Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Mau lên, mau lên…  

             Luồng ánh sáng kia nhanh đến mức cực độ, thậm chí còn có một tiếng xé gió rít lên, Long Lân vụt qua, phóng thẳng vào tim của Thượng Quan Kiến Thành.  

             Ông ta không kịp phản ứng, theo bản năng vung cánh tay phải lên, dùng dao găm chặn lấy Long Lân của Diệp Phàm.  

             “Keng…”  

             Lúc đánh trực diện, dao găm bị gãy, uy lực của Long Lân cũng không hề giảm đi.  

             “Bụp…”  

             Long Lân đâm vào người chứ không vào tim!  

             Tiếng tụng kinh lẫn tiếng gõ mõ, đột ngột dừng lại!  

             “Mày... nhà Thượng Quan tao... cụ tổ… hoá cảnh…tông…tông sư…sẽ báo…báo thù cho tao…”  

             Thượng Quan Kiến Thành đau đớn cúi đầu nhìn Long Lân trên ngực mình, không khỏi phẫn nộ xen lẫn không cam tâm, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.  

             Nhưng cuối cùng, sau khi ông ta liên tục thốt ra một tràng lời nguyền rủa, sự sống cũng từ từ lụi tàn…  

             “A!”  

             Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng của người vợ.  

             Bà ta tụng kinh xong, quay đầu thì Thượng Quan Kiến Thành không còn ở đấy, nhìn kỹ lại, thấy ông ta đã bị lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực.  

             Lúc bà ta gào thét, Diệp Phàm nhanh chóng rút Long Lân ra khỏi người của Thượng Quan Kiến Thành, không có bất kỳ giọt máu nào trên đó, cổ tay loé lên, Long Lân liền biến mất.  

             “Thí chủ, phóng hạ đồ dao, lập địa thành Phật!”  

             Đại sư Giới Thành chặn trước mặt và chắp tay với Diệp Phàm.  

             “Hoà thượng, chuyện không liên quan tới ông, mau tránh ra!”, Diệp Phàm lên tiếng.  

             “Người đâu… Người đâu…”  

             Người vợ ở một bên hét lớn, Diệp Phàm chau mày liếc nhìn bà ta nhưng không ra tay.  

             Chỉ là một người phụ nữ thôi, anh không cần phải giết.  

             “Thí chủ…”  

             “Bịch…”  

             Giới Thành vẫn muốn khuyên can, Diệp Phàm khuỵu chân lao về phía đại sư Giới Thành nhanh như viên đạn.  

             Tung chưởng!  

             Diệp Phàm sử dụng Ngũ Hành chưởng, chiêu mạnh nhất và mang tính hủy diệt mạnh nhất.  

             “A di đà Phật!”  

             Giới Thành niệm một câu Phật hiệu, ông ta không hoảng sợ mà vung tay vỗ lên nắm đấm của Diệp Phàm.  

             “Bịch…”  

             “Bịch…”  

             “Bịch…”  

             …  

             Trong phút chốc, hai người tung ra liên tiếp mấy chục chiêu, Giới Thành vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Diệp Phàm ngày càng nghiêm trọng.  

             “Thiếu Lâm Đại Bi chưởng!”  

             “Ông không phải hòa thượng của Thiếu Lâm, sao lại biết Đại Bi chưởng?”  

             Vẻ mặt của Diệp Phàm vô cùng nghiêm nghị, địa vị của Thiếu Lâm ở Hoa Hạ không nói cũng rõ, từ xưa tới nay luôn là thánh địa Phật môn và võ học.  

             Còn đây là chùa Phổ Hoá, đại sư Giới Thành lại dùng võ thuật của Thiếu Lâm, cho nên Diệp Phàm khá bất ngờ.  

             “A di đà Phật, bổn tăng chính là tăng nhân của Thiếu Lâm, đến chùa Phổ Hoá để truyền dạy Phật pháp…”, Giới Thành không che giấu mà nói đầu đuôi ngọn ngành với anh.  

             “Người đâu… Người đâu…”  

             Người vợ lại hô hoán lên lần nữa, hiệu quả cách âm của Đại Hùng Bảo Điện quả thật rất tốt, đám vệ sĩ bên ngoài không một ai nghe thấy tiếng hét vừa rồi.  

             “Đại ca, anh có nghe tiếng gào thét gì không?”  

             Một người đàn ông nói với đội trưởng đội vệ sĩ.  

             Tên đội trưởng ngây người ra một hồi, rồi hét lớn: “Là giọng của bà chủ!”  

             Đám vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng phản ứng, lần lượt rút súng từ trên eo và đá cửa xông vào.  

             Trong đại điện, Diệp Phàm bị đại sư Giới Thành đánh cho lùi lại.  

             Trong lòng anh chợt chùng xuống, từ nãy đến giờ, vị hoà thượng này vẫn luôn bình tĩnh không chút sợ hãi, một chưởng Đại Bi của ông ta đã đủ dồn Diệp Phàm vào con đường chết.  

             Khiến cho Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, anh đã dùng Ngũ Hành chưởng, Bát Cực chưởng và thậm chí cả Thập Nhị đạn thoái, nhưng vẫn bị Giới Thành áp chế.  

             “Rầm…”  

             Cửa đại điện đã bị đạp mở tung ra, một đám người cầm súng nối đuôi nhau xông vào.  

             “Hoà thượng, tôi tưởng rằng ông chỉ là hoà thượng có động tác võ thuật đẹp thôi, không ngờ đạo hạnh lại cao thâm như vậy. Ông hãy thả tôi đi đi, nếu không thì đợi một lát nữa, sẽ xuất hiện trận hỗn chiến, đám tiểu hòa thượng kia khó tránh sẽ bị thương…”, Diệp Phàm chỉ vào đám tiểu hoà thượng và thành khẩn nói với Giới Thành.  

             Đám vệ sĩ có đem vũ khí chạy về phía Thượng Quan Kiến Thành đang nằm dưới đất.  

             Giới Thành thấy trong tay của đám bảo vệ có súng thì ông ta chau mày.  

             Ông ta nghiêng mình: “A di đà Phật, thí chủ thiện tai!”  

             Diệp Phàm ngây người ra, rồi cười lớn: “Được, được lắm… Hoà thượng, tôi sẽ quay lại tìm ông…”  

             “Mau, giết hắn ta. Cái tên cười lớn tiếng kia đã giết Kiến Thành…”, người vợ chỉ vào Diệp Phàm rồi hét lên, trong giọng nói mang theo nỗi oán hận.  

             “Đông Tử?”  

             Tên đội trưởng vệ sĩ sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: “Giết hắn ta, hắn ta không phải là Đông Tử…”  

             Đông Tử là người anh em sát cánh bên họ suốt mười mấy năm, sao có thể giết Thượng Quan Kiến Thành được. Đám người họ chịu ân huệ của nhà Thượng Quan, chỉ có một điều, người kia không phải Đông Tử, mà một mình Đông Tử cũng không thể giết được Thượng Quan Kiến Thành.  

             “Phằng Phằng…”  

             Tên đội trưởng vệ sĩ gào lên, đưa khẩu súng trong tay hướng về phía Diệp Phàm và bóp cò.   

             Diệp Phàm thuận lợi lăn một vòng rời khỏi nơi đó.  

             “Đuổi theo!”  

             Tên đội trưởng rống lên, Đại Hùng Bảo Điện có hai cửa. Mặt trước là cửa chính, phía sau còn có một cửa nhỏ.  

             Sau khi Diệp Phàm lao ra từ cửa sau, liền chạy bán mạng về phía sau núi Phổ Hoa.  

             “Phằng phằng phằng…”  

             “Chết tiệt!”  

             Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi tức tối chửi bới.  

             Một viên đạn găm vào cánh tay anh, máu tươi chảy ra.  

             Vài tên vệ sĩ không kiêng dè, không màng tiếng la hét hoảng loạn của những du khách, liên tiếp bóp cò.  

             Nhưng trong chùa có rất nhiều cây cổ thụ nên rất thích hợp cho Diệp Phàm làm nơi ẩn náu.  

             Phía sau núi Phổ Hoa có con đường mòn nhỏ, Hoắc Thanh Thanh nghe thấy tiếng súng thì cô ta cảm thấy lo lắng.  

             Có tiếng súng thì chứng tỏ Diệp Phàm đã bị phát hiện, anh chắc chắn đang bị truy sát.  

             Cô ta không do dự, trực tiếp mở cốp xe và lấy ra một cái hộp hình chữ nhật lớn.  

             Trong hộp là một khẩu súng bắn tỉa.  

             Lắp đạn xong, Hoắc Thanh Thanh trèo lên một cây đại thụ, mắt nhìn vào kính của súng bắn tỉa để tìm vị trí của Diệp Phàm.  

             Lúc này Diệp Phàm rất nhếch nhác, cả người anh toàn là bùn đất, trên cánh tay còn có vài vết xước, đều do đạn bắn trúng bị thương.  

             Võ công của anh cao mấy thì cũng sợ súng. Đối mặt với mười mấy tay súng giỏi thì chạy là thượng sách.  

             Chẳng trách Thượng Quan Diên Vũ nói, phải giết bằng một đòn chí mạng, giết không chết thì phải lập tức bỏ chạy.  

             Đám vệ sĩ của Thượng Quan Kiến Thành tuy thân thủ không ra gì nhưng kỹ thuật bắn như vậy thì chắc chắn đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, có lẽ được trải qua huấn luyện lính đặc chủng.  

             Thông qua kính bắn tỉa, Hoắc Thanh Thanh phát hiện bóng dáng của Diệp Phàm, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, khoé miệng cô ta khẽ cong lên.  

             “Cái tội tự cao tự đại, giờ thì bị truy sát rồi à…”  

             Thì thầm xong, cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhắm bắn một hơi.  

             “Phằng!”  

             Viên đạn bật khỏi nòng, bắn trúng vào đùi của tên vệ sĩ có họng súng chĩa vào đầu của Diệp Phàm.  

             “Pằng pằng!”  

             Hoắc Thanh Thanh liên tục bắn, chỉ bắn vào cánh tay và đùi, chứ không muốn lấy mạng của đám người này. Cô ta cũng không phải ma nữ giết người không chớp mắt.  

             “Trốn mau, có tay bắn tỉa!”  

             Tên đội trưởng hét lên, đối phương đã có người bắn tỉa tiếp ứng. Đám thuộc hạ của gã nhanh chóng tìm chỗ ẩn trốn, tạm thời bỏ qua truy kích Diệp Phàm.  

             Diệp Phàm đang chạy thì cười nhe răng, tìm Hoắc Thanh Thanh tới tiếp ứng anh quả nhiên là lựa chọn đúng đắn. Nếu không thì cho dù anh có trốn khỏi hết đám người này, nói không chừng cũng phải ăn mấy viên đạn nữa.  

             Vài phút sau, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt của Hoắc Thanh Thanh. Cô ta nhìn Diệp Phàm nhếch nhác đang chạy tới.  

eyJpdiI6IkUzY0tuNFBwZ092WHZ4SEpDZ0k1QXc9PSIsInZhbHVlIjoicnRQUE1JeWdJb2Q3ZDVQYjZYZEJzWmtyMVV3XC9LSEVSRlBnOGdiUUlRYlJUYnlpVXZiVW5pSVAwalpKeTVHSFA1OGxPRVNvOXdOcnl3bHM0Sk9KeGNUdlIydFh0ekpvcU0waU11ZXM1RVBSYXlzS0loWHg5dE1CZlpXbk5kbzdCejh5clRHYTNPUmdINDRWY2loTDdPSWxOaHphN1VMaDFYaWFCYXRQamhDTnFLTVdDT0pWSUpkRXRDbXpjdkt5QjIwdnc4T3FyWjB2dUYrRTc2WExOUVMyMmVcL2xqSHRydUZ2YnRURXUzRndcL1JkUDRISHVXQU9zc2lKQUNcL2VJTWcxVzlwaU53YnlvT081a2NmVzcrNVNrT3FmdlJLWUR0b295NGFkRklFaW9MSjdRSGFJbTR5TGlRUWg1ck5FeWpXbjBHelArWFJNK2l0NVNBMGpkWFlwb0dOa2k3dUwzNkg2SVd2MFRJWlp6R2ZMSVl1ODJFUSt6UnFtUDNVa2ZpUCtaQ2YwNys5MlVzMUFGQlhtS1ltK0E9PSIsIm1hYyI6IjhkYjJmZWM5NjU3OTE0NDFmMDhkNTI1N2Q4ODBhZjc4MjRhZTJkZTYwMWIxNmFlNWMxYzkxNDE2NTViODk1ZGQifQ==
eyJpdiI6IkhyeFhZem16UEU1ZUF1N1k4QlB4aVE9PSIsInZhbHVlIjoiV0xZSEU2c0hMS2g0MnAzZlAzTVwvUWtpbGFVRXNVOHZldkUzVkhrTXUreTJaeGQwbXBSRUptOGRseHdBYlVrN1wvYWJvSWlENjg1bnpHcFRpNEdFYnBqbnBZXC9Ud3R0Mm5pVkxOZUsyU0ZpRE5KSHpnRXlEMVQ0UlQwRVplNkVXenNGcnV1RmJxaWdUZTNITU5VbVVjUjdQaER2YVIxekVoUzdlVzVDS0I2WGlSMXlNQ2NJR2JYNWhTVlR1T25oSGFpRkdNRlJGcTZRK3JTYjl4dDJMNUpqeGtKZlluUXlKR3ZsQ0hMOVwvQVozYVpoWldWM2FST2JJbjdsZitmNlFiR2Jac0JQRm5xbFwvM1hTMlFaVGdVb29FaU1rZWRTeVNhV2V1NEttTktRT1FsQTBhbmVtYWF2cXpVTXN0WDlKd09TMmY1TkU5T3VjZytDbUxMdjRzTUt0dG0xTnVzWmhBMFI2VkdzTjhMaDd0M0M3b3lFeUdzYVpnS05IMTRDdHZDNjVhNEgrQnIxVWtra1RyUk1heXpMUlVRPT0iLCJtYWMiOiI1Y2VlZGFlZmVjOGFmYTU1MWI0MWExNjlmMWE3NTdlZDQwMDM5OTc2OGUxODdhMDlmZTBmNWViZDI5YjViNTA4In0=

             Diệp Phàm cũng thấy ngượng nói: “Khụ khụ, đại nạn không chết, kìm lòng không đặng, kìm lòng không đặng…”

Ads
';
Advertisement