Độc Chung?
Diệp Phàm nói vậy khiến Hạ Sương Nhi sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Chị Hạ nghe đến chữ “độc” lại càng hoảng sợ hơn.
“Cậu Diệp, Sương Nhi trúng phải loại độc gì vậy? Sao lại thổ huyết nhiều như vậy?”
Chị Hạ sợ đến nỗi sắp khóc, Diệp Phàm giải thích: “Không phải độc, là chung, là một loại độc dược vu hóa, có thể hiểu là một loại vu thuật, giải thích ra có hơi phức tạp…”
“Vu thuật, tôi biết, tôi biết…”
Diệp Phàm chưa nói xong, chị Hạ đã nói.
Diệp Phàm ngạc nhiên, anh còn chưa giải thích gì nhiều. Ngoại trừ ở Miêu Cương thì người bên ngoài có rất ít người biết loại Độc Chung này.
Ánh mắt anh lóe sáng: “Chị Hạ, hai người là người ở đâu? Đến đây bao lâu rồi?”
“Chúng tôi là người Long Sơn, tỉnh Xuyên, còn một tháng nữa là vừa tròn ba năm chúng tôi đến thành phố Cảng”, chị Hạ nói.
Diệp Phàm bỗng ngộ ra, hóa ra chị Hạ là người đến từ Miêu Cương, như vậy ít nhiều gì cũng từng nghe đến cốc thuật.
“Chị Hạ, trước khi đến đây, các chị có từng tiếp xúc với người kỳ lạ nào không? Người rất tốt hoặc rất xấu xa, hành động khác với những người bình thường khác”.
Chị Hạ nhíu chặt mày khi nghe Diệp Phàm hỏi như vậy. Dù sao cũng đã gần ba năm, chị Hạ suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa trả lời.
“Hoa Bà Bà…”, Hạ Sương Nhi bỗng yếu ớt nói.
Chị Hạ kinh ngạc, Diệp Phàm vội hỏi: “Hoa Bà Bà là ai?”
“Ba năm trước, làng bọn tôi xảy ra sạt lở, nhà tôi cũng bị vùi lấp theo đó, tiền bạc gì cũng bị chôn trong đất đá. Nhà nước đền bù cho chúng tôi một số tiền, tôi và mẹ chuẩn bị đến nơi khác để kiếm kế mưu sinh”.
“Nhưng giao thông trên núi không tốt, tôi và mẹ đi bộ hơn hai mươi cây số để đến thị trấn. Tôi còn nhớ đi được nửa đường thì trời đổ mưa to, lúc đi đến một cổng làng thì có một bà lão gọi bọn tôi lại bảo đến nhà bà ấy trú mưa, tôi và mẹ rất biết ơn”.
“Bà lão tự xưng là Hoa Bà Bà, trong nhà bà ấy có rất nhiều đồ thêu cực kỳ đẹp, tôi không biết mấy thứ đó là gì. Hoa Bà Bà biết bọn tôi đến nơi khác sinh sống nên đã dạy cho tôi chút kỹ năng thêu dệt, còn không nhận tiền của bọn tôi nữa. Tôi và mẹ ở đó gần một tuần…”
Hạ Sương Nhi kể lại tình cảnh lúc đó. Nghe xong, chị Hạ vội xua tay: “Sương Nhi, Hoa Bà Bà sẽ không bỏ độc con đâu, bà ấy dạy cho con thêu dệt, còn cho chúng ta ở lại qua đêm trong đêm mưa, chúng ta không thể tùy tiện nghi ngờ người giúp đỡ mình được”.
“Mẹ, con xin lỗi…”, Hạ Sương Nhi vội nói.
Diệp Phàm nhìn chị Hạ, cảm thấy cạn lời với sự lương thiện của chị Hạ nhưng lương thiện quá mức rồi.
Chỉ cần là người từng giúp chị ta một chút thôi, chị ta cũng cảm thấy rất biết ơn dù không biết người đó nham hiểm ra sao.
Diệp Phàm im lặng không nói gì, anh không ngừng quan sát căn phòng muốn tìm ra chút manh mối nào đó.
Bỗng dưng một bức tranh thêu hấp dẫn ánh mắt anh, bức tranh này không giống với những bức khác.
Bên trên chỉ có một đóa hoa đỏ tươi, hình ảnh màu đỏ như được dệt như từ máu.
“Cô Hạ, bức tranh cô thêu này là gì?”, Diệp Phàm hỏi, anh muốn chứng thực lại suy đoán của mình.
“Hoa Bỉ Ngạn!”, Hạ Sương Nhi đáp.
“Tại sao lại thêu hình này, rất dễ thêu sao?”
Hạ Sương Nhi lắc đầu: “Không phải, đây là bức đầu tiên Hoa Bà Bà dạy cho tôi. Bà ấy nói bức hoa Bỉ Ngạn này có thể đem lại may mắn cho mình, còn bảo tôi mỗi tháng thêu một bức”.
“Tại sao? Chỗ Hoa Bà Bà có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn sao?”
“Ừ, trên quần áo Hoa Bà Bà mặc cũng có kiểu hình này, trong nhà bà ấy có rất nhiều”, Hạ Sương Nhi thành thật đáp.
Diệp Phàm thầm cười nhạo, hoa Bỉ Ngạn đem may mắn đến? Lần đầu tiên anh nghe vậy đấy.
“Cô Hạ, cô có biết hoa Bỉ Ngạn còn có ý nghĩa khác không?”, Diệp Phàm hỏi.
Hạ Sương Nhi ngây thơ lắc đầu, chị Hạ cũng không biết.
Diệp Phàm hít một hơi, trầm giọng nói: “Hoa Bỉ Ngạn còn được gọi là hoa của địa ngục!”
Lời của Diệp Phàm làm chị Hạ run lên, ở cái tuổi này của chị ta có hơi mê tín, nghe đến hai chữ “địa ngục” là hoảng sợ.
Nhưng Diệp Phàm ngăn chị ta lại không cho chị ta hỏi linh tinh, phòng trường hợp cắt đứt mạch suy nghĩ của họ.
“Hoa của địa ngục?”
Hạ Sương Nhi lẩm bẩm một câu như nhớ đến điều gì, nói: “Tôi nhớ ra rồi, Hoa Bà Bà từng nói hoa Bỉ Ngạn có thể nối liền hai thế giới, là một loại linh hoa. Bà ấy còn nói hoa này rất linh thiêng, dù là đồ thêu cũng vậy. Hơn nữa mỗi bức thêu đều phải bảo tôi lấy một giọt máu nhỏ lên vị trí chính giữa đóa hoa, nói là có thể mang đến may mắn”.
“Vậy cô nhỏ lên đó chưa?”
“Nhỏ rồi ạ!”
“Sau khi nhỏ máu lên có cảm giác gì?”, Diệp Phàm lại hỏi.
“Tinh thần rất tốt, mấy đồ thuê của tôi đều có thể bán rất nhanh, hơn nữa giá cũng rất cao, có thể phụ giúp đỡ đần cho mẹ”, nói rồi, Hạ Sương Nhi nở nụ cười, cô ta rất vui khi có thể san sẻ gánh nặng với chị Hạ.
“Vậy sức khỏe của cô bắt đầu không tốt từ lúc nào?”
“Hai năm trước, trong một lần bị cảm nặng, sau đó sức khỏe dần không tốt. Không thể ở trong ánh sáng mặt trời quá lâu, chỉ có thể ngồi ở nhà, cũng may tôi biết thêu dệt nên vẫn có thể kiếm được chút tiền”.
Hạ Sương Nhi nói xong, Diệp Phàm cũng đã có phán đoán.
Đây là Độc Chung trong truyền thuyết gọi là “Chiêu Hồn Chung”, là một loại Độc Chung cực kỳ tà ác, tà ác hơn cả mấy loại cốc kim sầu, cốc rắn rết.
Tương truyền rằng hoa Bỉ Ngạn mọc bên bờ Minh Hà, có thể kết nối hai thế giới âm dương. Có người nói hoa này có hoa nhưng không có lá, có lá thì không có hoa, đời đời kiếp kiếp hoa lá lỡ nhau.
Tỏ ý âm dương cách trở mãi mãi không thể gặp lại.
Mà hoa Bỉ Ngạn lại nở hoa bên bờ, có thể kết nối hai thế giới âm dương, vậy nên hoa Bỉ Ngạn còn được gọi là “Hoa hai thế giới”, “Hoa gọi hồn”.
Không có gì ngạc nhiên thì Hạ Sương Nhi đã bị Hoa Bà Bà hạ Độc Chung gọi hồn, dùng hoa Bỉ Ngạn để làm vật trung gian.
Nhưng để xác nhận lại lần cuối, Diệp Phàm vẫn phải làm một việc nữa.
Chỉ thấy Diệp Phàm nghiêm túc nói với Hạ Sương Nhi: “Cô Hạ, để xác nhận lại lần cuối, tôi phải cởi đồ của cô ra, tất nhiên là chỉ cởi phần trên để lộ lưng là được”.
Sau đó anh lại nhìn chị Hạ, là mẹ của Hạ Sương Nhi, Diệp Phàm phải hỏi ý kiến của chị ta.
Nghe Diệp Phàm bảo mình phải cởi đồ, Hạ Sương Nhi ở trên giường lúng túng, mặt dần đỏ ửng.
Cô ta bất an ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp phải ánh mắt ôn hòa khi Diệp Phàm quay đầu lại, cô ta lại dời tầm mắt đi như chú nai vừa bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ.
“Chị Hạ, chị yên tâm, tôi sẽ không nhìn những gì không nên nhìn. Các người cũng không cần rời đi, cứ đợi ở đây không ảnh hưởng gì đâu”.
Thấy chị Hạ do dự ngần ngừ, Diệp Phàm giải thích.
Chị Hạ xấu hổ nói: “Xin lỗi cậu Diệp, là tôi nghĩ nhiều rồi. Không thành vấn đề, chỉ cần Sương Nhi cũng đồng ý là được”.
Suy cho cùng Hạ Sương Nhi còn là một cô gái chưa có chồng nên cô ta không thể không nghĩ sâu xa về loại yêu cầu này.
“Cô Hạ, cô tin tôi không?”, Diệp Phàm ôn hòa hỏi.
Xinh đẹp!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất