Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trong chiếc xe Mercedes-Benz Grand G, trên cổ tay Diệp Phàm lúc này xuất hiện một vết răng rất lớn, cuối cùng trước sự van xin của anh, Hoắc Thanh Thanh mới buông tha.  

             “Diệp Phàm, sau này anh còn dám giở trò tôi cắn chết anh”, tuy Diệp Phàm hết nước hết cái cầu xin, nhưng Hoắc Thanh Thanh vẫn nổi cơn tam bành.  

             “Cô là chó hả, dấu răng to như vậy, vợ tôi mà thấy thì tôi chết chắc...”, nhìn dấu răng hằn trên cổ tay, Diệp Phàm muốn khóc ra tiếng Mán luôn.  

             “Đáng đời, ai bảo anh cợt nhả tôi, lại còn đem tôi ra so sánh với ngựa, còn nữa...còn nữa...”  

             Nói xong, gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Thanh Thanh lại đỏ ửng lên, chiếc răng khểnh của cô ta không ngừng nhe ra, doạ Diệp Phàm phải lắp bắp.  

             Khẩn khoản cầu xin: “Chị gái à, chị mau đi nhanh cho tôi nhờ, còn chần chừ là tôi sẽ lên ban ngồi ngắm gà khoả thân luôn đấy...”  

             “Hừ!”  

             Hoắc Thanh Thanh khởi động xe, chiếc Mercedes-Benz Grand G nặng nề gầm lên như mãnh thú, lao vút về phía trước.  

             “Ối giồi, lái máy bay chắc, có tiền thì ngon lắm đấy...”  

             Một người qua đường vừa hay đi ngang qua thấy vậy liền chửi đổng một tiếng.  

             “Nhưng mà, ông đây có được con xe như thế thì nhất định còn phô trương hơn gã ta...”  

             “Diệp Phàm, anh định đi ám sát Thượng Quan Kiến Thành thật sao?”, bên trong chiếc xe, Hoắc Thanh Thanh không còn tươi cười nhí nhảnh mà nghiêm túc hỏi anh.  

             “Ừ, không giết ông ta, sẽ có nhiều người gặp nguy hiểm, không chỉ có tôi, mà còn liên quan tới cả quốc gia và dân tộc!”, Diệp Phàm trầm giọng nói.  

             “Quốc gia và dân tộc?”  

             Hoắc Thanh Thanh ngẩn người, có chút cạn lời: “Anh khoa trương quá rồi thì phải, quốc gia bây giờ vẫn cường thịnh, còn dẫn đầu thế giới, tôi nói như vậy không quá lời đúng chứ!”  

             “Cô không hiểu!”, Diệp Phàm lắc đầu cười.  

             “Đừng đánh!”  

             Thấy Hoắc Thanh Thanh đang định giơ tay lên đánh, anh vội vàng nói: “Cái này về sau sẽ nói cho cô biết, Diệp Phàm tôi không phải là người tốt gì, nhưng nếu như bây giờ xảy ra chiến tranh, tôi đương nhiên sẽ xung phong cầm súng giết giặc!”  

             Nghe Diệp Phàm nghiêm túc như vậy, Hoắc Thanh Thanh cũng muốn cười, nhưng lại thấy anh đang nói lời thật lòng.  

             “Được rồi, nói thế nào nhỉ, ừm, con cháu đời thứ ba nhà họ Thượng Quan là Thượng Quan Diên Vũ, bây giờ đã là người của tôi, chúng tôi cũng chỉ vì lợi ích của bản thân, anh ta yêu cầu tôi trừ khử chú hai của mình, để anh ta có cơ hội thăng tiến, còn tôi, tôi muốn anh ta lấy thứ có ích cho mình, đơn giản vậy thôi”.  

             Anh vừa nói xong, Hoắc Thanh Thanh không tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi: “Anh bảo là Thượng Quan Diên Vũ, kẻ có thù oán với anh đấy á?”  

             Diệp Phàm gật đầu: “Chỉ cần được lợi, không gì là không thể”.  

             Hoắc Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, nói: “Anh có biết nhà Thượng Quan không thua kém gì nhà họ Hoắc chúng tôi không, sức mạnh mà bọn họ phô bày ra chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nếu như tin tức anh giết chết Thượng Quan Kiến Thành bị lộ ra ngoài, thì cả Hoa Hạ này sẽ không có chỗ nào cho anh dung thân đâu”.  

             “Đáng sợ thế à?”, Diệp Phàm cau mày nói.  

             “Xì, nhà họ Thượng Quan cũng đã có cả trăm năm nay, hơn nữa nhà họ cũng giống như nhà tôi đều dựng nghiệp từ võ quán, chỉ có điều sau này bọn họ tập trung chuyển sang con đường kinh doanh, còn nhà họ Hoắc chúng tôi vẫn theo nghiệp võ. Nhưng như thế không có nghĩa nhà họ Thượng Quan không có cao thủ nào, mà ngược lại thì đúng hơn, nhà bọn họ có không ít cao thủ có tiếng!”, Hoắc Thanh Thanh nghiêm nghị nói.  

             “Hiện tại tôi đang là bát đạo ám kình, nếu tiếp tục bứt phá sẽ lên cửu đạo, sau đó sẽ là hoá kình!”  

             “Đạt tới hoá kình, tôi sẽ là tiểu tông sư!”, Diệp Phàm nói.  

             Trải qua không biết bao nhiêu năm, võ học của Hoa Hạ được chia thành minh kình, ám kình, hoá kình, canh kình v.v  

             Diệp Phàm còn trẻ như vậy đã luyện tới bát đạo ám kình, đã được coi là thiên tài võ học, đương nhiên điều này cũng có liên quan tới việc khi nhỏ anh đã được tắm đủ các loại thuốc.  

             Chỉ là trong một trận đại chiến hai năm trước, khiến anh bị trọng thương, phải chạy tới thành phố Cảng.  

             Cũng đúng thời điểm đó, sư phụ mà anh đã mất liên lạc từ lâu lại xuất hiện, và thông báo với anh rằng đã tìm được cô gái đã từng đưa cho anh hai trăm tệ và tặng anh chiếc áo bông màu đỏ.  

             Sau ngày hôm đó, tâm trạng anh kích động không thôi, nhờ sự giúp đỡ của sư phụ anh đã kết hôn với Hàn Tuyết.  

             “Tôi biết anh là bát đạo ám kình, sức mạnh của anh hơn hẳn những người cùng trang lứa ở thành phố Cảng, nhưng nhà Thượng Quan kiểu gì cũng sẽ có cao thủ hoá kình!”  

             Hoắc Thanh Thanh giải thích tường tận các thế lực lớn trong thành phố Cảng, điều này không khỏi khiến Diệp Phàm kinh hãi một phen, anh vẫn còn đánh giá thấp người trong thiên hạ.  

             Nhưng ngay sau đó anh lấy lại kiên định, nói: “Bất luận thế nào, tôi cũng phải giết chết Thượng Quan Kiến Thành, cho dù không vì đại nghĩa, thì cũng vì người nhà tôi, nên ông ta phải chết.  

             Lần trước đội quân của tộc Kato bị tiêu diệt, lần này bọn chúng nhất định sẽ phái võ sĩ lợi hại hơn tới, tôi bắt buộc phải có nội ứng trong nhà Thượng Quan và Thượng Quan Diên Vũ là người thích hợp nhất”.  

             “Được rồi, vậy tuỳ anh, có một con đường đất phía sau núi, tôi ở đó đợi anh”, Hoắc Thanh Thanh nói.  

             Thế nhưng, một lát sau, Hoắc Thanh Thanh đột nhiên hỏi: “Anh nói với tôi nhiều như vậy không sợ tôi phao tin à? Sao lại tin tưởng tôi như vậy?”  

             Diệp Phàm chợt lặng người, cười: “Trực giác, cảm thấy tin được thì tin thôi, cũng chẳng vì sao cả!”  

             Thực ra Diệp Phàm cũng không thể nói rõ, nhưng trực giác mách bảo, Hoắc Thanh Thanh là người có thể tin tưởng được.  

             “Hừ, trực giác cái quằn què gì chứ!”  

             Hoắc Thanh Thanh khẽ hừ nhẹ một tiếng, khoé miệng bất giác cong lên trông vô cùng xinh đẹp.  

             Chùa Phổ Hoa nằm trên núi Phổ Hoa của thành phố Cảng, ngôi chùa có tiếng và đứng đầu trong vô số các ngôi chùa ở thành phố Cảng.  

             Chiếc xe dừng lại bên hông lối vào, Diệp Phàm mở cửa xuống xe, cùng lúc một chiếc xe MPV nằm bên cạnh cũng mở cửa ra.  

             Diệp Phàm đi thẳng vào trong, khi đi ra anh lại mặc bộ vest và đeo thêm cặp kính đen, thậm chí anh còn dán thêm cả ria mép.  

             Sau khi đi ra, Diệp Phàm liền đi về phía cổng chùa.   

             “Đông Tử, cậu hai tới rồi, con mẹ cậu đi đâu vậy?”, khi gần tới cổng, một người đàn ông cường tráng hét lên.  

             “Đi vệ sinh, sợ đi ở đây sẽ quấy rầy sự yên bình của phật tổ”, Diệp Phàm đùa nói.  

             “Con bà cậu, quấy rầy cái cục cứt ấy, không biết có bao nhiêu đàn bà con gái xỉ vả ở bên đấy hả...”  

             “Ha ha ha...”  

             Người này vừa dứt lời, một đám người mặc đồ đen cùng phá lên cười theo.  

             Khách vãng lai thấy đám người mặc đồ đen này biết chẳng phải người tốt đẹp gì nên ai nấy đều tránh xa.  

             “Được rồi, cậu hai tới rồi, mau xốc lại tinh thần đi!”  

             Người đàn ông này vừa hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng, đúng lúc đó một chiếc Rolls-Royce Holding chậm rãi đi tới, tát cả các vệ sĩ đứng thành một vòng, cảnh giác cao độ nhìn bốn phía.  

             Trong bán kính năm mét không một bóng người, vì vậy khiến không ít người phải chú ý tới.  

             Cửa xe vừa mở ra, một người trung niên và một quý bà lủng liểng trang sức trên người bước xuống.  

             Người phụ nữ này xem ra cũng chưa quá năm mươi tuổi, nhưng vẫn rất quyết rũ, cổ đeo dây chuyền có gắn viên phỉ thuý rất lớn, tay thì đeo đủ các loại nhẫn đá quý.  

             Giàu kinh người!  

             “Kiến Thành, làm ầm ĩ thế làm gì, chúng ta tới lễ Phật, làm thế này hơ quá rồi đấy”, người phụ nữ nói bằng giọng hờn trách.  

eyJpdiI6ImozS2xDRVNFNzhkd3FLRjF3WGNsZlE9PSIsInZhbHVlIjoiTmRFYmJrQW9qNjRGUkdTTDRLZHlhYnZOUGp3VlwvMzQrVG1kXC96anA2MlNybjZTaU5Jb1VYZ3ArVEpjelRBUnU3ZnB1ZUlcL3plQXNhRlhrMnVMZGIyZ3JGYkVpeW5CaFNhMEJqVHladkthOWVoTmZ1WHNBY1pjMFNMNHFLcXE1TG9cL1pTR0V6K0dtNVZCWExUQVQ3RTZ1TTdEWklmWm91dXJ6RkNZTUh1Nkk5K1IzRjA4akFBVURjeDQ3WHdpbWRVOVJ1QUlQMmh2bHFQRDNtV2Z3WHgzSG5nUzVZd3NMVW44UnQrSDk1UHJaZE9VYnU1ZlJFK1QrU0pmTnJ1UEZHRFpBYWd6XC9WYU43ZG81a2diRUMrNUVFWnJ5SmxuME9SMmpyXC9uWWdSNEZTUUU9IiwibWFjIjoiYTFmMmI3NmRlNjRhOThhODBjZDU4NGQxMGM0ZjhmZjk0YjgzZjE0Y2ZjMzUyOTU5MjZmZDAyY2Q3NGJjMTdkOSJ9
eyJpdiI6ImVxbGZlVUViUjVtQlRKV1p5aHd3K3c9PSIsInZhbHVlIjoicFlkK0VzOVJrZnNVV3RiY2d6K0RETTJHcFFMTFhWQUdcL01sQktjYUpibjNSdGlSR1R6ajVCZW5zeU9ZODZSSjJnQzlkbmRUSTljcGYzcHJ4NzNtdCtRXC9vN245WUdtT1ZCdStFVkhmVWRXcEs3TEZOMWxPYUxxcmhuTjZmeXROQ1wvWHdNcHBkazQ5UlZnaU5PWFlCbStPYWs2R1E5a3V3WFlMcmI1bDAxcXVUXC9DR0lzSjJtNWFYQWk3RERmdlpkck9pNEV6TmREMmlTVXpGUldrT0JMTnRzcmhCMCtCYXhqTysrMkhjZWVQMUlVNnRUc3ZFXC81U0l5YlpYUlJ4b3hSQnUxSmViQlg2SzlFWTFvSWlpRGs0ZHpJbkwxeERhb0lhUzZWMFZyOTFqMHBWODhNTkxYd1UzZFM4WklvRmpCZlRvbUNNd0liYXU5eFBVTnFKR05qMFJ5akgzYnVkdmVhdWNCYjRBMW9oY1NJVGdWNFMrd3RSNkNTb1JvUFwvSUZBOVVwYTloeERjNVN2WXV0cE1Gb29uV2JGalN6T09UeEZkZDc4UHdVWlNiQT0iLCJtYWMiOiI1MGQzMmQ3ZDJkMzhhNGZlODUzZDY0MjBhZjE1YzVhMjdiNTc1NGY0NmFhOGU0ZDU3NjRjZDIxYWU3NGFlZGZjIn0=

             Tại cổng chùa, đã có ba tăng nhân đứng đợi sẵn!

Ads
';
Advertisement