Vừa rồi, Diệp Phàm thật sự đã hiểu được cảm giác gặp đại nạn không chết là như thế nào, nếu như đại sư Giới Thành không phải là người nhân từ, lo lắng đệ tử của mình sẽ bị thương thì...
Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Diệp Phàm rồi, anh bị một chưởng Đại Bi của ông ta trấn áp, nếu như Giới Thành kiên quyết ngăn anh lại thì e rằng anh có muốn chạy cũng không thoát được.
Dù gì Giới Thành cũng đã nhận tiền hương hỏa của Thượng Quan Kiến Thành, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, đến phật Như Lai còn được mạ vàng nữa là!
“Hừm, vậy anh cũng không thể ôm tôi như vậy, dù sao tôi cũng là một cô gái, truyền ra ngoài thì làm sao gả cho ai được chứ?”, khuôn mặt Hoắc Thanh Thanh chợt đỏ ửng lên vì xấu hổ, tức giận nói.
Diệp Phàm thế mà lại ôm lấy cái mông nhỏ của cô ta lên rồi xoay vài vòng lớn.
“Khụ khụ, đừng lo, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu, tôi đã có vợ rồi...”, Diệp Phàm cười giễu cợt nói.
“Kít...”
Hoắc Thanh Thanh buồn bực, dùng chân đạp thắng một phát, tiếng phanh gấp vang lên.
Vẻ mặt cô ta đầy tức giận, giống như quỷ dạ xoa đang phẫn nộ: “Đồ khốn nhà anh, vợ, vợ, suốt ngày chỉ biết tới mỗi vợ mình
Nếu anh đã có vợ rồi sao còn lợi dụng tôi chớ, tôi sẽ bóp chết anh!”
“Bịch... Chát...A a a...”
Một loạt âm thanh phát ra từ trong xe, đương nhiên là Diệp Phàm ý thức được sai lầm của mình, quả thực thấy bản thân có chút khốn nạn khi một người đàn ông đã có gia đình như anh lại đi ôm một cô gái chưa chồng.
Nhưng sự phấn khích của việc trải qua đại nạn mà không chết, khiến anh không thể không bung xoã một chút.
Năm phút sau, khi cánh tay của Diệp Phàm không khỏi bị bầm dập, Hoắc Thanh Thanh mới chịu buông lỏng tay ra.
“Hừ!”
Nhấn ga một lần nữa và lái xe đi.
Không đến năm phút đồng hồ, Diệp Phàm mới tỉnh táo trở lại, nhìn vẻ mặt vẫn còn tức giận vì xấu hổ của Hoắc Thanh Thanh, anh lẩm bẩm nói: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi ghen tuông thoang thoảng đâu đây nhỉ...”
“Diệp Phàm, tên khốn kiếp...”
“Bịch... Bốp... A a a...”
Hoắc Thanh Thanh gầm lên chẳng khác gì sư tử Hà Đông, trong đôi mắt to chợt lóe lên một tia kinh hoàng...
Lần này, Diệp Phàm hoàn toàn im lặng, ngồi im ở chỗ đó như một đứa con dâu nhỏ đang chịu phải ấm ức, trong mắt phải của anh hiện lên sự phẫn nộ.
Khi họ đang lái xe với tốc độ rất nhanh thì một chấn động lớn đã xảy ra ở thành phố Cảng.
Chi trưởng chính của nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Kiến Thành đã bị ám sát khi vào đền thắp hương, tim của ông ta đã bị đánh nát bởi một đòn chí mạng!
Một trạch viện lớn tĩnh mịch, bên trong căn biệt thự nguy nga của nhà Thượng Quan, một ông cụ đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một cây gậy đầu rồng có gắn một sợi dây bạc.
Thượng Quan Thiên Hùng, gia chủ hiện tại của nhà Thượng Quan.
Quỳ trước mặt lão ta là một hàng người mặc vest, tất cả đều là vệ sĩ bảo vệ cho Thượng Quan Kiến Thành.
“Nói đi, một chữ cũng không được thiếu!”
Giọng của Thượng Quan Thiên Hùng lạnh như băng, Thượng Quan Kiến Thành là con trai thứ của lão ta, nhưng lúc này nhìn lão ta không có chút nào gọi là bi thương.
Có cũng chỉ là nổi cơn tam bành, sát khí nồng nặc!
Tên đội trưởng vệ sĩ hết sức hốt hoảng kể rõ đầu đuôi sự việc.
Người vệ sĩ tên Đông Tử đang quỳ một mình, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, nếu không phải hắn bị đánh ngất trong nhà vệ sinh và bị thay vào đó là một kẻ mạo danh, thì không ai có thể tiếp cận được Thượng Quan Kiến Thành.
Vào lúc đó, người phụ nữ đang ngồi xổm một bên khóc lóc không ngừng lên tiếng: “Bố, chúng ta phải báo thù cho Kiến Thành, nếu không anh ấy sẽ chết không nhắm mắt...”
Giọng nói của người vợ vô cùng thảm thiết, Thượng Quan Thiên Hùng cau mày: “Đừng lo lắng, giết con trai của Thương Quan Thiên Hùng này thì phải dùng mạng của toàn bộ gia tộc hắn để bù lại!”
“Vâng, nhưng trước đó, con muốn giết một người...”
Sắc mặt của bà ta đột nhiên trở nên man rợ, đứng dậy nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn bên cạnh, bước nhanh đến chỗ Đông Tử.
Đông Tử mặt tái mét, hét lên: “Thưa bà, đừng giết tôi, tôi chỉ đang đi vệ sinh...”
“Giữ chặt hắn lại...”
Bà ta hét lên một tiếng, lập tức có hai người đứng dậy, giữ chặt lấy Đông Tử.
“Mày không đi vệ sinh thì Kiến Thành đã không chết rồi, vì vậy mày đáng chết!”
“Phịch”
Con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào tim Đông Tử.
Đám vệ sĩ không khỏi run lên, chỉ vì đi vệ sinh mà phải mất mạng, thật là cái giá quá đắt.
Đây gọi là một vụ đi vệ sinh "đắt" nhất trong lịch sử!
Trong lòng Đông Tử vô cùng hối hận nhưng cũng đầy uất ức.
“Tôi không cam... tâm, làm ma... tôi cũng sẽ không... tha cho bà!”
“Vậy thì đi làm ma đi!”
“Phịch”
“Phịch”
Vẻ mặt của bà ta vô cùng tàn ác, nhanh chóng đâm thêm hai nhát dao nữa, đồng tử của Đông Tử bị giãn ra, rút hơi thở cuối cùng.
“Lôi ra ngoài, vứt ra sau núi chôn đi”, Thượng Quan Thiên Hùng bình thản nói.
Ngay sau đó, lão ta hạ lệnh đưa bà ta xuống nghỉ ngơi, nếu không cứ ở đó khóc lóc kể lể, bọn họ không thể bàn chuyện được.
“Bố, ám sát Kiến Thành thì chính là kẻ thù của cả nhà Thương Quan mình, chúng ta phải giải quyết như thế nào?”, Thượng Quan Kiến Nghiệp đứng ra nói.
Ông ta là bố của Thượng Quan Diên Vũ và là con trai cả của Thượng Quan Thiên Hùng.
Thượng Quan Thiên Hùng không nói gì, chỉ liếc nhìn xung quanh. Hầu như tất cả các gia tộc cốt cán của gia đình Thượng Quan đều ở đây, ngay cả Thượng Quan Minh Vũ vẫn còn đang học đại học cũng nằm trong số đó.
Cuối cùng, lão ta nhìn về phía Thượng Quan Diên Vũ nói: “Diên Vũ, cháu nghĩ nên làm thế nào?”
Thượng Quan Diên Vũ bước ra nói: “Thứ nhất: Phát lệnh truy nã. Nhà Thượng Quan chúng ta sẽ treo giải thưởng 100 triệu tệ để tìm ra hung thủ. Cháu tin rằng chỉ cần có đủ tiền, ắt sẽ có người tài năng đến nhận thôi;
Thứ hai, tìm ra các cường giả mới nổi trong thành phố Cảng và các thành phố lớn nhỏ lân cận. Với thực lực tứ đạo ám kình của chú hai, người thường không thể nào sát hại được chú ấy trong thời gian ngắn như vậy được. Đối phương rất có khả năng là một vị hóa cảnh tiểu tông sư hoặc sắp đạt đến cao thủ hóa cảnh.
Thứ ba: Các thế lực từng có hiềm khích với nhà Thượng Quan, chúng ta đến thăm từng nhà một để tỏ rõ thái độ, có thể sẽ có người lộ ra sơ hở;
Thứ tư...”
Thượng Quan Diên Vũ đưa ra năm đề nghị liên tiếp, mỗi điều đều rất hợp lý.
Trong đại sảnh không có ai nói chuyện gì, còn có đệ tử gia tộc trẻ tuổi cũng muốn tham gia, nhưng trước cái nhìn nghiêm khắc của bố mẹ mình, bọn họ chỉ đành từ bỏ.
Trong nhà Thượng Quan, thứ bậc trong gia tộc rất nghiêm ngặt, Thượng Quan Thiên Hùng không nói thì không ai dám nói hoặc chưa lên tiếng thì đừng hòng ai dám hó hé gì.
“Được, cháu có lòng rồi, cứ làm như lời cháu đã nói đi!”
“Kẻ đã giết nhà Thượng Quan của chúng ta, tôi muốn hắn ta chết không chốn chôn thân!”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Thượng Quan Thiên Hùng nhìn điện thoại di động, nói với lão ta: “Ông chủ, tộc Kato đến rồi, nhưng họ không đến nhà Thượng Quan của chúng ta”.
“Hả?”
“Nói đi!”
“Họ đã biết về vụ ám sát của cậu hai, nên đã tìm một nơi để ẩn náu, tuyên bố rằng họ sẽ liên lạc riêng với chúng ta khi cần, muốn chúng ta chọn ra một người để kết nối với họ!”, người đàn ông trung niên nói.
“Một lũ chó tham sống sợ chết!”
Thượng Quan Thiên Hùng tức giận, bọn người Tịch Quốc này biết được Thượng Quan Kiến Thành đã bị ám sát, nhất định sợ rằng sẽ bị liên lụy đây mà.
Thượng Quan Thiên Hùng ngẩng đẩu lên nhìn rồi nói với Thượng Quan Diên Vũ: “Ông sẽ giao chuyện này lại cho cháu, lần này hy vọng sẽ không làm ông thất vọng!”
Lão ta rời đi, đám đông cũng dần dần giải tán. Trong phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại Thượng Quan Diên Vũ và con gái của Thượng Quan Kiến Thành là Thượng Quan Thiên Dung.
“Anh Diên Vũ, nhất định phải tìm ra kẻ đã giết bố em, em cầu xin anh đó...”
Thượng Quan Thiên Dung nắm chặt lấy tay hắn ta khổ sở van nài nói.
“Đừng lo lắng, Thiên Dung, đó là chú hai của anh, anh sẽ không để cho tên hung thủ trốn thoát đâu!”
Ai có thể biết được, hắn ta chính là hung thủ đứng phía sau, còn Diệp Phàm chỉ là đồng phạm giúp hắn ta thực hiện mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất