“Đại sư Giới Thành!”
Đi tới cổng chùa, người phụ nữ đó liền hành lễ với một tăng nhân trung niên, Thượng Quan Kiến Thành cũng hành lễ theo.
Có thể nhìn ra hai người bọn họ rất tin vào Phật, chỉ có điều trong lòng Diệp Phàm lại đang cười nhạo.
Bởi một lẽ vừa làm chuyện thất đức, vừa tỏ ra thành kính lễ Phật, không phải rất nực cười sao.
Phật nói: “Phóng hạ đồ dao, lập địa thành Phật!”
Vậy còn những người đã bỏ mạng dưới con dao đó thì sao?
Phật của những người đó ở đâu?
Sau khi bọn họ chết, thì sẽ xuống địa ngục hay được về miền cực lạc?
Nếu như phải xuống địa ngục, thì tại sao Phật không cứu độ?
Còn nếu được về miền cực lạc, thấy kẻ thù đã lập địa thành Phật, lại còn bắt bọn họ phải quỳ lạy, thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Sau một hồi hàn huyên, mấy người bọn họ tiến dần vào bên trong chùa dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
“Đại Hùng Bảo Điện!”
Đây là đại điện lớn nhất trong chùa Phổ Hoa, bên trong thờ Phật Như Lai!
Vì thời gian có hạn, nên hai vợ chồng Thượng Quan Kiến Thành chỉ tới bái Phật Như Lai, đến cả Quan Thế Âm cũng không kịp tới!
Đệ tử của đại sư Giới Thành đang ở bên trong đọc kinh, người phụ nữ lấy ra một tờ séc, giao tận tay Giới Thành đại sư.
“Đại sư, đấy là tiền từ thiện của tôi và Kiến Thành...”
“A di đà phật, thí chủ thiện tai!”
Giới Thành vô cùng kính trọng nhận lấy tấm séc, rồi đưa lại cho một đệ tử ở phía sau.
Lúc này bên trong Đại Hùng Bảo Điện và khu vực xung quanh đều vắng tanh, tạm thời không cho du khách vào, mà chỉ để hai vợ chồng Thượng Quan Kiến Thành bái lễ Phật.
“Các anh đi ra đi, đứng ở bên ngoài trông coi là được rồi!”, Thượng Quan Kiến Thành dặn dò, nhóm vệ sĩ lần lượt rút ra ngoài.
Đợi tới khi tất cả vệ sĩ đã đi ra, thấy cánh cửa đại điện đóng lại, Thượng Quan Kiến Thành mới dám thở phào một tiếng.
Bây giờ thời buổi rối ren, ông ta bắt buộc phải cẩn thận.
Thêm nữa, từ sáng nay, mí mắt ông ta liên tục nháy, không biết có phải là do thói quen nhiều năm nay của ông ta rồi không, cứ tới mười lăm tháng bảy hằng năm ông ta đều tới lễ Phật, cho nên ông ta nhất định sẽ hủy chuyến bay lần này.
Trong đại điện, tiếng đọc kinh gõ mõ vang lên từng hồi.
Bên ngoài đại điện, đám vệ sĩ đi kiếm một vòng cũng không thấy Diệp Phàm đâu, cũng chính là tên Đông Tử mà bọn họ vẫn gọi.
“Mẹ nó, cậu ta hôm nay ăn gan hùm hả, cậu hai ở đây mà nó cũng dám tự tiện bỏ đi, không sợ chết sao...”
Một tên vệ sĩ tức giận chửi một câu.
“Đại ca, cậu ta khả năng bị đau bụng rồi, tối qua bọn em chạy ra ngoài ăn xiên...”
Một tên có quan hệ thân thiết với Đông Tử, vội vàng giải thích với gã.
“Con bà nó, thế cũng không được, phải phạt, lúc nào về sẽ phải bắt nó mời tất cả chúng ta ăn một bữa...”
Trong lúc bọn họ đang cười đùa, thì phía bên trong đại điện, một bóng người lao ra từ phía sau bức tượng đồng.
Người này, chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm di chuyển gần như không phát ra tiếng động, có một vài chú tiểu không chuyên tâm đọc kinh nhìn thấy anh, nhưng cũng vờ như không thấy, bởi họ tưởng đó là vệ sĩ của Thượng Quan Kiến Thành.
“Vào đây làm gì?”
“Không phải bảo các cậu ra ngoài chờ rồi sao?”
Trong lúc Diệp Phàm còn đứng cách Thượng Quan Kiến Thành ba mét, ông ta đang quỳ xuống lễ phật chợt đứng bật dậy.
Nhìn thấy vệ sĩ của mình, trong lòng bất giác thở phào, vừa rồi ông ta có cảm giác kỳ lạ về cái chết đang cận kề.
Tuy đang quỳ lễ Phật, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy bất an.
Còn lúc này, nhìn thấy vệ sĩ của mình, ông ta chợt lắc đầu, thấy bản thân quá đỗi thận trọng rồi.
“Hỏi cậu đấy? Vào đây làm gì?”
“Nếu như có chuyện gì đặc biệt thì cứ nói, ở đây không có người ngoài!”
Ngoài vợ ông ta ra, thì trong này chỉ có một đám hòa thượng, cũng không có gì bí mật không thể nói, thêm vào nữa những đám thuộc hạ thường cũng chẳng biết được nhiều bí mật gì.
“Anh Kiến Thành có chắc nói thẳng ra tiện chứ?”
“Đương nhiên rồi, cậu cứ...”
Đúng lúc này, Thượng Quan Kiến Thành liền đổi giọng: “Mày không phải người của tao?”
“Tôi là Đông Tử...”, Diệp Phàm nói.
“Hàm hồ, người của tao sẽ gọi tao là cậu hai, chứ không gọi tên tao, nói, mày rốt cuộc là ai?”, Thượng Quan Kiến Thành đen mặt, ông ta vẫn chưa hiện nguyên hình vì vợ ông ta vẫn còn đang tụng kinh niệm phật.
Người này tiếp cận ông ta nhất định còn có mục đích khác, nếu như cần tiền, thì cho dù có muốn đòi bao nhiêu ông ta cũng sẽ đưa trước cho một khoản.
Bằng không với thân thủ của ông ta thì người bình thường đừng hòng động tới, bản thân ông ta cũng chẳng ngán kẻ nào chẳng qua ông ta lo vợ mình sẽ bị thương.
“Nếu như mày cần tiền, cứ ra một con số, tao sẽ viết sẽ cho mày ngay, năm triệu tệ, mười triệu tệ tùy mày...”, Thượng Quan Kiến Thành thấp giọng nói.
“Ha ha...”, Diệp Phàm khẽ lắc đầu:
“Tôi muốn cả nhà Thượng Quan, ông đồng ý không?”
“Tôi muốn danh sách gen i của các ông, ông đồng ý không?”
Soẹt!
Một âm thanh soẹt ngang trong não ông ta, ông ta đã nghe thấy gì?
Gen i!
Diệp Phàm lại nói luôn bí mật cốt lõi nhất của gia tộc nhà ông ta, việc này chỉ có vài người trong nhà Thượng Quan biết được, những người này đều là cốt cán trong nhà Thượng Quan.
Còn tên đang giả dạng Đông Tử này, làm sao hắn lại biết được chuyện này?
Chuyện này không thể nào bị tiết lộ ra bên ngoài, nếu như bị lộ ra sẽ gây ra dư chấn rất lớn.
Thậm chí còn khiến nhà Thượng Quan bị xóa sổ!
Thượng Quan Kiến Thành chợt nghĩ ra, nói: “Mày là Diệp...”
“Vèo!”
Ông ta còn chưa nói hết lời, cánh tay Diệp Phàm khẽ di chuyển, con dao Long Lân đã nhắm chuẩn cổ họng Thượng Quan Kiến Thành bay thẳng tới.
“Choang!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, Thượng Quan Kiến Thành vào giờ phút quan trọng liền rút một con dao mà ông ta luôn mang theo bên mình, chặn đứng con dao Long Lân của Diệp Phàm.
Thế nhưng, cùng lúc ông ta phi dao ra, Diệp Phàm đã tiến sát về phía ông ta, nhặt con dao lên, con dao Long Lân lại lần nữa trở về trong tay anh.
Tiếng tụng kinh theo nhịp vang lên đều đều, nhưng đột nhiên nghe kỹ lại phát hiện ra tiếng tụng kinh không hề ôn hòa, mà lại giống như tiếng trống lệnh.
Vợ của ông ta đang toàn tâm đọc kinh niệm phật, cho nên không phát hiện ra cuộc đấu đang diễn ra ngay bên cạnh!
Đòn tấn công của Diệp Phàm nhanh như cắt, không chút sơ hở, thậm chí còn như từng đợt sóng lớn, ập tới liên tục.
Theo phán đoán của Diệp Phàm, Thượng Quan Kiến Thành cũng là cao thủ ám kình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là tứ đạo ám kình.
Còn anh đã luyện tới bát đạo ám kình, cao hơn cả bốn bậc so với Thượng Quan Kiến Thành, nhưng vết t'hương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Đây cũng là lý do khiến Diệp Phàm kích động khi nghe tin Tống Râu đào được viên đá có Linh Nhũ bên trong từ chỗ Lý Thế Hằng.
Thậm chí còn quyết định đi giúp Tống Râu cướp lại viên đá ngay cả khi đang rất bận. Nếu như bên trong viên đá đó thật sự có Linh Nhũ, vậy vết thương này cũng sẽ có hy vọng được chữa khỏi.
“Thằng nhãi, tao biết mày là ai, mày muốn giết chết tao, thì mày cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cả nhà mày sẽ phải chịu sự trả thù của tao đi...”, Thượng Quan Kiến Thành hằn học nói, giọng nói của ông ta như tiếng nổ bên tai Diệp Phàm.
“Ông không có cơ hội đó đâu!”
Diệp Phàm đã quyết phải giết chết Thượng Quan Kiến Thành, cho nên anh lại lần nữa sử dụng Linh Bích trên cổ!
Sư phụ đã truyền cho anh Bổ Thiên Quyết Tâm Pháp, Diệp Phàm cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như có một luồng khí tiến sâu vào trong cơ thể anh.
Con dao Long Lân trong tay thậm chí còn rung lắc nhẹ, đối diện với Thượng Quan Kiến Thành mặt đang biến sắc.
Sự chết chóc!
Một luồng sáng phóng ra từ tay Diệp Phàm bay thẳng tới chổ họng Thượng Quan Kiến Thành!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất