Bà béo vênh váo lấy điện thoại ra gọi và còn đặt điều thêm mắm dặm muối, nói Diệp Phàm chẳng khác nào con quỷ đáng sợ.
Những người xung quanh đều cạn lời, chị Hạ tỏ ra vô cùng hoảng hốt, giọng lo lắng nói với Hàn Tuyết và Diệp Phàm: “Hai người mau đi nhanh, hai trăm ngàn tệ này tôi không trả nổi, cùng lắm thì tôi sẽ làm bảo mẫu không công cả đời cho nhà bọn họ!”
“Chị à, không cần lo lắng, bà ta làm vậy là tống tiền, tiền nào không đáng thì đừng nên đưa, hôm nay tôi sẽ làm chủ cho chị”, Hàn Tuyết cười nói, ý bảo chị Hạ không phải lo lắng.
Hàn Tuyết nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm chỉ bình thản cười, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Chợ Gia Chính cách Thương Hội Lục Hợp của Lý Thế Hằng cũng chỉ khoảng vài cây số mà thôi.
Cho nên có thể nói chỗ này cũng là địa bàn của Lý Thế Hằng, nhưng anh không gửi tin nhắn cho Lý Thế Hằng vì thấy không cần thiết, mà chỉ gửi tin nhắn cho cháu trai của Hội trưởng Lý.
Một bên khác, Lý Trường Tiếu trong lúc đang tập luyện chợt nhìn thấy tin nhắn của Diệp Phàm, liền hô một tiếng.
Một nhóm ít nhất cũng phải tới ba bốn mươi người, nhảy lên mười chiếc xe đi về phía chợ Gia Chính.
“Các người đợi đấy, ở cái đường Hà Nguyên này chưa có ai dám đụng tới Hồ Xuân Lan tôi đâu, động vào tôi cho biết tay ngay, đợi lát nữa rồi quỳ xuống hết cho tôi!”, bà béo dữ dằn thét lên.
Con đường gần chợ Gia Chính có tên là đường Hà Nguyên.
Lúc này người đứng hóng chuyện ngày một đông hơn.
Mọi người đều đang đợi kịch hay để xem, đây là bệnh kinh niên của người Hoa Hạ, chỉ có điều đa phần mọi người đều muốn xem bà béo kia gặp chuyện xui xẻo.
“Èn èn èn!”
Không tới mười phút sau, cả chục chiếc xe máy ầm ầm kéo tới, đám đông thấy vậy lần lượt tránh ra.
Gần hai mươi người từ trên xe bước xuống, có kẻ trong tay còn cầm sẵn gậy gộc, ra vẻ ta đây coi thường thiên hạ.
Bà béo trông thấy vội vàng đi tới: “Em họ à, cuối cùng em cũng tới, có người đánh chị, em nhất định phải trả thù cho chị...”
“Chị họ yên tâm, người nhà chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu”, người đàn ông này đầu cạo trọc lóc, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải dạng tốt đẹp gì.
“Ừm, em họ là người tốt nhất, cảm ơn em...”
Bà béo vui ra mặt, định ôm người đàn ông đó tỏ ý cảm ơn, nhưng hắn lại né ra, tỏ rõ sự chán ghét.
Nếu như Hồ Xuân Lan không phải họ hàng nhà hắn, thì hắn cũng sẽ không nhịn được mà cho bà ta mấy cái bạt tai vì cái tính chanh chua đánh đá.
Mọi người để chừa hẳn một đường lớn, thảo nào người đàn ông đeo dây chuyền vàng bị bà béo đó mắng té tát không dám bật lại, thử bật lại xem có bị đánh thành đầu heo luôn rồi không.
“Thằng kia, là mày đánh chị tao đúng không?”
“Cũng to gan đấy nhể!”
Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Phàm ngạo nghễ nói: “Bây giờ quỳ xuống cho tao, để chị tao mặc sức đánh trong mười phút, thì tao sẽ tha cho mày”.
“Em họ à, còn có cả con tiện nhân kia nữa, nó là bồ của thằng oắt đấy, nó cũng chõ mũi vào, nếu như không phải hai đứa nó thì chúng ta đã thu được hai trăm ngàn tệ tiền bồi thường rồi, nếu lấy được khoản này, thì chị cũng đang tính đưa một trăm ngàn tệ để em uống rượu...”
Bà béo hằn học nhìn về phía Hàn Tuyết, nhưng khi nói tới việc sẽ chia cho người đàn ông đầu trọc một trăm ngàn tệ, bà ta không khỏi cảm thấy tiếc đứt ruột.
“Ồ?”
“Chị họ khách sáo quá!”
Người đàn ông liền cười ha hả, vừa rồi hắn có để ý tới Hàn Tuyết, đang định xong chuyện sẽ lấy Wechat của cô.
Nhưng bây giờ cũng không cần nữa, chỉ thấy hắn nhìn về phía Diệp Phàm nói: “Tao cho mày chọn lại, có thể không bị ăn đòn, mày để bồ mày đi ăn với tao một bữa, rồi nôn ra hai trăm ngàn tệ, tao sẽ tha cho chúng mày, ok chứ?”
Nghe thấy người đàn ông kia có ý tha cho Diệp Phàm, bà béo liền sồn sồn lên: “Em họ à, đừng...”
Người đàn ông quay đầu qua lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, doạ bà ta không dám nói thêm điều gì, nhưng sau một giây suy nghĩ lại, bà ta liền lấy làm thích thú, sự chế nhạo hiện rõ trên gương mặt.
Nhìn về phía Diệp Phàm, dường như bà ta đã thấy rõ cặp “sừng” đang ngự trị trên đầu anh, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tối nay Hàn Tuyết và em họ bà ta sẽ cùng nhau trên giường trong một khách sạn lớn nào đó sau khi hai người họ ăn tối xong.
“Thằng oắt kia, cho mày năm giây suy nghĩ, là một quý ông, tao không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt người đẹp đâu”.
“Đương nhiên, tao cũng không từ chối sử dụng bạo lực!”
Hắn tỏ ra cao ngạo, bởi đây không phải lần đầu hắn làm mấy chuyện như này.
Xong chuyện, người phụ nữ đó thậm chí còn cầu xin được làm thêm lần nữa, cứ thế mà bị hắn chinh phục.
Diệp Phàm chỉ cười, nói: “Nói thật, tôi cũng không từ chối sử dụng vũ lực!”
“Ầm!”
Lúc này, tiếng động cơ xe lại vang lên lần nữa, nhưng tiếng động lúc này vang động hơn nhiều.
Mười chiếc xe Audi A6 màu đen lần lượt đi vào trong ngõ, tạo khí thế bức người.
Đám người đứng dạt ra, nhưng tiếng động cơ xe vẫn chưa dừng lại, mà cứ thế lao thẳng tới.
“Rầm ầm ầm!”
Từng chiếc xe máy lần lượt đổ rạp, chỉ tới khi thấy chiếc xe máy cuối cùng đổ xuống, chiếc xe con dẫn đầu đoàn xe mới dừng lại.
“Mẹ nó, đại ca, mấy con chó này lại dám đâm xe chúng ta, chúng ta phải cho bọn nó no đòn!”, một tên côn đồ dưới chướng vác gậy gào lên.
“Đợi tí đã, xem là ai”, người đàn ông đó giọng ngập ngừng, gọi tên đàn em của mình dừng lại.
Cửa xe mở tung ra, một nhóm mặc đồ đen ưỡn ngực thẳng lưng đi xuống, nhìn vào cũng biết bọn họ ai nấy đều là dân chuyên nghiệp.
Không giống như đám côn đồ chạy xe máy của em họ bà béo.
Ba mươi người đi tới, thấy vậy những người đứng xem xung quanh lục tục tản ra.
Chị Hạ bị doạ tới mức sắp đứng không vững, dù đã sống hơn nửa đời người nhưng chị ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.
“Con mẹ nó, đại ca, là cậu chủ Lý!”, vẫn là tên đàn em cầm gậy lúc nãy, tên này kinh ngạc kêu lên.
“Câm mồm, con mẹ mày tao không có mù!”, tên em họ của bà béo tức giận quát một tiếng, giọng hắn cũng run lên theo, bởi hắn có dự cảm không lành.
Lý Trường Tiếu dẫn theo đám người đi tới, tên đầu trọc vội vàng chạy ra chào hỏi khi thấy Lý Trường Tiếu đi ngang qua, nhưng Lý Trường Tiếu không thèm liếc hắn tới một cái.
Mà đi thẳng tới chỗ Diệp Phàm, cung kính chào hỏi Diệp Phàm và Hàn Tuyết: “Chào chú Diệp, thím Hàn!”
Diệp Phàm trợn ngược mắt, anh cũng chỉ lớn hơn Lý Trường Tiếu mấy tuổi, nhưng dẫu sao anh cũng đã gọi Lý Thế Hằng một tiếng anh.
Thì Lý Trường Tiếu gọi anh bằng chú cũng là điều bình thường, còn Hàn Tuyết thì chỉ mỉm cười khi nghe bị gọi là “thím Hàn”, cô liền nhớ tới cảnh tượng hôm Lý Trường Tiếu kéo theo cả một nhóm côn đồ đến bắt nạt Hàn Tử Di.
“Thím Hàn, ngày trước không hiểu chuyện, nếu thím có gặp Hàn Tử Di, thì chuyển lời xin lỗi của cháu tới cô ấy!”, thấy Hàn Tuyết nhìn anh ta như cười lại như không, Lý Trường Tiếu liền gãi đầu, ngượng ngùng nói.
“Phì!”
Hàn Tuyết bật cười, giống như hoa nở rộ, khiến không ít trang nam tử phải mắt tròn mắt dẹt.
Nhỏ tiếng nói: “Ừm, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời”.
“Được rồi đùa thế cũng đủ rồi”, Diệp Phàm không mấy vui vẻ nói một câu.
Lý Trường Tiếu cười hi hi, nhưng vừa quay đầu lại, mặt liền biến sắc, trông vô cùng dữ tợn.
“Bốp!”
Tên đầu trọc chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, rồi quỳ sụp xuống!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất