5b2pjdG1tYlZQVnc2aWRQd3lMajZ2S1wvXC9heTBBVnRtWGFNR1VWTDIwPSIsIm1hYyI6IjYyYTkzOGE2YWE0ZjQ1NzgzNjY0M2FlYTQ0YTZiYjgzNjNlYzQwZTQyODM2ODBhMTZlZTA4ZjgyNjZhMjMxY2MifQ==
eyJpdiI6IjdibmtKcVpmZGtEQ3ZhUVdObUlXRmc9PSIsInZhbHVlIjoidmwxK3Q2bjVVTmE1N1dJZXU5MGlBbU9hcjhDemFmYlRGREZZM1lDQUlYRnFqdVl1WTJqZkdEQWRMdkluOW9LT2diNU5rRmdvU1wvRUdENzB5QXdUY0k5YzRpb0ZkbGhuOHZEUCtKMmdoMFBuM25tMkNFcHNDeGpab1QreXhndHRlak95S1A3UnlSaEtIWXJpdmFBZkRzVkYyMDN3Yk56WFdmSjhWVmYwa3ZDNXN1MzVSQTYzY2JGMFl0ZWZaZHlWcDA0WjRwK29MUG96Z2F2bUY3b0l3amtDVk9uM0RuYlVWbWdrRDB3ck05Y3hCOUs3ZDF4SzRaWGJuUDVxTGpFMFwvXC93N3F4ZDBYYVgzMjYxcGprVEU1VFl6QkllbklJaXEyMnlwcnJSTzJJUGtrdm9GUndcL2hmY1RkMmd6OWNZblZFIiwibWFjIjoiMTc1MzVhYTk2NjdjY2VkMzZlZGE5MTQ0OGNiODBjMjY3N2FjZDNkNGRjZTdjZWQ1NmU5MzM0NzEzZTNmMzVjNSJ9

             Thà cùng uống rượu với Diêm Vương chứ không kết duyên thuyền quyên với Huyết Điệp

Ads
';
Advertisement