Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Nhóm người Diệp Phàm nghênh ngang rời đi, Lý Trường Tiếu gọi một cuộc điện thoại, quản lý của công ty Gia Chính bị doạ sợ ngây người.  

             Gã ta coi như xong đời rồi, công ty Gia Chính của gã ta đang làm ăn phát đạt, nếu như bị đập nát, thì ông chủ chắc chắn sẽ xé nát gã ta ra.  

             “Thuỷ Tinh Cung!”  

             Không cần Diệp Phàm phải nhọc lòng, Lý Trường Tiếu gọi một cuộc điện thoại liền xác định ngay được vị trí.  

             Là một trong những nhà hàng có tiếng bậc nhất ở thành phố Cảng, Thuỷ Tinh Cung chắc chắn sẽ là lựa chọn tuyệt vời cho những buổi hội họp, tiếp đãi khách khứa.  

             Vốn dĩ anh định gọi cho Lý Thế Hằng, để nhờ ông ta đưa ra một vài cao kiến, nhưng cũng lại nghĩ nếu chuyện này mà thành thì lại vừa khéo tạo cho Lý Thế Hằng một bất ngờ.  

             Anh nghe ngóng được từ chỗ Lý Trường Tiếu biết được Lý Thế Hằng từ nhỏ đã bị thương cho nên không thể sinh con.  

             Lý Trường Tiếu là con trai của chị gái ông ta, cũng coi như là con cháu thừa tự của ông ta, đây cũng là lí do vì sao Lý Thế Hằng lại đối xử với Lý Trường Tiếu như con đẻ.  

             Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe đã đi tới Thuỷ Tinh Cung, vì Diệp Phàm cũng đã mời tới mấy lần nên chị Hạ đành đi theo.  

             Chị Hạ muốn đến nhà bọn họ làm bảo mẫu, nhưng Diệp Phàm lại coi chị như người nhà.  

             Hơn nữa sau khi hỏi chuyện một hồi, Diệp Phàm mới biết chị còn chưa ăn cả bữa sáng lẫn bữa trưa, cho nên anh càng không để chị ta đi được.  

             Một mâm cơm thịnh soạn được bày lên, lúc này vẫn chưa phải tới bữa chính, nên người trong nhà hàng vẫn còn thưa.  

             Cả một bàn đầy thức ăn, chủ yếu đều là chị Hạ ăn, để tránh chị cảm thấy ngại, Diệp Phàm cũng ngồi gắp vài miếng.  

             Một bên khác, Lý Trường Tiếu nói bắn mưa xuân liên hồi, nhưng lại lúng túng khi nói chuyện với Hà Mục Linh.  

             Gương mặt nhỏ của Hà Mục Linh từ lúc đi vào đã ửng đỏ, nép sát bên người Hàn Tuyết, thỉnh thoảng bị vẻ lúng túng khi nói chuyện của Lý Trường Tiếu chọc cười.  

             Hàn Tuyết chỉ mỉm cười không nói gì, Hà Mục Linh chạc tuổi với Hàn Tử Di, nhưng dáng vẻ e thẹn của Hà Mục Linh khác hoàn toàn với sự vô tư lự của Hàn Tử Di.  

             Hàn Tuyết bất giác thở dài, nếu Hàn Tử Di cũng có thể nền nã được như vậy thì cô cũng có thể yên tâm được vài phần.   

             “Hát xì hơi!”  

             Trong căn biệt thự số một, Hàn Tử Di đang nằm lăn trên giường xem phim bất giác hát xì hơi mấy cái.  

             Lầm bầm nói: “Ai đang nói xấu gì bà sao?”  

             “Lẽ nào là ông anh rể xấu xa?”  

             “Tinh tinh tinh!”  

             Trong lúc đang dùng bữa, điện thoại của chị Hạ chợt vang lên, chị ta tỏ ý xin lỗi, vừa cầm điện thoại lên nghe mấy giây sắc mặt chị ta liền thay đổi, thậm chí còn đánh rơi cả đôi đũa xuống bàn.  

             “Cậu Diệp, cô Hàn, nhà tôi có việc gấp, tôi phải đi trước đây, hôm nay không tới nhà cô cậu được, thành thực xin lỗi...”, chị Hạ vội đứng dậy, vẻ mặt vô cùng áy náy, cũng có thể nhìn ra vẻ sốt ruột của chị ta.  

             “Sao vậy? Chị cứ từ từ nói, chúng tôi xem có thể giúp được gì không?”, Hàn Tuyết nói.  

             Chị Hạ do dự một lát rồi mới nói: “Con gái tôi đột nhiên bị ngất, lại còn nôn ra máu nữa, tôi phải mau chóng về đưa con bé tới bệnh viện”.  

             “Nghiêm trọng vậy sao?”  

             Hàn Tuyết quả quyết nói: “Vậy để Diệp Phàm đưa chị đi, đi xe bus lâu lắm, vả lại cũng sẽ làm lỡ thời gian điều trị cho cháu”.  

             Không để chị Hạ kịp từ chối, Diệp Phàm liền đứng dậy, nói: “Chị Hạ tôi đưa chị đi”.  

             Anh nhìn về phía Hàn Tuyết, Hà Mục Linh thấy vậy vội vàng ngồi sát về phía Hàn Tuyết, tuy đã nói chuyện được một lúc với Lý Trường Tiếu, cũng cảm thấy hắn ta không phải là người xấu, nhưng vừa rồi chứng kiến cảnh hắn ta đánh nhau vẫn khiến cô ấy có chút sợ hãi.  

             Hàn Tuyết cười: “Hai người mau đi đi, tôi sẽ ở lại cùng Mục Linh”.  

             Dù sao cô cũng đang rảnh, công ty cũng giao lại cho Hàn Bách Hào rồi, nên giờ cô chỉ có mỗi việc ngồi đợi Diệp Phàm về.  

             “Vậy anh xong chuyện sẽ về ngay!”  

             Không nói dông dài thêm nữa, Diệp Phàm nhanh chóng đưa chị Hạ rời đi.  

             Chị Hạ sống ở một khu phố cổ khá hẻo lánh, nhưng lại rất gần khu biệt thự số một.  

             Diệp Phàm đỗ xe xong, tiện tay liền lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho chị Hạ rồi cùng chị bước xuống xe.  

             Đây là một căn nhà nhỏ, nhìn qua trông giống với tứ hợp viện ở thủ đô, nhưng có phần đơn giản hơn nhiều.  

             Các gian phòng trông cũng không giống nhau.  

             “Chị Hạ, mau lên, Sương Nhi bị ngất lâu lắm rồi, nhanh lên...”, khi hai người bọn họ vừa đi vào, một người phụ nữ chạc tuổi chị Hạ vội vàng nói.  

             “Được được, chị Kiều, cảm ơn chị đã báo cho tôi...”  

             “Nói nhiều thế làm gì, mau vào trong đi...”  

             Ba người cùng chạy vào bên trong một gian phòng, gian phòng này không to, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.  

             Một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang nằm sấp trên mặt bàn, mặt cô gái trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng, chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc chỉ cần một cơn gió cũng đủ sức thổi ngã.  

             Trên bàn còn có một bức tranh phong cảnh chưa thêu xong, máu trong miệng cô gái bắn tung toé trên bức tranh, trông có phần kỳ dị.  

             “Sương Nhi, Sương Nhi...”, chị Hạ vội vàng gọi mấy tiếng, nhưng cô gái vẫn bất động.  

             “Gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu...”, chị Hạ lo lắng luống cuống bấm số cấp cứu.  

             “Tôi đã gọi rồi, bọn họ bảo bây giờ đang là giờ tan tầm, nên dễ bị tắc đường, còn dặn chúng ta chờ một lát”, người phụ nữ trung niên kia nói.  

             “Vậy phải làm sao?”  

             Chị Hạ lo tới phát khóc.  

             Còn Diệp Phàm lúc này đã kiểm tra bệnh tình của Hạ Sương Nhi, anh cau chặt mày, vì đây không phải là bệnh bình thường.  

             Mà là bị trúng “chung độc”.  

             Nhưng có điều anh vẫn chưa xác định được rõ đây là loại “chung độc” gì, phải đợi Hạ Sương Nhi tỉnh lại mới có thể biết được.  

             Nhưng ai lại đi hạ độc một cô gái yếu đuối như vậy chứ?  

             Có phải mất trí rồi không?  

             “Chị Hạ, nếu như chị tin tôi, tôi sẽ điều trị cho con gái chị, bệnh của con gái chị không phải bệnh bình thường”, Diệp Phàm nói.  

             Anh nhất định phải có được sự đồng ý của chị Hạ, bằng không nếu anh đột nhiên rút kim châm cứu ra, sẽ dễ gây ra hiểu nhầm.  

             Thấy Diệp Phàm lấy bộ kim châm cứu ra, chị Hạ vội vàng gật đầu, vì vừa rồi Diệp Phàm đã giúp chị một chuyện lớn, cho nên theo bản năng chị ta lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm.  

             Sau khi Diệp Phàm dùng kim châm cứu để tiêu độc, liền bế Hạ Sương Nhi đặt nằm trên giường, kế đó lại dùng kim châm cứu đâm vào các huyệt vị khác nhau, ở chỗ những huyệt vị bị châm vào đều nhỏ ra những giọt máu đen.  

             Toàn thân Hạ Sương Nhi run lên, miệng lại nôn ra một ngụm máu nữa, chị Hạ đứng bên cạnh chứng kiến không khỏi sót con.  

             Nhưng chị cũng không lên tiếng làm phiền Diệp Phàm. Lúc này Diệp Phàm đang dùng “Ngũ Nguyên Tầm Linh Châm”, vì Hạ Sương Nhi đang chịu tác dụng của “chung độc” nên đã mất đi ý thức.  

             Diệp Phàm buộc phải dồn chỗ “chung độc” đó về một vị trí, nhằm giúp khôi phục lại ý thức của Hạ Sương Nhi, tiếp đó anh lại dùng tới “Thông Huyệt Cửu Châm” để ép chỗ độc ở những vùng không sâu ra ngoài.  

             Một lát sau, Diệp Phàm mồ hồi đầm đìa, một tiếng ậm ự khẽ vang lên, Hạ Sương Nhi từ từ mở mắt.  

             Nhìn thấy Diệp Phàm đang ngồi trước mặt mình, khiến cô ta bị doạ sợ tới mức ngồi bật dậy.  

             “Sương Nhi không phải sợ, đây là cậu Diệp, con vừa bị ngất lại còn ho ra máu, nên cậu ấy đã giúp con chữa bệnh”, chị Hạ vội vàng giải thích.  

             Hạ Sương Nhi biết đã hiểu nhầm Diệp Phàm, cho nên gương mặt trắng bệch không chút sức sống của cô chợt đỏ ửng lên: “Xin lỗi anh, tôi đã hiểu nhầm...”  

             Diệp Phàm chỉ cười, coi như không có gì, và ra ý cô cũng không cần giải thích thêm.  

             Khi kim cuối cùng đâm xuống, Hạ Sương Nhi liền quay đầu ra nôn ra một ngụm máu nữa, nhưng lần này lại còn kèm thêm cả mùi tanh nồng.  

eyJpdiI6Ilh5eGRtZ0xYUEVtYUtHN1lSQytaWUE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0ZNeEFOeTErSXpZU2xQbWNcL1hDcnJ5QVZycllBUGFXa1VXa0VzWEo4Q1B5ZVBxZitSVDBibWZ2TW9zZmJzOG0zSEx2bE9VZkpDN3E0ZDM4SExyWlwvWmVGQWN3aW9XM21RWTZGSWtXOG5lVlpZMCs3VTNWV1ZGSm1kT0crNUpWMGk5ZGViOFR6aEVKNlF6Y2JTY3J1SFZlTVpxS2E4d3I1VXZtamlvTUJ1QytzV29lZGxQVU1acW8rSjcyc1wvRkhFbmgzSmtnYUJGVXhHWjJzV210bnlXMG95N2daTkN5SERna05yT1Y3Y0s5NzBkOHNscThIdlVUOExWZUVvNGJLOUlVY2dvcGUzc29YUVwvbG9PQ0E3Q2JBPT0iLCJtYWMiOiI5MGYzZGY3OWJhMWZlNzBiNDllOWVhMjMwNGNkZTI2MDE5NThhMWJiMDJlODg1OGU1YTM0NzNhNGU4Y2M5ZDk3In0=
eyJpdiI6ImFVOHROb3pDYXRGRE1ibjhJNnBZdFE9PSIsInZhbHVlIjoib0Q4QTF6R3MxNGpaRVNTOXNKWkxQc0ZYMWJwUFRmUTdkdFwvMjhxNStJYjJjMk5FaGRXeDNjOEpTdWhxS0JaREpWbjFadU9JR0JpS051NEtpSDJhMEhZZnhrbnlKZ3lPRk1td0VkNmhMbFJEMXFsM3pXXC9Mc21TS3h3c05keTI5ZUtoeEJPR2NFZEQ4amx3OWNXSnlqZ2gyOE80dWM5UjJwbnB5UUtUekVIRlBmcm9KbUxBdVczUjlCaEZcL3FIYXpDT2hKalpPU2dGUGpWN2xpQXk2b1VRS1h0MlgraVZRXC9CRGNcL2N2ZlIzRXdSa2VwckN1dzFETldxNHA5UnB4VXFUWmMyaDAyb1NMWjQzNE5mMFowc3YrcVVkdnFhUndvaUs0VTBVQ3lcL1dwUDFBaVwvWmtYcXBOajFKcTBCbFU3UlNrSjdRcXl2dWM0eEFlU0xHOGFEMUpNVzNNUE9YSXA0S1IybmhMV05KaElURT0iLCJtYWMiOiJkNzhlNDQwMzM5MDlmMTMwMjE4YjhkN2M3ZTQ3OTE0N2MwYTIyNzJmMWNmYmFlMGNiNTQxNWU2ODM5YTY1ODNiIn0=

             “Tại sao trên người cô lại có chung độc!”

Ads
';
Advertisement