Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Ngày hôm sau, Diệp Phàm dậy rất sớm. Cho đến khi ăn xong bữa sáng, anh vẫn còn oán trách, đi đường vẫn không ngừng càm ràm.  

             Vốn tưởng rằng tối qua có thể gỡ bỏ được phận trai tân, nhưng không ngờ bị Hàn Tuyết cho ăn một cú lừa.  

             Đợi khi anh tắm rửa xong đi ra thì Hàn Tuyết đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn ngáy nhẹ.  

             Cả người Diệp Phàm nóng rực lên, anh bèn miễn cưỡng đi tắm lại nước lạnh.   

             “Được rồi, nhìn anh nhỏ mọn chưa kìa, em cũng là vô tình ngủ thiếp đi thôi…”, trên xe tới công ty thương mại Thiên Bảo, dọc đường đi, cô không ngừng an ủi anh.  

             Gương mặt nõn nà của cô đỏ lên vì ngượng ngùng, vốn muốn dè dặt một chút nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.  

             “Hừ, anh nhỏ nhen, anh cũng khó chịu cả đêm không ngủ được đấy…”  

             Diệp Phàm tức giận nói.  

             “Anh im lại cho em, càng nhân nhượng càng lấn tới phải không?”, trong lời nói của anh có ẩn ý khiến mặt của Hàn Tuyết đỏ ửng lên, cô vội nhéo vào eo của anh một cái, còn Diệp Phàm thì chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.  

             Trên đường tới công ty, tại văn phòng cao nhất của tập đoàn Phục Hổ.   

             Diệp Tử Long đang cầm viên đạn trong tay, vẻ mặt vô cùng u ám.  

             Hai người đàn ông đang nịnh hót trước mặt là người được hắn ta cử đi giám sát Diệp Phàm.  

             “Mày nói xem, có phải tối qua hắn đã tè ra quần rồi không?”, cầm viên đạn trên tay, vẻ mặt Diệp Tử Long vô cùng ảm đạm nhìn tên đàn ông đang bị thương ở chân đó rồi hỏi.  

             Tên đàn ông tè ra quần đang đứng một bên nghe vậy thì liền biến sắc, gã ta phẫn nộ nhìn chằm chằm tên đồng đội của mình rồi quay sang báo cáo với Diệp Tử Long.  

             “Đúng vậy, thưa cậu chủ, đều tại cái tên này, hắn ta hút thuốc. Nếu hắn ta không hút thuốc thì sẽ không bị phát hiện”, cái tên tè ra quần không do dự bán đứng đồng đội.  

             “Chuyện thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều”.  

             “Bốp…”  

             Cái tát như trời giáng kia khiến tên tè ra quần chao đảo, gã ta hết sức lo sợ, muốn giải thích nhưng không nói nên lời.  

             “Lôi xuống dưới, đánh gãy chân cái đồ vô tích sự này đi”.  

             Diệp Tử Long vừa nói xong, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ từ bên cạnh bước ra lôi cái tên tè ra quần đang lớn tiếng van xin tha mạng kia ra ngoài.  

             “Diệp Phàm ơi Diệp Phàm, chẳng qua là theo dõi mày thôi mà, có cần phải cảnh cáo tao ra mặt như vậy không chứ, mày được lắm!”  

             Diệp Tử Long quay người, cầm điện thoại trên bàn lên: “Vận động nguồn vốn, tôi chuẩn bị đánh úp vào cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Minh...”  

             “Anh họ, lúc này bắt đầu tấn công có sớm quá không?”, sau khi Diệp Tử Long cúp máy, Hà Thế Nghiêu đang ở bên cạnh vội hỏi.  

             “Yên tâm. Tên Diệp Phàm này gây thù không ít người, chỉ riêng thông tin anh nhận được thì có nhà Thượng Quan phú hào ở địa phương này, còn có cả những gia tộc không phải ở đây nữa. Nhưng thế lực nhà họ Chung không hề nhỏ, ông cụ bác sĩ của nhà họ Chung và cả Vũ Song Toàn đều là những người có địa vị cao nhất nhì thành phố. Ông ta từng chữa trị cho nhiều người nổi tiếng. Chúng ta hãy tìm cơ hội để tới thăm hỏi, kết giao với ông ta, cậu nói thử xem có được không?”  

             “Anh họ nói chí phải!”  

             “Ha ha ha…”  

             Trong văn phòng vang lên tiếng cười đắc ý của hai người họ, nhưng khi nhìn thấy viên đạn, Diệp Tử Long lại lập tức thấy phẫn nộ.  

             Sau khi Diệp Phàm tới công ty thương mại Thiên Bảo, bọn người của Hàn Bách Hào vẫn đang trên đường tới.  

             Hàn Tuyết gọi Vu Hân Huệ tới văn phòng và nói: “Hân Huệ, công ty này tạm thời đổi chủ rồi, giao cho Hàn Bách Hào quản lý, cậu có dự định gì không?”  

             Đây là lời Diệp Phàm nói cho cô, không để cô tự ý ra quyết định cho Vu Hân Huệ. Lỡ như người ta muốn ở lại tiếp tục làm thì sao?  

             “Vậy thì mình từ chức!”  

             Vu Hân Huệ không suy nghĩ, cô ta nói dứt khoác.  

             Hàn Tuyết đột nhiên mỉm cười, nhìn Diệp Phàm với vẻ đắc chí, cô rất chắc chắn Vu Hân Huệ sẽ không tiếp tục ở lại làm.  

             “Hân Huệ, bàn giao công ty là chuyện tạm thời, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ lấy lại, không sợ cậu chê cười nhưng đây là thứ duy nhất ông nội để lại cho mình. Dù mình có không nỡ đi nữa thì mọi thứ bây giờ đành phải vậy thôi”.  

             Hàn Tuyết giải thích.  

             “Tiểu Tuyết, mình tin cậu!”, Vu Hân Huệ kéo tay của Hàn Tuyết. Lúc này, không còn quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là bạn thân, chị em tốt của nhau.  

             “Ây da da, hai người làm như là sinh ly tử biệt vậy, có cần phải làm quá như vậy không?”, Diệp Phàm đứng bên cạnh trợn tròn mắt nói.  

             Anh đi thẳng vào vấn đề: “Anh bảo đảm, không cần tới hai tuần, công ty mới sẽ thành lập. Hai người có thể từ từ lập kế hoạch cho công ty mới, không đánh những trận không chắc thắng”.  

             “Thật sao?”, Vu Hân Huệ vui mừng hỏi. Nói không thấy tiếc thì là nói dối, dù sao làm việc cho Hàn Tuyết mức lương khá cao.  

             “Gì mà thật với chả giả…”  

             Chính ngay lúc này, một giọng nói đáng ghét của một nhóm ba người vang lên từ bên ngoài.  

             Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm túi công văn.  

             “Hừ…”  

             Vu Hân Huệ nhìn thấy Hàn Bách Hào thì thấy ghét, cô ta hừ lạnh và không thèm để ý gã ta.  

             “Hừ cái gì mà hừ, sau này tôi chính là ông chủ, mau đi rót cho tôi ly nước đi”, Hàn Bách Hào ném chiếc cặp lên bàn và quát tháo.  

             Vẻ mặt của Vu Hân Huệ lạnh lùng, cô ta trừng mắt nhìn Hàn Bách Hào nói: “Thật là ngại quá, từ bây giờ trở đi, tôi từ chức rồi. Anh muốn uống nước thì tự mình đi mà rót!”  

             Hàn Bách Hào ngơ ngác, ánh mắt toát lên sự tức giận, vừa tiếp quản công ty đã muốn gã ta bẽ mặt như vậy sao?  

             “Cô gái à, tôi không chấp thuận cho cô từ chức. Cô là người của công ty này, chính là cấp dưới của tôi. Tôi cho cô 10 giây. Nếu không nghe lời thì trừ hết tiền lương tháng trước”.  

             Tiền lương phát cho nhân viên sẽ là phát một tháng và giữ lại một tháng, do đó Vu Hân Huệ vẫn còn một tháng lương bị giữ tại công ty.  

             Điều xúi quẩy hơn là mỗi tháng Vu Hân Huệ nhận hai mươi ngàn tệ, nhưng cô ta mới tới làm việc được hơn một tháng, do đó chỉ mới được nhận có mấy ngàn tệ, vẫn còn hai mươi ngàn tệ bị giữ tại công ty.   

             Bị Hàn Bách Hào dùng tiền uy hiếp, vẻ mặt của Vu Hân Huệ rất tức giận, hai mươi ngàn tệ rất quan trọng đối với cô ta.  

             “Hàn Bách Hào, anh ra vẻ gì đây? Ức hiếp một cô gái thì có gì hay lắm sao?”  

             Lúc này, Diệp Phàm đứng ra, nhìn gã ta rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi cho anh 10 giây, lập tức sắp xếp phòng tài vụ kết toán lương ngay”.  

             Nếu không, phòng bệnh trong bệnh viện không chỉ cho người khác ở thôi đâu.  

             Diệp Phàm vừa nói vừa trừng mắt, giống như có một luồng khí mãnh liệt bộc phát từ bên trong. Tối hôm qua anh mới giết người, luồng khí dữ tợn còn sót lại khiến cho Hàn Bách Hào đột nhiên giật mình.  

             Gã ta lùi lại vài bước, chỉ vào Diệp Phàm rồi quát tháo: “Thô lỗ, mày chính là một tên man rợ, trừ tứ chi phát triển ra thì mày còn biết cái gì chứ?”  

             “5 giây!”  

             Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.  

             “Đồ khốn!”  

             “Diệp Phàm, anh muốn gây chuyện phải không? Có tin tôi lập tức báo cảnh sát không?”, Hàn Tử Hiên đi tới chỉ vào Diệp Phàm rồi quát lên.  

             “3, 2…”  

             “Im miệng!”  

             Hàn Bách Hào đột nhiên gào lên: “Không phải chỉ có một tháng lương thôi ư? Cũng không có là bao, chút nữa ký xong hợp đồng thì các người lập tức biến ngay cho tôi”.  

             Cổ của Hàn Bách Hào đỏ bừng, phổi như muốn nổ tung.  

             Giữa bị đánh và sĩ diện, gã ta chọn mất sĩ diện vậy.  

             Hàn Bách Hào muốn cướp quyền kiểm soát công ty nên hôm qua gã ta đã lên mặt với tất cả mọi người.  

eyJpdiI6IjhWeVc0QnpXbGtBTUlsWHZ6MmlXRVE9PSIsInZhbHVlIjoiZGNPcWxld2hFT2NrZXRPUUVuV1lvVmJLdHlsb2R1MTQ3ajdvTTVCTzdiK1VONnI5Wlk3SUg4T2FreEF1QjVsZ3p2WHE3cEJKWWg1dE1KbkhqRGhvaDI4TkJJaDdIXC9VZjlRTTFQanR6ZFBCZ0xwUkJBdWU2V05KRVVTSGNkR25MT0V3MTZsb1oxUjF3VFlVdGVPOWFNcHA1d09JbW1xVng3NUJ2c2ZSWVNSNlhyUHdFMWVIeFY1eUtPVWVSUmRWU094XC9cL0JcL3pZdGs3WnRmMFJFRlpaSHFkU2h0WmMyVk12bnhNR3dpQXcwWXF2QWlTMHBkek5EbE5iXC9vVDhBVGZCR1Fid2NxMHUwaXlsMGVTZ3BqS0pxSGZDZ1hha1N1ZlAybmZKSERCVGlEaUs0Qk5nTzJWNldtdU9ZQ1ZGa1lDZ1FjSUk5QkNRSjBVTmZ1anZcLzRwV2tVM0lWbkNQK2RTR3JIUWw3K1FjTW9McGl4MFZQbnJ3a2xROUxweWtwTUFBZkptaUhxYXNLK3ZnNTdJcnpHNHhIdGFaU0IwMXNaWjF3RUhYeXRPWWo3Q3BqcWF0d0paS1F6WWpPak8zZFp2OVROOEZhSEx1c0pPK3loOFM1UFhVVXhmaURpd3lJN01tMDZIZlwvc29QT0FGT1FlNWs3OW16WVowaXhMbjM5R0J5VjZnc3FUVnIraDloYThtc3pBTEJHcitUbXExdlVKb0tkcFU2NWNMV3R2R21BaTNqNTN6SGlRcmlDTGFhcEFDaCIsIm1hYyI6IjVlNDE0MGI5YjNlMWM2MmU2OGZkZTJiMDY2NTk3MzcxNmNjYWZlZjQ3OTY3ZTRkYmIzY2UzOTVjYTFmMmJiNjkifQ==
eyJpdiI6Iitzdm9LdlVRUUJJV1EwOXE2aFJpT3c9PSIsInZhbHVlIjoicGR0eU5JUUxoZWVyYzNTTE5FU0dFUW1GdU1TcFdcL3pjNmJwa0dpWHhQb3RScGpibTRKVGduVWhGTFA1MUNOc1dEdDYzemhETWRjYlM5Q3p0S0lcL0VYdDh4TmhpenlseVZxS2JaR1dLY0pzYTRcL2JINFwvTTdrekVyZjFsUG9nbVVRXC8rV3VFSHY4RWxVVlBUM0xNMnBrc09xRnRRK0ZhSXpTZlwvOTZCTWpBSG5HNVZINk1RXC9TdDhLU1g1aFwvS0ZCY1VUSldJK2JNSUFBMDdzWmh2XC9OZnNcL241a3FGQzdmZzJ6TThic0FnTENoNDMxSWRuUHpDMVhYK2hMTkpWZFdwTDQyYXEwRUp2bnArMktcL1IyRmM3N0FBZz09IiwibWFjIjoiOTg1NDAyNTA5NjVjNDdmMjA1Yzc1ODRhYmEyYTFhMzJlMDVmMWFhNDhmNGFmOTU5MmJkNzkwMDUyNjdhYzhkZSJ9

             “Nắm đấm quả là có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác!”

Ads
';
Advertisement