Hàn Bách Hào vô cùng phẫn nộ. Diệp Phàm có vẻ như là nói nhỏ, nhưng thật ra giọng lớn tới nỗi bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
“Diệp Phàm, mày đừng có đắc ý. Không có nhà họ Hàn, để xem các người có thể chống đỡ được bao lâu”, Hàn Bách Hào tức giận lên tiếng.
“Haha, Bách Hào, có một chuyện anh quên nói rồi, để tôi nói giúp anh”.
Hàn Tử Hiên lại nhảy ra, trừng mắt nhìn Diệp Phàm và Hàn Tuyết: “Các người đã bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, bị xoá tên khỏi gia phả. Điều này có nghĩa là mọi thứ liên quan đến nhà họ Hàn đều không được hưởng thụ, bao gồm cả ngôi nhà đổ nát mà các người đang sống”.
“Căn nhà đó cũng là tiền của nhà họ Hàn mua. Các người cứ khăng khăng ở thì chúng tôi đành thu hồi căn nhà, chỉ có thể xin lỗi chú ba và thím ba thôi…”
Hàn Tử Hiên cười hả hê. Cô ta vô cùng oán hận Diệp Phàm, cũng không hề để tâm tới Hàn Bách Hào nhỏ nhoi kia.
Điều quan trọng hơn chính là cô ta hận Hàn Tuyết nhất, nói thẳng ra là cô ta vô cùng đố kỵ.
Dựa vào gì mà Hàn Tuyết đẹp hơn, học giỏi hơn và nổi tiếng hơn cô ta.
Lúc họ còn nhỏ, tuy Hàn Thiên Bảo đều đối xử công bằng với cháu trai và cháu gái, nhưng cũng có một hoặc hai đứa mà ông ấy thương nhất.
Hàn Tuyết chính là cô cháu gái mà Hàn Thiên Bảo thương nhất. Nhưng bản tính của Hàn Tuyết không thích tranh giành với người khác, càng không hề giả tạo giống bọn họ đi nịnh bợ những người lớn.
Hàn Thiên Bảo không quan tâm mấy chuyện này, ngược lại càng thích Hàn Tuyết vừa thông minh xinh đẹp lại còn điềm đạm.
Còn bà cụ Hàn thì ngược lại, thích nhất là người dẻo miệng, khéo ăn nói, là người thích mật ngọt rót tai. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến vị trí của Hàn Tuyết bị tụt xuống và bị mọi người trong gia tộc nhắm vào sau khi Hàn Thiên Bảo mất.
“Hàn Tuyết, tôi làm chị nên có lòng tốt nhắc nhở cô. Chúng tôi chắc chắn sẽ kiểm tra nơi đó định kỳ, chỉ cần phát hiện một lần, căn nhà đó sẽ bị thu hồi lại, lúc ở thì nhớ ẩn nấp cho kỹ vào…”
Trong lòng Hàn Tử Hiên đắc chí. Cô ta lớn hơn Hàn Tuyết một tuổi, tự xưng là chị của Hàn Tuyết cũng phải thôi.
Sau khi nói xong, cô ta tỏ ra khiêu khích nhìn Hàn Tuyết, đợi cô tức giận, phẫn nộ, phát điên lên mà chất vấn cô ta.
Tuy nhiên, nửa phút trôi qua, Hàn Tuyết vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm chế giễu cô ta.
Chỉ thấy ánh mắt của cô giống như đang nhìn một con ngốc, một con hề đang tự biên tự diễn.
Vẻ mặt của Hàn Tử Hiên lại vô cùng khó coi: “Hàn Tuyết, cô nghe rồi đó, hãy nhớ cho kỹ, bị chúng tôi bắt một lần thì sau này các người sẽ không còn chỗ để ở đâu”.
“Đồ thần kinh!”
Đôi môi đỏ của Hàn Tuyết khẽ nhếch lên,cũng không thèm nói thêm một lời nào khác.
Còn vẻ mặt của Hàn Tử Hiên lại đỏ bừng lên.
Thái độ lạnh nhạt này còn nhục nhã hơn so với việc mỉa mai thẳng mặt cô ta. Đây là không xem ai ra gì mà.
“Ha ha, Tiểu Tuyết không rảnh mà để ý tới cô, bản thân cô còn chưa nhận ra sao?”
Diệp Phàm cười lạnh: “Biết cái gì gọi là con hề không?”
Nói xong, Diệp Phàm lấy một chùm chìa khoá từ trong túi ra. Chìa khóa thông thường được mạ vàng, còn có một chiếc chìa khóa công nghệ cao đánh dấu số một trên đó.
“Có nhìn thấy chưa?”
Diệp Phàm lắc lắc chìa khoá: “Chúng tôi ở khu biệt thự số một, diện tích tám ngàn mét vuông, người ‘chị Tử Hiên thân mến’ của tôi”.
Anh vừa nói xong, cả người Hàn Tuyết khẽ lung lay và vội che miệng của mình lại.
Không biết là muốn cười hay là muốn nôn, dù sao Diệp Phàm cũng thấy chán ghét lắm rồi.
Vu Hân Huệ đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười. Hàn Tử Hiên tức tối trợn mắt: “Diệp Phàm, anh muốn chết à…”
Một tiếng ‘người chị thân mến’ đó của Diệp Phàm khiến cô ta cảm thấy cả người như bị kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu, đau không thể tả!
“Anh không có tư cách gọi tôi là chị. Anh chỉ là một thằng ở rể, không cho phép anh gọi… a …”
Hàn Tử Hiên giống như bị rắn cắn vậy, vừa hét vừa nói …
Bản thân Diệp Phàm cũng thấy vô cùng buồn nôn với hạng người này, vội chạy tới uống cạn một ly nước.
“Đủ rồi, im miệng lại cho tôi!”, thấy Hàn Tử Hiên sắp mất kiểm soát, Hàn Bách Hào to tiếng, lấy hợp đồng trong túi ra và ném xuống bàn.
“Hàn Tuyết, ký tên đi!”
Phải làm chuyện chính, Hàn Tử Hiên miễn cưỡng kiềm chế lại cảm xúc, không đôi co với Diệp Phàm.
Nhưng ánh mắt lại vô cùng hiểm độc nhìn chằm chằm anh như một con xà tinh.
Ký hợp đồng xong, Hàn Tuyết để bút xuống rồi lạnh lùng nói: “Hàn Bách Hào, anh hãy nhớ lấy, đây chỉ là anh tạm thời giúp tôi quản lý, tương lai tôi sẽ chính tay lấy lại nó. Thứ mà ông đã cho tôi, ai cũng không thể chạm vào!”
Vừa nói xong, Hàn Tuyết hất tóc, sải bước ra khỏi cửa văn phòng.
Vu Hân Huệ đi theo sau, Diệp Phàm đi tới bên cạnh, giơ ngón giữa lên, rồi cũng đi khỏi văn phòng.
“Tên khốn!”
Giấy tờ trong văn phòng bay tứ tung, tài liệu của Hàn Bách Hào rơi tự do giữa không trung rồi vương vãi khắp sàn.
“Nhục nhã, quá nhục nhã, tôi không chịu nổi nữa! Chúng ta nhất định phải tìm cách đàn áp bọn họ!”, Hàn Tử Hiên giống như một mụ điên mà gào thét ầm ĩ.
“Cô không cần nói thì tôi cũng biết. Nhưng chúng ta cần phải tìm cách. Nếu làm không xong thì sẽ bị bọn họ quay như dế”, vẻ mặt Hàn Bách Hào u ám và nói.
“Cái gì?”
Hàn Tử Hiến hét lên: “Hàn Bách Hào, anh đây chính là nâng chí khí của người khác mà hạ thấp uy phong của mình đấy. Lẽ nào anh lại đi sợ Hàn Tuyết, sợ tên Diệp Phàm kia à?”
“Hỗn láo!”
Hàn Bách Hào đập tay lên bàn, gã ta tức tối nói: “Hàn Tử Hiên, cô nhớ lấy thân phận của mình đi. Bây giờ tôi là chủ của nhà họ Hàn, nói năng phải kính nể tôi một chút”.
“A!”
Hàn Tử Hiên hét lên. Cô ta bị kích động quá mức: “Chủ nhà, gì mà chủ nhà chứ?”
“Sao anh có thể làm chủ nhà được, nếu không phải bà bị…”
“Chát…”
Cô ta còn chưa nói hết câu sau, Hàn Bách Hào đã giáng một bạt tai vào mặt cô ta.
“Cô điên à. Nếu mà cô dám nói ra ngoài. Hai chúng ta sẽ mất mạng đó!”, Hàn Bách Hào gầm lớn tiếng, cánh tay vẫn còn run rẩy.
“Tôi, xin lỗi, xin lỗi …”
Cái tát làm cho Hàn Tử Hiên tỉnh ngộ, lúc nãy bản thân cô ta quá manh động, xém chút là nói lỡ lời.
“Hừ!”
Hàn Bách Hào lại hừ lạnh, ngồi xổm xuống đất và bắt đầu nhặt tài liệu đã vứt lên.
Bọn họ không biết, phía ngoài cửa văn phòng, Diệp Phàm đang cười nhạo, anh vẫn chưa đi khỏi đó.
Anh có chuyện cần làm. Hàn Tuyết đưa Vu Hân rời khỏi trước.
Bên trong đã không còn động tĩnh gì, Diệp Phàm lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
“Cảnh sát Trần, hãy dùng hệ thống nội bộ của cô để điều tra một người phụ nữ được gọi là cô nàng Chuột Bạch. Nếu không có gì ngạc nhiên thì chiếc gậy đó chắc là do cô ta đánh cắp. Tôi đã có manh mối về người thuê cô ta làm rồi…”
Trần Hoa đang xử lý vụ án ở cảnh sát thành phố Cảng thì rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm không hề nói anh nghi ngờ Hàn Bách Hào.
Dù gì bây giờ không có chứng cứ, nói nhiều thì cũng chẳng bù lại được.
Sau khi xuống lầu, Diệp Phàm chờ một lúc, một chiếc Mercedes-Benz G lái tới, Diệp Phàm mở cửa lên xe.
“Diệp Phàm, tên xấu xa nhà anh có phải coi bà đây là người chăn ngựa cho anh không vậy?”
“Đồ xấu xa! Tôi bóp chết anh!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất