Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Lục Viễn Đức rống lên, đám người tạm thời bị áp chế, Lục Chí Hằng trợn mắt, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước giường bệnh.  

             “Bố, sao bố lại thế này, bố đừng dọa con, con nghe nói bố gần như không thở được... Hu hu hu...”  

             Diệp Phàm im lặng, bệnh tình đã tốt lên rồi, khóc cái gì mà khóc, giả vờ cũng giả tới mức quá đáng.  

             Quả nhiên, Lục Viễn Đức tức giận: “Mẹ kiếp, cút đi, ông đây vẫn chưa chết, giả vờ cái gì mà giả vờ!”  

             Lục Chí Hằng đứng dậy ngay lập tức, còn tiện tay lau đi hàng nước mắt không hề tồn tại.  

             Diệp Phàm lại im lặng một lần nữa, có thể khiến ông cụ tức đến mức chửi thề như thế, có thể thấy Lục Chí Hằng khốn nạn đến mức nào.  

             Lục Tĩnh Tiêu cũng không thể nhìn được nữa, bước đến nói: “Bác cả, mọi người đã tới đây, nếu có chuyện gì thì nói đi, nếu không có gì để nói thì đứng đợi một bên đi, đừng làm phiền ông nội điều trị!”  

             “Lục Tĩnh Tiêu cháu có ý gì thế hả, ông bị bệnh, các bác không thể đến hỏi thăm sao?”, Chu Cao Lệ trở lại liền mắng mỏ.  

             “Đương nhiên có thể rồi, nhưng bây giờ ông bắt đầu điều trị rồi, cần được yên tĩnh!”, Lục Tĩnh Tiêu nhẹ giọng nói.  

             “Nói dối trắng trợn!”  

             Chu Cao Lệ tức giận: “Điều trị cái gì chứ? Ai chữa cho? Bác sĩ đâu? Ngoài hai người ra, chỉ có thằng ăn mày này ở đây, đừng có nói với tôi là các người để cậu ta đến chữa trị nhé?”  

             “Ha ha, mẹ, xem mẹ nói chuyện kìa, mặc dù người ta giống ăn mày, nhưng nhỡ đâu lại là bác sĩ chui thì sao?”, con gái bà ta Lục Nhã Lam bước tới chế giễu.  

             “Hừ, bác sĩ cái rắm, quần áo không chỉnh tề, rách rưới thì cũng thôi đi, mọi người nhìn mắt cậu ta xem, mắt thì bầm tím, con nghi ngờ vừa rồi cậu ta chạy đi đâu lừa gạt, bị người ta đánh”.  

             Lục Tuấn Kỳ cũng nhảy ra, chỉ vào Diệp Phàm nhiệt tình chế giễu, gia đình cậu ta cũng hùa theo, nhìn kỹ Diệp Phàm một lần nữa, rồi bật cười ha hả.  

             “Im miệng hết cho tôi!”  

             Lục Viễn Đức đang nằm trên giường, đập bàn bên cạnh: “Cậu Diệp là thần y đến chữa bệnh cho tôi, hôm qua nhờ cậu Diệp, nếu không thì bây giờ các người sẽ không ở đây, mà là nhà xác, nhà tang lễ rồi!”  

             Ông cụ tức tối, Lục Tĩnh Tiêu vỗ nhẹ sau lưng để ông bớt tức giận.  

             Mặt Lục Thi Nhu đỏ bừng, quát: “Sao các người có thể làm như vậy?”  

             “Anh Diệp là ân nhân cứu mạng ông nội, tôi yêu cầu các người xin lỗi anh Diệp ngay lập tức!”  

             “Thi Nhu, cháu chú ý thân phận của mình đi, các bác đều là bề trên của cháu đấy!”, Lục Chí Hằng bất mãn nói.  

             “Hơn nữa, còn chưa đến lượt cháu đâu, tự mình nhảy ra, nếu như không phải cả ngày cháu lầm bầm là tập luyện tập luyện, ông cụ sẽ bị ngã ở ngoài như thế sao?”  

             “Lục gia trang to như thế cũng đủ để ông cụ luyện tập rồi, làm gì mà phải chạy ra bên ngoài, ai mà biết có phải bị người nào giở trò, muốn lừa mọi người không!”  

             Lục Chí Hằng nói năng hùng hồn, đưa ra tất cả các thuyết âm mưu.  

             Lục Thi Nhu tức phát điên: “Các người ngậm máu phun người, lúc bình thường, cả nhà các người ai ở bên ông nội? Trừ tôi và chị Tiêu ra, các người đều ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống, quá vô liêm sỉ!”  

             “Láo xược!”  

             “Ăn nói không biết lớn nhỏ, để bác cả thay người mẹ đã chết của cháu dạy dỗ cháu một trận!”  

             Chu Cao Lệ đanh mặt lại, còn dám ở trước mặt Lục Viễn Đức, giơ tay lên hướng về phía mặt Lục Thi Nhu.  

             Lục Thi Nhu bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, thế nhưng, đợi ba giây sau, vẫn chưa thấy cái tát nào giáng xuống.  

             Lục Thi Nhu mở mắt, không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã chạy tới, túm lấy tay Chu Cao Lệ, để cô ta không bị tát.  

             “Khốn nạn, thằng ăn mày như mày nắm tay tao đau quá, mau cút đi...”  

             Bàn tay bị Diệp Phàm nắm lấy, Chu Cao Lệ hét lên một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.  

             “Mẹ nó, mày dám động vào mẹ tao!”  

             Lục Tuấn Kỳ chửi một tiếng, vung nắm đấm về phía mặt Diệp Phàm, nếu như bị đấm trúng, không ngoài dự đoán, vừa vặn sẽ là mắt trái của Diệp Phàm.  

             Vẻ mặt của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, mắt phải là mắt gấu trúc, tên khốn này còn dám nhắm vào mắt trái của anh, đúng là muốn bắt nạt anh mà.  

             “Bịch...”  

             Diệp Phàm không hề do dự, giơ chân đá vào bụng Lục Tuấn Kỳ.  

             Lục Tuấn Kỳ tới nhanh, đi cũng nhanh, một đạp của Diệp Phàm, đá cậu ta đập vào tường, một hồi lâu vẫn thở hổn hển.  

             “Á... Tiểu Kỳ...”  

             Con trai bị đánh, Chu Cao Lệ lo lắng ngay lập tức, giơ tay còn lại định cào vào mặt Diệp Phàm.  

             “Bốp...”  

             Diệp Phàm vẫn không do dự chút nào, tát vào mặt bà ta một cái, bà ta liền bay đi.  

             “Bốp...”  

             “Bốp...”  

             Lại thêm hai cái tát nữa, mỗi một cái đều trúng Lục Chí Hằng, Lục Nhã Lam, hai người đều bị Diệp Phàm tát bay ra ngoài.  

             Không đến một phút, Diệp Phàm đã đánh cả nhà Lục Chí Hằng dạt sang một bên.  

             Người thảm nhất chính là Lục Chí Hằng, nằm co quắp trong tường không đứng dậy nổi.  

             Cái miệng hồng hào của Lục Thi Nhu mở to, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.  

             Bạo lực quá, ngang ngược quá...  

             “Nói chuyện thì cứ nói, sao phải động tay động chân làm gì?”  

             “Nếu như không phục, thì tiếp tục tới đây!”, Diệp Phàm giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc.  

             Diệp Phàm giơ tay ra cũng không có ai dám xông tới, khí chất hung hãn của anh, áp chế tất cả bọn họ, thêm vào đó là vài vết thương trên cánh tay, một hồi lâu bọn họ cũng không dám động đậy.  

             “Thưa ông, thật ngại quá!”, Diệp Phàm xin lỗi Lục Viễn Đức, nhưng khuôn mặt lại không hề có chút ý tứ hối lỗi nào.  

             “Ha ha ha, cháu Diệp không cần xin lỗi...”  

             Lục Viễn Đức cười to: “Đáng lắm, đánh rất hay, một đám vô dụng chỉ biết ra oai trong nhà, đánh chết chúng cũng được!”  

             “Bố, bọn con là con cháu của bố, bị đánh bố không giúp thì cũng thôi đi, lại còn cổ vũ người ta đánh con, đây là thói đời kiểu gì thế?”, Lục Chí Hằng ôm mặt hét lên.  

             “Cút, cút ra ngoài, nhìn là thấy ngứa mắt!”, Lục Viễn Đức tức giận, thậm chí ông cụ còn không muốn nhìn thấy gia đình này.  

             “Bố, bố giúp người ngoài đuổi bọn con, còn là một thằng ăn... bố làm thế này khiến bọn con rất tổn thương, chỉ thiệt cho bọn con bỏ công sức ra thuê một vị bác sĩ nổi tiếng, đến để thể hiện sự chân thành dành cho bố, nhưng đúng là làm phúc phải tội!”  

             Chu Cao Lệ rụt cổ lại, bà ta không dám nói hết hai chữ ăn mày, nhưng vẻ oán hận trên khuôn mặt cũng không hề bớt đi chút nào.  

             “Mời bác sĩ nổi tiếng?”, Lục Viễn Đức vô thức nói.  

             “Đúng thế ông nội, nhà cháu oan ức quá, sau khi nhà cháu biết ông bị bệnh rồi ngất xỉu, bọn con liền liên hệ với bác sĩ ngay lập tức, ông lại giúp người ngoài đánh bọn con...”  

             Lục Nhã Lam tủi thân nói, mắt đỏ hoe, bắt đầu khóc.  

             Diệp Phàm không nói nên lời, diễn xuất của cô gái này đủ để đoạt tượng vàng Oscar đó.  

             “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa...”  

             “Lòng tốt của các người thì tôi nhận, ông nội nói chuyện hơi nặng lời, nhưng tôi không cần bác sĩ nổi tiếng, có cậu Diệp ở đây là đủ rồi, mời người ta về đi!”  

             Nói thế nào thì Lục Nhã Lam cũng là cháu gái ruột, Lục Viễn Đức cũng mềm mỏng hơn một chút.  

             “Không được ông nội, theo tính toán thì bác sĩ cũng sắp đến rồi, đây là bác sĩ Đông y nhà cháu mời từ thành phố Phan Dương đến, chuyên chữa trị các bệnh khó và phức tạp, còn lợi hại hơn mấy tay bác sĩ Tây y này”.  

             Dù là thật hay giả, họ đã đặc biệt thuê một bác sĩ Đông y, thì cũng coi như họ đã để tâm đến người bố già này, cuối cùng khuôn mặt Lục Viễn Đức cũng nở nụ cười.  

eyJpdiI6IlNhZVRZWE92Q09ia1JsWlVodVZTNnc9PSIsInZhbHVlIjoiY0hndW1NWjRnVGtMVmJpVmt1VVVlZlwvMUJ2SXRPZTdXYnMzeUFjckJMY1lKTUhcL1pKYXl0Z1d2RGZIeHBQaVo3ak9xRUtaVkxncjl1UkYwd1k0SW1nNEFcLzgxaFEzXC9JZWhKRU84RlFFamRZcHcyRVVBS05hUGVaVFZxM3JRT09NMGdzMEd4YSt3YVJOQXkyMXZrdXNJTmRVMng5MklNRk9XTFl1YXF5YlwvalN0d2xpNW11OWZhdXNKdDZhWDZKU0dJaTc3TDBaKzVHT3J4Y0pRaCtENlJDdUUrQmMrSWtITWRvS3hTXC9qekhaeHJEQk5cL1JPT3VKZjZvSTJTemtXTGhuN3NFekxTMVJDNEhZMlQ5ZDM2S2lFb3hLUTRLczlIRFJYdmVDTjdSN00xNU9IZ3A5TFpxTlk2U2ZZME9YNGxXQ3R6YjMzR1kwTSsrNzMxSFdoK01weXQwMHpLOVk0blFsOFRyYXNWTUs4dUlkTEpHNFwvSGhLMXRjMWRtMUlyZmZyb2pSbTI5RDVDUXk4XC9YMGV1QjFBZz09IiwibWFjIjoiNGE5YWVhOGE5M2NkMjJiMGY2YzUxYjU5MjFjNjZmZWEzZmE0NjI2N2ZiOTdlZDhkODIxYzJiYjc5M2VhNWFiOSJ9
eyJpdiI6InhpUmEyaGNJTk12czlQaUFSWnZXK0E9PSIsInZhbHVlIjoiT3NEc2wwc0Nad3psOWh6RVFhbFhseHVTMStVVzR4SmQrWHlwSGZGRURrZCtzQXEwU3YxdFFJdUxHbHlwRzBhdkp3MkRjMnFOZFhLczVWSTlkdTdXbWZyTCtOb0UzdVFoZE5hVFdZdHpoV3FsWTAxUlBcL1BhNUs1SDZDdGUyVmJNaFNHZjk3bkZLalhwU05lQk8xbmVaRXNlVXJZMUNKeksrMWpROWNkUzlvTHNDdm5PYmdGa3FOeEN4VHRvM1wvTk02UXFRcnlVakJVYTh5K1lLNEIyY3RDRXRxUDF1S1R5XC90SXVHTE9hNml1cW1mdlh0UVRqMWlpcWRtbE8rbGUzUGhNTjJWZG5BRHg4S3VTdEI0Wjl2dlpjQ2JVQ21CaU5JVzllRkVtMlwvRUd0N2c2YUxQamVjWitINFI3NlF3YnJiOE0yODlKSXlcL3U1YitCcHp5K213OHhXWEFtbW9PeTJ2TnQrbmNVRU9uVm9IXC9qVHI4NnAxeVVVZHFmenJLQkdhQUhTVTZqeVB2cE5UaGE4T0ZXOURTazd1V2J5MWd2eGJveWlhNHdJalpNOFR3NzIxc2dIQVU3Z1lLTWJXUVF4MEhGRkZxM0Z0T3BRREF1NTdPTVZUZlZaM3dBOEd6b3Z4VHJSellWd3ozU1JDWTk3aVNtbzJLZlBsb1FmS29aV0liR1ZkVmQ0bEVOb3R5UE8wTDU4OEl1cHNNU1wvaFpoeWNxelNzRGs5WXR1TUw3dnpXbTZMYUorNjBpTk1EWW5NV1ZzbFhsb0E0WE9oMXVcL3JHc1dUMytiTjJwajFpVU42ejdmYVI0MW16ZUJiVG9wUlZOejR6RytNZFNxRkNKb3RXUlJ5M1hadmE2VXNJOFJObE03a1RoVXpFVGgxOXVPQ1F6ckZYNzZNZW51Z1lrT3dFMkROSzJCWUh5aXhmeTY0SlNmNGtWUGhzd0JcL3N6WUo2SUJDSEdBPT0iLCJtYWMiOiJlMGJmNWY1NzVkMzQzMzQ5NjVjMDYzYTdlYWE4ZmU3MmNkNjJkYWJiNGIzMjVhN2EwNDJmOThiN2FjZWU5NDUyIn0=

             Người đàn ông vừa bước tới khoảng ngoài bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, nghe Lục Chí Hằng nói vậy, liền lạnh lùng: “Có chuyện gì? Bệnh nhân sắp chết rồi sao?”

Ads
';
Advertisement