Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Sau khi ra khỏi biệt thự của Phan Khôn, Diệp Phàm ném Diêm Thiết Sơn ở một trạm xe buýt, phớt lờ vẻ mặt buồn bã của hắn ta, tự mình lái xe nghênh ngang rời đi.  

             Sau hơn một tiếng, Diệp Phàm trở về khu biệt thự số một thành phố Cảng, ánh đèn trong căn biệt thự phát ra từ căn phòng tầng ba, những phòng khác đều đã tắt.  

             Đã gần 11 giờ đêm, Diệp Phàm đứng từ xa nhìn ánh đèn trên tầng ba, nở nụ cười ấm áp, đó chính là căn phòng của anh và Hàn Tuyết.  

             “Ối...”  

             Diệp Phàm đột nhiên nhíu mày.  

             “Bộp...”  

             Khi bàn tay định ấn nút mở cửa, chiếc xe liền tắt máy ngay lập tức, đèn xe tắt hết, cửa sổ xe bên phải liền mở ra.  

             Diệp Phàm khom mình xuống, lặng lẽ di chuyển tới cửa sổ xe, cẩn thận trèo ra.  

             Vừa rồi, theo bản năng anh liếc nhìn gương chiếu hậu, phát hiện có một tia sáng đỏ vụt qua.  

             Giống như một ngọn lửa.  

             Nếu là ở nơi khác hoặc là nơi mà họ từng sống, Diệp Phàm sẽ không nghi ngờ gì cả.  

             Nhưng ở khu biệt thự này, mỗi tòa biệt thự này đều là những tòa nhà độc lập, được ngăn cách bởi mấy hàng cây, mỗi tòa biệt thự có ít nhất 4 chỗ để xe.  

             Sẽ không có ai đỗ xe ở bên ngoài, đám người giàu có sống ở đây đều lái xe đi thẳng vào biệt thự.  

             Diệp Phàm nhanh nhẹn như mèo, lặng lẽ tiến tới gần vị trí đốm đỏ vừa rồi.  

             Giữa hai hàng cây sum suê rậm rạp, một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, cành cây rũ xuống che kín thân xe, nếu như không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhìn thấy được.  

             “Anh nói xem cậu cả bảo chúng ta ở đây nhìn chằm chằm thì có ích gì? Có thể bắt cóc được thằng con rơi kia sao?”  

             “Tôi thấy cậu cả không thèm làm vậy đâu!”  

             Một người đàn ông lộ ra vẻ khinh thường, một tay cầm chai coca, một tay cầm điếu thuốc.  

             “Im miệng đi, suy nghĩ của cậu cả không phải thứ mà anh có thể đoán được đâu”.  

             Người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng mắng, thấy điếu thuốc trong miệng của người kia chập chờn không ngừng, anh ta lập tức bất mãn: “Hay anh dập thuốc đi, nhỡ đâu thằng con rơi kia nhìn thấy, thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.  

             “Đó là cao thủ đánh bại cả Diệp Hải của nhà họ Diệp đó!”  

             “Xì, cứ tự dọa mình làm gì!”  

             Người đàn ông trợn mắt, hút một hơi thuốc: “Bây giờ là xã hội hiện đại, cậu ta đánh đấm giỏi thế nào được? Không có thế lực lớn chống lưng, không có tiền, cái đồ vô dụng đó có thể đánh chết tất cả mọi người hay sao?”  

             “Không sợ ăn đạn sao!”  

             “Hay là anh ăn một viên đi?”  

             “Biến đi, tự anh ăn đi!”, người đàn ông nở nụ cười thô tục.  

             Anh ta cười vài lần, nhưng nhận ra chỉ có một mình anh ta đang cười, người bạn đồng hành của anh ta thì nhìn chằm chằm vào bên trái của anh ta, nhìn kỹ lại, khuôn mặt của đối phương lộ ra ra vẻ kinh hoàng.  

             “Này, anh ngây người ra gì thế, đêm hôm mà sao mặt mày hãi hùng thế, thấy ma sao...”  

             Người đàn ông chế nhạo người kia một câu, tiện thể quay đầu lại.  

             “Ngậm miệng...”  

             Khi người đàn ông định hét lớn thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếng thét đã lên đến cổ họng lại phải nuốt xuống.  

             Một khẩu súng lục đang dí vào trán của anh ta, nọng súng đen ngòm khiến anh ta sợ đến mức không cầm vững chai coca trên tay.  

             Họng súng dí vào huyệt Thái Dương, anh ta có thể khẳng định đây là súng thật, chứ không phải đồ chơi.  

             Người nói chuyện chính là Diệp Phàm, khẩu súng anh đang cầm là của người đàn ông mặc áo đen, khẩu súng lục Mark23 (bóng tối) thường được quân đội Mễ sử dụng, khẩu súng này là một trong những khẩu dễ dùng nhất trên thế giới.  

             “Mở cửa xe ra, cút ra ngoài hết cho tôi!”  

             Diệp Phàm lắc lắc khẩu súng lục trong tay, người đàn ông không dám do dự chút nào, vội vàng mở cửa xe ra.  

             “Quỳ xuống!”  

             Hai người ngoan ngoãn quỳ xuống, bị Diệp Phàm chĩa súng vào người, không dám thả lỏng chút nào.  

             “Nói đi, ai phái các người đến?”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.  

             “Anh... anh trai, có thể bỏ súng xuống được không?”  

             “Tôi... tôi sợ...”  

             “Bốp...”  

             Phản ứng của Diệp Phàm rất đơn giản, tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.  

             “Đừng có làm tôi mất kiên nhẫn!”  

             Chốt súng đằng sau vang lên tiếng “răng rắc” giòn tan, khẩu súng đã được nạp đạn.  

             “Tôi nói, là Diệp Tử Long, là cậu cả nhà họ Diệp phái chúng tôi đến đây”, người đàn ông nói ra sự thật mà không do dự chút nào.  

             Diệp Tử Long!  

             Nghe đến ba chữ này, Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn và độc ác.  

             Trong cạnh tranh bình thường, Diệp Phàm sẽ không lén lút ra tay với Diệp Tử Long, nhưng nếu như đối phương có mưu đồ gì với người nhà của anh, anh sẽ không quan tâm đến luật chơi nữa.  

             Nhà họ Diệp ở thủ đô chó má gì đó, trong mắt anh cũng không quan trọng bằng một cọng tóc của Hàn Tuyết.  

             “Bịch...”  

             Diệp Phàm đá văng người đàn ông hút thuốc: “Nói tiếp, đừng có để tôi hỏi một câu trả lời một câu, tôi rất nóng tính đấy!”  

             Liên quan đến sự an nguy của Hàn Tuyết, Diệp Phàm sẽ cực kỳ nóng nảy, mà khi anh nóng nảy sẽ có người gặp họa.  

             “Chúng tôi không biết, cậu cả nhà họ Diệp chỉ bảo chúng tôi đến theo dõi, không hề nói những chuyện khác...”  

             Người đàn ông bị đá nhanh chóng bò lên, hoảng hốt lo sợ nói.  

             Diệp Phàm không nói gì, chĩa họng súng vào giữa ấn đường của anh ta, nhìn chằm chằm hai người, bầu không khí lúc này như đang cô đặc lại, áp lực tâm lý mạnh mẽ như phả vào mặt.  

             “Xì xì xì...”  

             Đột nhiên tiếng xì xì vang lên, rõ ràng rất chói tai trong đêm tối tĩnh lặng như thế này.  

             “Anh sợ tè ra quần rồi hả?”  

             Diệp Phàm khinh thường nói, người đàn ông bị anh chĩa súng vào run rẩy cả người, khuôn mặt đỏ bừng.  

             Một lúc sau, Diệp Phàm thấy thật sự không thể hỏi thêm gì được, chắc chắn hai người không biết chuyện gì, chỉ nghe lệnh tới theo dõi anh.  

             Diệp Phàm nói: “Tôi có thể tha cho hai người đi, nhưng cần một người chuyển lời cho tôi, là ai đây?”  

             Hai người vội vàng nhìn nhau, người đàn ông tè ra quần bị dọa sợ đến mức không nói gì, người còn lại kiên trì đến cùng nói: “Để tôi đi, đảm bảo sẽ trích nguyên văn lời của anh!”  

             “Nói với Diệp Tử Long, làm theo luật chơi, nếu không, viên đạn này sẽ găm vào tim hắn ta!”  

             Diệp Phàm vừa dứt lời, người đàn ông vẫn còn đang ngẩn người, anh liền ngắm súng lệch đi.  

             “Pằng...”  

             Tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào đùi người đàn ông.  

             Bắn xong phát súng, Diệp Phàm quay người rời đi, anh tin hai người này sẽ chuyển toàn bộ lời của anh cho Diệp Tử Long.  

             “Bốp...”  

             Sau khi Diệp Phàm rời đi, người đàn ông trúng đạn liền tát một cái vào mặt người đàn ông tè ra quần.  

             “Mẹ nó nếu mày không hút thuốc, anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra chúng ta...”  

             Khuôn mặt người đàn ông tè ra quần tràn đầy vẻ phiền não, muốn phản bác nhưng không được, lặng lẽ sờ lên chỗ bị tát, đỡ người đàn ông bị bắn, rồi chiếc xe nhanh chóng phóng đi.  

             “Diệp Phàm, anh về rồi...”  

             Diệp Phàm trở về phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Tuyết đã đứng dậy khỏi giường, đi về phía anh với khuôn mặt hồng hào.  

             Giống như cô đã đợi anh rất lâu rồi.  

             Hôm nay Hàn Tuyết mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, trông vô cùng quyến rũ.  

             Mũi của Diệp Phàm nóng lên, anh cảm thấy như có một đốm lửa đang bùng lên, chuẩn bị thừa thắng xông lên.  

             Nhưng Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến cả cơ thể mình mồ hôi nhễ nhại, lại còn giết người, nếu cứ thế này, chẳng phải là đắc tội với người đẹp sao.  

             “Đợi chút, anh đi tắm, nhất định phải đợi anh đấy...”  

eyJpdiI6ImtzZ2hCRjFBKzdwdEhzM3FxTVhQNkE9PSIsInZhbHVlIjoiaXB5ekVaSzV2VGN6V1JPYVpcL3FcL3o5eE9jYkc5MDdqbWVFaHFmQ0FVSTlYbzBxVThhdnNBa3NPN1pWM3V3VHZ2U2lJNGdUdmdnQ016M2cyWExLUTRZUjJPQkhhY2xrbFwvU1A5V2xFOU9JdVoycVpzNmVJV2JQXC9kaWVtWEpZUkJVb1dMOWtPMEc5WUUxRjJPS2dyanVSRmFEZlBaXC82TTFMUFU3d1wvdFZ4VEtubVhVSk95RDc1YTlpT1VjVmRMQ3JCN1RScjZrUkhsNGdCWFZ3aHhjaU9rcGdnc2I5K00rZTlXZ2NscTN5OUk3SG1HeCswOXNcL0tNdDIwV1lhT0RtMWQ5ZDZ3c1kzMFpFY0tUZjYzdTNKeldYV2ZjOGF2MW1jcnkxbXR3UWNIMHFuYitqVEFLbmF3SlpxY1wvWG0zOWt6V1ZqbWpCSm9JaWZDb2pHaSs2RElsM3h4MHhmVVU0SEd5bEtncUdEaGROdXV0ZWVLdzQrM1c3SFhlYTdjeEtud2g0VXNmUVZGWG9zSGlJZXpzK3kyYk81RnAwZVdlaDZyXC9BVVVOMmpRaEF5c0h4TXcyTURDRWpsNmtsditYaklvclwveSt6OUVzOStrMndaQkVQMGFwOFVRPT0iLCJtYWMiOiI0MjUyZWJmZDE3Njk1YjM2NGI3MGJkYTE3NTc1ZTEwYTg1NGEwMDMwZjc5OWYzOGUxNmU2YzAyZDRmNzBhMGNhIn0=
eyJpdiI6ImNDZlZMTldhaVVLYVlCSnVlVU03YlE9PSIsInZhbHVlIjoiVkJONEFJZjBPSGxcL3NuaGdKSmkxRHB3Snphbzh4QmdvekJYak5KVnd1MVVrK0FEUmhVSGpFTVkrTjc3NE9BaHduUTRMZkFBUzBLZjd1ZkpHZk9qQmZSUTViWjRCaEc4K1N5eGsrZFFnakd5ZmcxK09xaDBhSjR4M1JKc3ptQThzTVpKMjhsdUpVM1wvVmh1cWVITk42Y3FHZ0V1Yk9vYVp3Mk12NmVqSm16UGhiSWlic09ZenBDdmt1bDVlN2daNld1NHFQMWdheHRVNE5LM3l6XC9wZlJ3OGdHM2VIeHVKeFg0dThjQU01WVpRTVQ4ZTNlenlpU0FlUmREMjVsc2s4NGN2ZEpXcUJLYWlzK2puSVBUZnhOb29hcG82RnRhZCsxb1JtdTBFWlJUUjBFTHFKMHBKS0xQUkg2K0VGWWNDUmllVFIrWkNFNVBhK3BrYWYyNjN2dXVnPT0iLCJtYWMiOiIxMWVhMDFlY2UzYzFiNzAzZDRlZmI1OWQ5ZmU2NzRlZTkxYmY0YTBkMTE5ZDU1ZjhlZDI0M2ZmOTBjNjY0ZjdmIn0=

             Hàn Tuyết tức giận nói một câu, lên thẳng giường che kín đầu đi ngủ.

Ads
';
Advertisement