Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Gã đàn ông quỳ xuống rầm một tiếng, ai đứng gần cũng đều thấy mặt đất dưới chân rung mạnh.  

             Không ai ngờ rằng Lý Trường Tiếu lại cứ thế ra tay, gương mặt em họ của bà béo đau đớn vô cùng.  

             Gã cảm thấy đầu gối của mình như nứt toác ra, chuẩn bị cả một đống lời nói vậy mà một câu cũng chưa nói được ra.  

             “Hít”.  

             Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh, người đàn ông vừa mới ba hoa ầm ỹ vậy mà trong giây lát đã chịu thảm cảnh quỳ rạp dưới đất.  

             “Em họ”.  

             Bà béo kêu lên một tiếng, chỉ Lý Trường Tiếu lớn giọng quát: “Mày là ai? Dựa vào đâu mà đánh em trai tao?”  

             “Ngu xuẩn!”  

             Lý Trường Tiếu lạnh lùng nói một câu: “Đều quỳ xuống hết cho tao!”  

             Hắn vừa dứt lời, lập tức có bốn người áo đen từ bên cạnh đi đến, lần lượt áp chế bà béo và ông chồng của bà ta, mỗi người một chân đè họ xuống đất.  

             “A”.  

             “Chúng mày dám ép tao quỳ xuống à…”  

             Bà béo hướng về đám đàn em mà em họ của bà ta mang tới kêu lớn: “Đại ca của chúng mày đang bị bắt quỳ kia kìa, còn ngây ra đó làm gì, ra tay đi chứ…”  

             Vậy nhưng đám đàn em kia rụt cổ lại, thậm chí còn lùi lại vài bước.  

             Bà béo còn chuẩn bị kêu thì em họ giơ tay tát bà ta hai cái như trời giáng.  

             Lớn tiếng quát mắng: “Đồ ngu, con mẹ nó chị hại chết ông đây rồi, còn nói nữa tôi đánh gãy chân chị!”  

             Hai cái bạt tai khiến bà ta giật mình nhận thức ra, kinh hãi nhìn Lý Trường Tiếu.  

             Gã hận bà chị họ này chết đi được, hôm nay đắc tội đến Lý Trường Tiếu, nếu như không cầu xin hắn tha mạng thì coi như gã xong đời rồi.  

             “Cậu chủ Lý, tôi không biết chuyện gì hết, xin cậu tha cho tôi…”, gã không để ý đến mặt mũi, trực tiếp mở miệng cầu xin.  

             “Không biết?”  

             “Không biết mà thằng khốn mày mang theo một đám lâu la chạy đến đây làm cái gì? Diễu hành à?”  

             Lý Trường Tiếu kêu một tiếng, giơ cao tay mạnh mẽ đấm lên mặt gã đàn ông.  

             Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người xung quanh đều thấy chân răng ê buốt, khóe miệng của gã bị đánh rách, máu tươi bắn ra.  

             “Cô gái, có khi nào xảy ra chuyện không?”  

             Chị Hạ đứng một bên nghe tiếng gã đàn ông kêu la không ngừng thấy không chịu nổi, càng sợ sẽ đánh chết người, lại gây thêm rắc rối cho Hàn Tuyết.  

             “Yên tâm đi chị Hạ, không sao đâu”, Hàn Tuyết cười nói.  

             Cảm thấy tàm tạm rồi, Diệp Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Lý Trường Tiếu.  

             Lúc này bên miệng gã đàn ông đã vương đầy máu đỏ, nước mắt nước mũi cùng máu hòa lẫn vào nhau chảy xuống.  

             Nhìn thấy vết máu nhơ nhuốc trên tay, mặt Lý Thường Tiếu đầy sự ghê tởm: “Mấy người có giấy không để tôi lau tay, tởm quá đi thôi”.  

             “Tôi có…”, vẫn là cô gái vừa mới chuyển giấy cho Diệp Phàm, lại lần nữa đứng lên đưa cho Lý Trường Tiếu một túi.  

             Chỉ là lần này cô gái không cười nổi, mà có hơi luống cuống, thấy rõ sự sợ hãi kiêng dè.  

             Cầm túi giấy, nhìn cô gái e dè trước mặt, Lý Trường Tiếu toàn thân chấn động.  

             Là cảm giác rất đặc biệt từ tận sâu trái tim phát ra, rồi lại trực tiếp xông thẳng lên não!  

             “Cảm ơn cô, cô tên là gì?”, Lý Trường Tiếu cố nhẹ giọng hết mức có thể hỏi.  

             “A”.  

             Cô gái bị dọa sợ, hoảng hốt: “Không cần cảm ơn, tôi không cần anh trả lại giấy đâu”.  

             Cảm giác trong lòng Lý Trường Tiếu ngày càng mãnh liệt, có ham muốn che chở bao bọc, nói luôn: “Không phải, người tặng hoa hồng tay còn thấm hương, cô đưa tôi giấy, tôi nhất định phải cảm ơn cô, tôi mời cô ăn cơm thấy thế nào?”  

             “Hả?”  

             Cô gái lại kêu lên tiếng đầy kinh ngạc, tuy rằng giọng Lý Trường Tiếu rất dịu dàng nhưng ban nãy ra tay đánh người lại vô cùng tàn nhẫn.  

             Hai tay cô không biết nên để đâu, quá hối hận vì mình đã đi hóng hớt.  

             Nhưng Lý Trường Tiếu đang hai mắt sáng ngời nhìn, cô ta cầu xin: “Anh… đại ca, thật sự tôi không cần anh trả giấy cho tôi mà, cũng không cần mời cơm, không thì anh đưa lại túi giấy cho tôi là được rồi…”  

             Lần này đến lượt Lý Trường Tiếu ngây người, đưa giấy rồi lại có thể đòi lại sao?  

             Còn có cách cho này à?  

             Diệp Phàm đứng bên suýt nữa phì cười, nhấc chân đá mông Lý Trường Tiếu, xấu xa nói: “Trước mặt chú mà dám chòng ghẹo con gái nhà người ta, mày ngứa đòn à?”  

             Lý Trường Tiếu không để ý, bị Diệp Phàm đá cho chao đảo người, vỗ vỗ mông rồi lập tức đứng hẳn hoi, nghiêm nghị nói: “Chú Diệp, cháu nghiêm túc mà, cháu thật sự muốn mời cô ấy đi ăn!”  

             Diệp Phàm nhìn Lý Trường Tiếu đầy khó hiểu, lại nhìn nhìn cô bé kia, chỉ thấy cô gái mặt khổ não liên tục khua tay với anh, để anh ngăn Lý Trường Tiếu lại.  

             Tình yêu sét đánh?  

             Trong đầu Diệp Phàm đột nhiên nảy ra bốn chữ này, anh thử thăm dò hỏi: “Cháu thích người ta à? Yêu từ cái nhìn đầu?”  

             “Soạt”.  

             Lý Trường Tiếu trước nay chưa từng đỏ mặt, nay lại đỏ bừng lên, nhưng hắn vẫn nói lớn: “Chú Diệp, cháu nghĩ chắc là vậy!”  

             “Phụt”  

             Đám đông phì cơm, chấn động nhìn Lý Trường Tiếu, không rõ tên nhóc này định làm trò gì.  

             Đám người mà hắn đưa đến lại càng câm nín tột cùng, tròng mắt thiếu điều rớt ra ngoài.  

             Mặt cô bé giây lát đầy vẻ khổ sở: “Đại ca, anh đừng đùa nữa, tôi không cần giấy nữa đâu, tôi đi ngay bây giờ đây”.  

             Cô gái vừa nói muốn đi, Lý Trường Tiếu liền cuống lên:  

             Hét lớn: “Cản cô ấy lại cho tao!”  

             Các anh giai còn đang kinh ngạc lập tức nhận lệnh, đứng vây quanh cô gái, ánh mắt người nào người nấy đều tà ác như hung thần.  

             “Bịch”  

             Diệp Phàm lại đá hắn: “Thằng ranh mất nết mày muốn cướp con gái nhà lành trước mặt chú à?”  

             “Không phải, chú Diệp, cháu không cướp, cháu nhất thời lỡ lời chú đừng để ý”.  

             Lý Trường Tiếu vội vàng nói, lại bảo mấy người đàn ông tránh ra, cô gái bị dọa sợ phát khóc, nước mắt tí tách rơi xuống.  

             Cô ta hối hận chết đi thôi, sau này có đánh chết cô cũng không dám đi hóng chuyện thiên hạ nữa.  

             “Không phải, cô đừng khóc mà, tôi chỉ mời cô bữa cơm thôi mà?”  

             “Có phải ăn thịt cô đâu chứ?”  

             Cô gái vẫn khóc không ngừng, Lý Trường Tiếu vừa gấp gáp lại vừa thương xót, sợ người ta sẽ hiểu nhầm anh ta thành kẻ xấu gì đó.  

             Đám đông đã cạn lời từ lâu, diễn biến của kịch bản này hình như hơi sai sai.  

             Cậu chủ Lý à, không phải anh đến đánh người sao, cuối cùng lại làm cái trò yêu từ cái nhìn đầu tiên gì chứ, tiện đường xem mắt luôn à?  

             “Tiểu Tuyết, hay là em nói gì đi?”, Diệp Phàm nhướn mày ra hiệu với Hàn Tuyết.   

             Lý Trường Tiếu này phỏng chừng thật sự thích cô gái kia rồi, bộ dạng vội vàng giải thích kia không giống như giả vờ.  

             “Xem trò vui…”, Hàn Tuyết trợn mắt với anh, nhưng vẫn bước đến, nhỡ Lý Trường Tiếu nghiêm túc thật, tác thành được một đôi uyên ương cũng là chuyện tốt.  

             “Cô bé, đừng khóc, cậu ta không dám làm gì em đâu”, Hàn Tuyết đưa cho cô gái một tờ giấy lau nước mắt.  

             Lý Trường Tiếu theo đó gật đầu: “Đúng vậy, thím Diệp nói đúng đấy, tôi chỉ định mời cô ăn cơm, sợ tôi làm gì chứ?  

             “Tôi cũng đâu phải người xấu!”  

             Cô gái ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Lý Trường Tiếu, vậy mấy người áo đen cao to lực lưỡng kia để trang trí à?  

             “Cô gái, cô tên là gì?”, Hàn Tuyết hỏi.  

             “Tôi tên là Hà Mục Linh!”, có Hàn Tuyết ở bên cạnh, cô gái không còn sợ như trước nữa.  

eyJpdiI6IkRcL0g5MlN1Z3d0MmJYRGxuWGRUSENRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5Gc3JNUHVRdjBQUUxSQnJNV3VQZDMzRlpyUEh1VjZFTzd1V0Q3UHVwd1FVcEdaYzJqclQ5dWcrVEt6Q3hqRks1Z0paR3VHZ1wvQzZsb2RLXC9sY3l0SldSTXNvRW1KV3ZRRTRnN2diaTREdnJSVVRPa292d1NQYytOdzhEQkNSSzBidmtcL1EzeUlTUlZyZHRcL0liWDlzMTl6Nm9mYVQzdFJ5MmNPcnNPSVM4eUVEWkY3a2J3c0VxZ0JuTDFaYkNES0F3cHNCbjBxT0JLWSttSm5oK3RGWHRkVkpYWDF2c3FUVlZOd0hXaEp1QmRzekZQY0tremdNY2htVjBcL3lPOEQwUjNYSnJQVHZWb0JVWDlHNHd6TjNkaHJ1aTNqVGdMMFlZVXRvemw5MjhnNmRSd2J2WVRzdU9jVXF1ZVRCYSt6ZEJ3cHk4VzAzZFwvTjdjNHRWajhwQ2Nob3lTZ0FTbEFEdDUrVVRaSU5lOUxCeWpxSlYrMFZZMm91dGEwZ09RTkJ6VlAxRnQyeFBrZkdsUFVhc2RvVEN4Um5FUzhFV052VGRINXVDY0JwSm5zc2JGbGNOYThxVCtJU0tKTEQxaXJTU08iLCJtYWMiOiI4ZDkyYTAxZmRjM2IyZDQ0MmYzMGE5N2U0MzY3YTY1MGZkMzYwNDUyODI1YmVhNDM0NmJkYjRmMjZhNTAxYWVjIn0=
eyJpdiI6IlBpQlQzSHdkRkhnY0NvdkNsaHphMGc9PSIsInZhbHVlIjoiZlBDUzVFUUJBV2d2bFZ5Q0FpeDQ0Y2U5eWhuaTZPYW1mdEliNk55Uk9BNTdESk5xbjIraVdXMHdlYzhkY2h6dzQ1ZFFkXC9QelpLRG4yQ1VVdFdjbGxiOEk5XC9iQjdiZVBOcDFmVWtxdWhMZWt6UjhXQ08zSlAzSWp2dXdMTHA4cVNtYVpTNkdOU3hsRWZ1RytjTkpCTXl1N3dranNFdndTNkVhMXVtRlBJTWxqaTJhYnNjQlwvdzNUcWowT3g0UGlPY01FSStiMzJXTGZJRVpkMWVpbnh4QT09IiwibWFjIjoiNzhhNzIwNzg1ZWJmNTJiOTFiMjlhZWFlMmZlNDgwZDkxY2I0MWEzNWRmMWM1N2ViODc1ZDdmYzZlMzE1MGQ0ZCJ9

             Diệp Phàm lại đá hắn một cái: “Đứng đắn chút đi, ồn ào quá!”

Ads
';
Advertisement