Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Một khi cỗ máy khổng lồ như gia tộc Thượng Quan vận hành thì sẽ không ngừng lại.  

             Sau khi số tiền thưởng một trăm triệu được đưa ra, mọi người đều xôn xao, không khỏi than thở nhà họ Thượng Quan giàu có thật sự.  

             Cùng lúc đó, một nhà nghỉ lâu năm ở cạnh một trại trẻ mồ côi ở vùng ngoại ô thành phố Cảng.  

             Hôm nay có một nhóm người đến nhà nghỉ trước giờ vẫn luôn vắng khách khiến ông chủ nhà nghỉ vui mừng cười không khép miệng.  

             “Lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận, lệnh của gia chủ là nếu có thế bắt sống thì cứ cố gắng bắt sống, không được thì cứ giết!”  

             “Yên tâm đi, tôi biết Hoa Hạ có rất nhiều nhân tài kiệt xuất sống ẩn dật nhưng đó là một người trẻ tuổi, cậu ta có mạnh thế nào thì có thể mạnh hơn Cúc Nhẫn cấp A của chúng ta sao?”  

             Ánh mắt người đàn ông có râu dưới mũi dữ tợn như rắn độc, ông ta lại xem thường mấy lời của người kia.  

             “Hừ, tôi đã cảnh cáo, hậu quả của sự bất cẩn là cái chết!”, người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, cũng mặc kệ Kato Kameda.  

             “Người Hoa Hạ, rất mong gặp được anh…”, Kato Kameda vuốt bộ râu của mình, âm trầm nói.  

             “Được rồi, anh mau cút đi”.  

             Theo yêu cầu của Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh dẫn anh đến bệnh viện Nhân dân Số một của thành phố Cảng.  

             Hôm qua, Diệp Phàm đã cứu được một ông lão ở gần siêu thị, nhưng đó chỉ tạm thời ổn định tình trạng vết thương cho ông lão. Hôm nay anh đến để chữa trị lần thứ hai, nếu không có thể sẽ để lại di chứng.  

             Ông lão đó từng xông pha ra chiến trường, từng vác súng trên vai để bảo vệ đất nước nên Diệp Phàm rất kính trọng đối phương.  

             Vậy nên Diệp Phàm rất để tâm đến bệnh tình của ông.  

             “Mắt của tôi…”, Diệp Phàm chỉ vào mắt mình tức giận nói.  

             “Sao vậy, hay là đấm một cái?”  

             “Có lẽ đối xứng sẽ dễ nhìn hơn một chút…”  

             Nói rồi, Hoắc Thanh Thanh siết chặt nắm đấm đập vào mắt trái Diệp Phàm làm anh giật mình, vội vàng mở cửa chạy xuống.  

             “Phụt, đồ nhát gan…”, Hoắc Thanh Thanh bật cười rồi khởi động xe lái đi.  

             Diệp Phàm vào bệnh viện hỏi thăm một chút thì mới biết phòng bệnh của ông lão ở đâu, anh nhanh chóng đi qua đó.  

             “Diệp Phàm…”  

             “Lục Tĩnh Tiêu…”  

             “Sao anh lại ở đây?”  

             “Cô nói trước…”  

             “Phụt…”  

             Cả hai đều bật cười, Diệp Phàm đang định đẩy cửa vào trong thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh.  

             Đây là phòng bệnh cao cấp, viện phí một ngày lên đến mấy ngàn tệ, chẳng trách Diệp Phàm tìm một vòng thì mới tìm được nơi này.  

             “Anh đường xa mệt nhọc đến đây để làm gì?”, Lục Tĩnh Tiêu hỏi.  

             Diệp Phàm nhìn mình một lúc, thầm cảm thấy cạn lời.  

             Anh bảo Hoắc Thanh Thanh đến đưa mình qua đây luôn nên cũng không thay đồ hay tắm táp. Quần áo anh bị đạn làm rách hết, cả người toàn là bùn cát, quan trọng hơn là quầng thâm đen ở mắt phải.  

             Quả nhiên Lục Tĩnh Tiêu che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen của anh.  

             “Anh đánh nhau với người ta đấy à?”, Lục Tĩnh Tiêu buồn cười nói.  

             “Khụ khụ, gần như là vậy, trước tiên không nói cái này…”  

             “Cô làm gì ở đây?”, Diệp Phàm hỏi.  

             “Ông nội tôi bị bệnh, tôi đến chăm sóc và trò chuyện với ông…”  

             “Chị Tiêu, ai vậy…”  

             Đúng lúc này, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo. Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng, đây chẳng phải là giọng của cô gái xinh đẹp ngày hôm qua sao?  

             Lúc anh còn sững sờ thì chủ nhân của giọng nói đó đã đi đến. Nhìn thấy Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc: “Anh Diệp, anh đến rồi, anh mau vào đi…”  

             “Chị Tiêu, anh ấy chính là anh Diệp hôm qua đã cứu ông nội đấy, em giới thiệu anh ta cho chị…”  

             “Không cần, bọn chị là người quen, anh ta từng cứu chị”.  

             Lục Tĩnh Tiêu lên tiếng giải thích, cô gái xinh đẹp càng kính trọng Diệp Phàm hơn, thậm chí trong đôi mắt to đó còn hiện lên tia sùng bái.  

             Y thuật cao siêu, võ công cũng giỏi như vậy quả là y võ song toàn, phải biết rằng trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mộng hoàng tử cưỡi ngựa trắng của riêng mình.  

             Chỉ là khi nhìn thấy quầng thâm đen bên mắt phải của Diệp Phàm, cô ta không khỏi bật cười nhưng dường như cảm thấy cười cợt không đúng với ân nhân cứu mạng ông nội mình, sắc mặt cô ta đỏ bừng trông rất dễ thương!  

             Diệp Phàm cũng lắc đầu khẽ cười, thế giới có vẻ rất rộng lớn nhưng thật ra lại rất nhỏ bé.  

             Diệp Phàm đi theo hai cô gái vào phòng bệnh, anh cũng biết tên cô gái kia là Lục Thi Nhu, là con gái chú ba của Lục Tĩnh Tiêu.  

             “Ông nội, anh Diệp đã cứu ông ngày hôm qua đến rồi…”, đi đến cạnh giường, Lục Thi Nhu nói với ông lão nằm trên giường.  

             Nhìn thấy Diệp Phàm, ông lão rất cảm kích, vội ngồi dậy nhưng Diệp Phàm nhanh tay từ từ đỡ ông lão ngồi dậy.  

             Ông lão tên là Lục Viễn Đức, một nhà từ thiện có tiếng ở thành phố Cảng, là bố của Lục Cẩn Niên.  

             “Cậu Diệp, ông già này rất cảm ơn cậu hôm qua đã có lòng từ bi cứu giúp. Nếu không lúc này e là tôi đã đi gặp Phật tổ rồi”, Lục Viễn Đức cực kỳ cảm kích nắm chặt tay Diệp Phàm.  

             “Ông cụ không cần khách sáo như vậy, bác sĩ cứu người là chuyện nên làm!”, Diệp Phàm cười nói.  

             “Được được, hay cho câu bác sĩ có tâm cứu người, hành y giúp đời, mà người trẻ tuổi giống cậu thì hiếm thấy lắm!”  

             Lục Viễn Đức liên tục cảm thán, bỗng ông cụ không nói nữa mà khẽ cau mày khi nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay Diệp Phàm.  

             Thấy vậy, Diệp Phàm hiểu ra.  

             Lục Viễn Đức nhận ra vết bỏng này là do đạn gây ra. Là một người từng chinh chiến trên chiến trường, Lục Viễn Đức vừa liếc mắt đã nhận ra.  

             “Ông cụ, chẳng phải là người vô tội…”, Diệp Phàm nói.  

             Lục Viễn Đức giãn mày ra rồi nói: “Tôi hồ đồ quá, xin cậu Diệp hãy lượng thứ”.  

             Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, không hiểu họ đang nói gì.  

             Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm được rồi, tôi bắt đầu chữa trị lần hai cho ông, nếu không đây chỉ là biện pháp tạm thời, bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngoài!”  

             Diệp Phàm lấy kim bạc luôn mang theo bên mình ra, sau đó nói Lục Tĩnh Tiêu mang rượu đến rồi bắt đầu khử trùng kim bạc.  

             “Ầm…”  

             Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một đám người xông vào.  

             Diệp Phàm đang khử trùng kim bạc cũng tạm dừng tay nhìn đám người đó, trong quá trình châm cứu không có thể bị quấy rầy, hơn nữa phải tiến hành ngay. Nếu dừng lại giữa chừng thì có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.  

             “Bác cả, bác cả gái, anh Tuấn Kỳ, chị Nhã Lam…”  

             Lục Tĩnh Tiêu lạnh lùng nhìn đám người kia không nói gì, chỉ có Lục Thi Nhu lên tiếng lễ phép chào.  

             “Hừ!”  

             Đám người lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng cực kỳ kiêu ngạo.  

             “Diệp Phàm, đây là Lục Chí Hằng – bác cả của tôi, một cậu ấm phá gia chi tử. Bên cạnh là Chu Cao Lệ - bác gái cả ngang ngược của tôi, một gia đình cực phẩm…”, Lục Tĩnh Tiêu nhỏ giọng giới thiệu cho Diệp Phàm.  

             Diệp Phàm biết mấy người khí thế hùng hổ này không tử tế gì cho cam.  

             “Các cháu muốn làm gì? Sao lại để một tên ăn mày ở đây?”, Lục Chí Hằng vừa bước vào đã thấy Diệp Phàm, ông ta mắng.  

eyJpdiI6IlQ3Y0VyK2g4Rkx3Z04wXC9qZFZZc1hRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5Ia3hxOFJBWXpjcjFyMTNhWktPUkdrTnkyYkFsR1gwXC9laWFTem95aHNPNElndEJkZ2JmbmlkWHR4Q2xVbFMwTlR2VHIrdzBxVU5rWTRKWjBKXC94dTkzOWVRWGtVWTI2OFJ5OUdicGplZE9nZXRGVlgrT2JybDA5Z0NMXC9XZ1VibzNEQVFtdDBJWThUUlVKTHo5TnhrZytpVjNcL0dLSVpBdFdkSmVGdE16T1NKWjZMWTBuUVFLVm5tcVFhS3dpTTJRS0tsVmNBeVZsd05HV2pKS1FyeFl5VTQ4MTNReWhBMGdHN1dLT1Vsd281WFJ1U1BBa3RNZldZYVIxc2s2NlQ3cUlmUmZJY3BoXC9yS0hNd3YrVjlhTVdkQjg5b3VcL1NibkRiUDRCM2RtXC9WRGUyN1hMenNwZ2hLa0kzd1VhT04zWGc3T3lkUHFBYlwvN09tWE8zWDR6bnZ2RjloM1FEV3BqMUtmYk1tSU9RbVlUMXAzN0h2TTdvXC9YK29rWlROcjZZK3dSc2tzMXl5emtkcHk4Qk9lSDg3b0xJbHZCVTJSN2R0OEhzM2t1c1wvaXF0ckVacDVnTzdDazRSbFpTKzFieHhTUkcrT0k3ZHZOMzdhQVdpZ010RGpxWGJcL1RkZE5WeFFkbldPbWo5ZEZ1VzRyWDhhc2ZoZWkyeGtkdVNoUG9NQSsiLCJtYWMiOiJiZTYyZjIyYTU4ZWJmYmY2ZWNjZjAzMzRkY2E4NWU1ZmE0ZGYxOTIwNDMyNmQ4MjQ4ZjUwZDdkYTU5Njc3MDY4In0=
eyJpdiI6InFRMVJIWWUrSm9TSjZBOUpsWk11cEE9PSIsInZhbHVlIjoiK0FaTHNyTUsyQWpGN1VlK2lQbFlEVkkwcVV1ZVVhK1ZhbkZtdHJJU0w3UFdMZWFoTm8yRThKXC9nRnlVNkpZaDJDRzc2d0VaY2JYNWNaV2o1TUhpQnhobG9EbzZkSnpLQ0JMd0tLK3M2eXZOdFBNcDR2Z2MwYWttR3FVXC9zbk43V3l4dE5tbVhQWkRxa3FHMFhPMUJLSFBcL1l2SHRicVhHVUJCYUxKYVBCQUxwcjVtN1wvcnU5YnhlTHM2Mmk0ck0welVtQXg3QVJCMTJibURuWjJhdHVnMm1FN2EzNUZqRUJBMXZrMXozbER4aklWaHdFdHpGQkhCYm9RTFgxTEhDYlF4ZUVVUk96MkVRWWtlWmJRNUtTdEE4aG5jQzZVZXZiRkZ0OW1GOHhGSWg4UmFYV3ZveXplUGw1UXFDa0x4ZlluQUYrTk5LQVVjZm5mWG5qZE1kNlNqeEhTTFA2eUhaWGtwQSticEpaSEpBR0pkSXdJbXRlWlgwN09TN2FNTmJVbVcxQXVHOUdvcG1xNTVJd0pSYnU1OWROWFdlMGFLem10ckRuN0I0bnNGZ1pwbWN5ZUZBTmljckVZNmMzXC9wMmVvIiwibWFjIjoiZWY3YWYyMDE1ZjliZTg1NGU1MDE0NDQxYjUxNmYyZGU3OGRkOGY4N2M0NzQxZTcyYmZiOWQ5MjE5NDlmNjEyMyJ9

             “Khốn nạn, mau câm miệng lại cho tao!”, Lục Viễn Đức ngồi trên giường quát.

Ads
';
Advertisement