Vị trí đứng của Chu Cao Lệ đúng lúc chắn ngay tầm mắt của lão ta, do đó bác sĩ Uông không nhìn thấy Lục Viễn Đức đang mở mắt.
Chính câu nói này khiến cho Lục Viễn Đức lập tức có ý muốn đuổi lão ta đi.
Lục Chí Hằng khá bối rối: “Khụ khụ, không phải, bố tôi vẫn chưa chết, là chuyện khác…”
“Thằng khốn, ăn nói càn quấy…”, Lục Viễn Đức thật sự không nhịn được. Làm gì có cái kiểu ăn nói như vậy.
Đứa con trai cả này quả thật khiến ông cụ sầu não cả ruột, thật muốn một gậy đánh chết cho rồi.
Vẻ mặt của bác sĩ Uông chùng xuống rồi nói một cách miễn cưỡng: “Có gì thì nói thẳng đi. Phí tư vấn của tôi được tính theo phút. Ông phải biết từ khi tôi bước chân vào phòng bệnh này thì đã bắt đầu tính phí rồi!”
“Vâng, vâng, bác sĩ Uông, ông yên tâm, chỉ cần chữa khỏi cho bố tôi, một đồng cũng sẽ không thiếu cho ông. Tối nay, tôi đã sắp xếp đón tiếp ông tại một khách sạn lớn của thành phố Cảng, quà cáp trở về thành phố cho ngày mai cũng đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi”.
Nghe Lục Chí Hằng nói vậy thì vẻ mặt của bác sĩ Uông mới dịu lại.
“Vậy chúng ta bắt đầu chữa bệnh thôi”, lão ta nói thẳng vào vấn đề.
Có lẽ mang đặc tính thu hút đặc thù, mà bác sĩ Uông vừa nhìn đã thấy Diệp Phàm đứng đó.
“Chuyện này là sao vậy?”
Bác sĩ Uông chỉ vào Diệp Phàm: “Phòng bệnh tốt nhất nên bảo đảm vệ sinh sạch sẽ. Các người để một tên ăn mày vào đây. Lỡ như trên người cậu ta có đồ dơ, lây cho bệnh nhân thì biết tính sao đây?”
Vẻ mặt của Diệp Phàm sa sầm lại, mẹ nó, chỉ là trên người anh dính chút bùn và quần áo có hơi rách thôi.
Có đến mức một câu ăn mày, hai câu cũng ăn mày không?
Ấn tượng của Diệp Phàm dành cho lão ta vô cùng tệ.
“À, bác sĩ Uông, chuyện này thì ông không biết rồi. Người này họ Diệp, không biết chiêu trò thế nào mà khiến ông cụ nhà chúng tôi tôn cậu ta làm tiểu thần y, chuyên trách chữa trị cho ông ấy, trong tay còn có kim châm nữa!”, Chu Cao Lệ bước tới, vẻ mặt châm chọc nói.
“Càn quấy!”
Vẻ mặt của bác sĩ Uông đột nhiên thay đổi: “Các người không có não sao? Bệnh nhân bị bệnh, không đủ năng lực phán đoán, còn các người hoàn tỉnh táo lại để một người ăn mặc không bằng cả tên ăn mày này tới chữa bệnh. Đây không phải chữa bệnh, mà là giết người!”
“Này, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không được nói lung tung đâu, giết người gì chứ?”
“Ông còn chưa thấy tôi hành y chữa bệnh cho người ta mà đã vội phán tôi giết người rồi, hóa chẳng phải quá cẩu thả rồi sao?”
“Là một bác sĩ thì cần phải thận trọng, ông lại qua loa như vậy thật khiến tôi nghi ngờ tay nghề của ông, có khi nào ông cũng giết người không đây?”
Diệp Phàm đứng ra, nói một tràng cho bõ tức, sau đó trở lại. Anh mới không thèm để ý tới cái tên bác sĩ Uông gì đó, khi không thân phận của mình bị giáng xuống còn không bằng một tên ăn mày.
“Ngu dốt, kiêu ngạo, tên còn vắt mũi chưa sạch…”
Bác sĩ Uông vừa mắng mỏ vừa chỉ tay nói: “Cậu biết tôi là ai không? Cái tên nhãi con mồm mép!”
Không chờ Diệp Phàm nói, ông ta nói tiếp: “Tôi là Uông Cảnh Thước, viện trưởng bệnh viện Y học cổ truyền Hoa Hạ thành phố Phan Dương, rất nhiều thạc sỹ và nghiên cứu sinh đều là học trò của tôi. Tôi đã chữa khỏi bệnh cho vô số người nổi tiếng và quý tộc giàu có. Ở thành phố Cảng có lẽ cậu chưa từng nghe đến, nhưng người ở thành phố Phan Dương không ai không biết danh hiệu Uông Cảnh Thước. Tên tôi đồng nghĩa với Y học cổ truyền Hoa Hạ ở thành phố Phan Dương!”
“Ngoài ra, tôi nói cậu biết, khi tôi đến bệnh viện Nhân dân số 1, ngay cả các chuyên gia và học giả của bệnh viện này thấy tôi cũng phải kính nể đó!”
Uông Cảnh Thước tỏ ra kiêu ngạo, dùng tay chỉ vào Diệp Phàm: “Còn cậu? Ăn mặc chẳng khác tên ăn mày, mặt mày bầm dập, chắc là đi lừa gạt bị người khác đánh rồi”.
“Có cần tôi châm cho cậu vài mũi phục hồi máu, giảm sưng tấy, tôi không thu tiền đâu!”
Mũi của Uông Cảnh Thước như muốn hỉnh lên tới trời, Diệp Phàm cạn lời, là một bác sĩ chữa bệnh thì hành sự phải chừng mực, cư xử phải khiêm tốn. Còn dáng vẻ hùng hổ này của Uông Cảnh Thước đúng là làm người khác chán ghét.
Lúc này, Lục Chí Hằng chỉ vào Diệp Phàm, ông ta tức giận nói: “Tôi khuyên cậu, hãy lập tức rời khỏi đây, chúng tôi có thể bỏ qua cho hành động lỗ mãng của cậu lúc nãy, nhưng nếu cậu còn làm chậm trễ bác sĩ Uông chữa trị thì chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát bắt cậu!”
“Được, tôi đứng qua một bên, không nói gì nữa”, Diệp Phàm không thèm tranh cãi lại. Anh muốn xem thử bản lĩnh của lão này như thế nào.
Lục Tĩnh Tiêu và Lục Thi Nhu muốn lên tiếng thì bị ánh mắt của Diệp Phàm ngăn lại.
Vì lần này Lục Viễn Đức chưa nói gì, anh nhìn ra được, ông cụ là bị tên tuổi của Uông Cảnh Thước doạ cho một phen.
Anh có thể hiểu được điều này, đúng lúc anh cũng cần nghỉ ngơi một chút, đứng sang một bên để xem Uông Cảnh Thước này thật sự giỏi cỡ nào.
“Cậu Diệp…”, thấy Diệp Phàm đứng một bên, Lục Viễn Đức có chút ngượng ngùng.
“Ông cụ, không sao, để ông ta kiểm tra một chút cũng được”, Diệp Phàm mỉm cười và nói.
Uông Cảnh Thước đi tới, liếc Diệp Phàm một cái, thấy trong tay anh còn cầm kim bạc thì cười chế nhạo: “Hừ, trang bị cũng đầy đủ đó”.
“Ai đi gọi y tá tới đi, tôi cần người phụ”.
“Tôi đi, tôi đi …”
Uông Cảnh Thước nói xong, Lục Tuấn Kỳ đã vội đứng lên và nói, nếu Lục Viễn Đức mà được chữa khỏi thì cả nhà cậu ta cũng sẽ có lý do để lấy thứ mà mình muốn.
Một lúc sau, cô y tá xinh đẹp đi tới, nhìn quanh khắp phòng, đầu tiên nói với Uông Cảnh Thước: “Xin lỗi, tôi không thể giúp anh được, nhất định phải là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi mới có thể điều trị”.
“Hừ, tôi nói lại lần nữa, kêu cô tới là để làm việc, không phải kêu cô từ chối, giảng đạo lý”, Lục Tuấn Kỳ trừng mắt khiển trách.
Cô y tá rụt cổ lại, bị Lục Tuấn Kỳ doạ một phen: “Xin lỗi, không phải bác sĩ của chúng tôi thì quả thật không được ạ”.
“Cô gái, tôi là Uông Cảnh Thước, viện trưởng bệnh viện Y học cổ truyền thành phố Phan Dương, cô chắc đã từng nghe qua rồi chứ”, Uông Cảnh Thước đứng ra nói.
“Thật là ngại quá, tôi không biết ông!”
Cô y tá nhìn lão ta một cách chăm chú, suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời.
Thời gian dường như ngưng lại tại khoảnh khắc đó, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng ngượng nghịu.
Diệp Phàm xém chút bật cười, cô y tá thật dễ thương.
Sắc mặt của Uông Cảnh Thước đột nhiên đen như đáy nồi: “Mau gọi y tá trưởng của các người tới đi. Cô ấy chắc chắn nhận ra tôi”.
“Y tá trưởng của chúng tôi đang họp, lúc này không thể tới được”.
Uông Cảnh Thước xụ mặt, lão ta định nói thì Lục Tuấn Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Cô có phải y tá mới tới không?”
Cô y tá gật đầu: “Đúng vậy, tôi mới làm việc được một tháng”.
“Vậy thì phải rồi. Cô nông cạn, không biết danh tiếng của bác sĩ Uông cũng là chuyện bình thường, có thể làm trợ thủ là được, chúng tôi là người nhà của bệnh nhân, cô cứ hết lòng giúp bác sĩ Uông, những chuyện khác thì không cần phải lo”.
Lục Tuấn Kỳ nói vậy, sắc mặt của Uông Cảnh Thước mới dần trở nên tốt hơn.
Cô y tá vẫn muốn từ chối, sắc mặt của Lục Tuấn Kỳ thay đổi: “Chúng tôi là người của nhà họ Lục tại thành phố Cảng, cô còn từ chối thì tôi sẽ đi mách, tìm cách đuổi việc cô đấy!”
Bị cậu ta doạ một phen, cô y tá không dám nói nữa. Đây là phòng bệnh VIP, người ở đây không phải người cô ta có thể động vào.
Theo lời dặn dò của Uông Cảnh Thước, cô y tá bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
Uông Cảnh Thước kiểm tra và hỏi han Lục Viễn Đức. Sau đó lão ta lấy chiếc hộp gỗ rất đơn giản và đẹp mắt từ trong túi xách của mình ra.
Hộp gỗ có chạm khắc hạt châu song long, cao cấp hơn nhiều so với túi da bò của Diệp Phàm, sau khi mở ra, có hai hàng kim bạc dài ngắn khác nhau.
Đồng tử của Diệp Phàm đột nhiên co lại!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất