Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Tấm lưng hoàn mỹ là bộ phận không phải ai muốn có cũng được, không phải mỗi người phụ nữ nào cũng có thể có được.  

             Phía sau lưng ngoài vẻ đẹp tự nhiên thì rất khó để luyện tập cho phần sau lưng trở nên đẹp hơn.  

             Lưng nhiều thịt sẽ mất đi đường uốn cong, trông chẳng hề đẹp chút nào.  

             Nhưng ít thì lại lưng thành tấm lưng lồi lõm trông giống một bộ xương, gầy trơ xương, rất xấu.  

             Một tấm lưng đẹp, mịn màng, cân đối.  

             Diệp Phàm không ngờ Hạ Sương Nhi có vẻ ngoài nhu mì lại còn có được một vóc dáng tuyệt vời như vậy.  

             Bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào lưng như vậy, một cô gái chưa chồng như Hạ Sương Nhi xấu hổ mặt đỏ bừng.  

             Cũng may lúc này cô ta đã vùi vào lòng mẹ mình để che giấu vẻ xấu hổ, nếu không để lộ ra chính diện cho Diệp Phàm, có lẽ cô ta sẽ xấu hổ đến choáng mất.  

             Diệp Phàm hít sâu một hơi, giơ tay lên sờ tấm lưng mịn màng của Hạ Sương Nhi.  

             Động tác này làm Hạ Sương Nhi khẽ run lên, đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông tiếp xúc như vậy.  

             Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm túc, di chuyển qua lại trên lưng Hạ Sương Nhi, chị Hạ khiếp sợ nhìn theo. Nếu không phải chị ta tin Diệp Phàm thì chắc chắn sẽ tưởng anh là lưu manh.  

             “A…”  

             Hạ Sương Nhi bỗng kêu lên một tiếng như cảm thấy hơi đau.  

             Sau đó thấy trên lưng cô ta dần xuất hiện một đóa hoa màu đỏ máu.  

             Quái dị, mê hoặc!  

             Chị Hạ hoảng sợ đến mức không nói nên lời, chị ta dám khẳng định Hạ Sương Nhi không hề có hình xăm trên người. Nhưng bây giờ trên lưng con gái lại xuất hiện một đóa hoa quái dị.  

             Đóa hoa này giống hệt hoa Bỉ Ngạn mà Hạ Sương Nhi thêu để cạnh bàn.  

             Lúc này Diệp Phàm mệt đến toát mồ hôi, anh đang dùng nội lực của mình để thôi thúc nên tiêu hao rất nhiều sức lực của anh.  

             “Đúng vậy chị Hạ, bây giờ có thể chứng mình cô Hạ bị hạ Chiêu Hồn Chung. Đây là hoa Bỉ Ngạn, chính là hoa gọi hồn, vật trung gian chính là mấy món đồ thêu đó!”, Diệp Phàm trầm giọng nói.  

             Đến lúc này dù có lương thiện thế nào, chị Hạ cũng đoán ra được Chiêu Hồn Chung này là do Hoa Bà Bà có lòng tốt đó hại họ.  

             “Tại sao? Chúng tôi không thù không oán với bà ta, tại sao lại hại chúng tôi…”, chị Hạ bật khóc nói.  

             Diệp Phàm không thể trả lời, trong lúc Hạ Sương Nhi học thêu từ chỗ Hoa Bà Bà, Hoa Bà Bà đã dùng cách đặc biệt để dung nhập hoa Bỉ Ngạn vào trong cơ thể Hạ Sương Nhi, dùng máu thịt và tinh khí của cô ta để nuôi hoa Bỉ Ngạn.  

             Mỗi tháng phải thêu một bức tranh để thôi thúc Chiêu Hồn Chung, đợi hoa Bỉ Ngạn hoàn toàn chín rồi thì người hạ chung sẽ đến lấy đi để kết nối hai thế giới âm dương, nhằm đạt được hiệu quả đến âm phủ.  

             Đến lúc đó Hạ Sương Nhi sẽ chỉ còn là một cái xác vô hồn.  

             Đây chỉ là một trong những suy đoán của Diệp Phàm, còn một khả năng độc ác hơn nữa.  

             Đợi đến lúc sau khi hoa Bỉ Ngạn trưởng thành, Hạ Sương Nhi không còn là chính cô ta nữa mà sẽ biến thành một người khác. Linh hồn của cô ta sẽ bị thay thế, trở thành linh hồn mà Hoa Bà Bà gọi đến.  

             Chẳng qua Diệp Phàm cũng hơi nghi ngờ với khả năng thứ hai. Khả năng này quá hão huyền, ngay cả bản thân anh cũng rất khó tin.  

             Nhưng chung thuật Miêu Cương được truyền lại trong hàng ngàn năm chưa từng bị ngắt quãng, rất nhiều thứ không phải là điều mà khoa học hiện đại có thể giải thích.  

             “Đúng là độc ác…”  

             Diệp Phàm cảm thán một câu.  

             Rồi nhìn chị Hạ nói: “Tôi có thể dùng “Hàng Ma Trấn Hồn Châm” để khóa Chiêu Hồn Chung này nhưng bây giờ tôi không thể thanh trừ hết tận gốc”.  

             “Phải tìm được vài thứ đặc biệt để phối hợp mới có thể có tác dụng tốt nhất. Giờ tôi sẽ châm cứu bước đầu tiên để khóa nó lại trước”.  

             Chị Hạ cứng nhắc gật đầu, chị ta đã không còn có ý kiến gì nữa.  

             Diệp Phàm nhớ lại “Hàng Ma Trấn Hồn Châm” mà ông lão dạy cho anh, phần này anh chỉ học chưa được một nửa, nói cần phải dùng thứ đồ đặc biệt để phối hợp chẳng qua chỉ là để làm dịu nỗi lo của chị Hạ mà thôi.  

             Ngoài “Hàng Ma Trấn Hồn Châm” ra, e là chỉ có Hoa Bà Bà hạ chung kia mới có thể trị khỏi.  

             Diệp Phàm bắt đầu châm cứu, chẳng mấy chốc trán anh ướt đẫm mồ hôi. Cách châm cứu này làm anh tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn cả “Thông Huyền Cửu Châm”.  

             Trong lúc Diệp Phàm châm cứu ở bên này thì một bên khác, nhà hàng Thủy Tinh.  

             Một trận náo loạn đang xảy ra, khóe miệng Lý Trường Tiếu còn dính máu, trên bàn ăn rất hỗn loạn.  

             Một mình hắn ta đứng phía trước che chắn cho Hàn Tuyết và Hà Mục Linh ở đằng sau.  

             Trước mặt Lý Trường Tiếu là ba người đàn ông và một người phụ nữ, ai cũng hất cằm lên trời, kiêu ngạo đứng đó.  

             “Ranh con, lập tức cút ngay, đừng quấy rầy bọn này làm việc”.  

             Một người đàn ông dẫn đầu mắng Lý Trường Tiếu, tên này chính là người vừa ra tay.  

             “Muốn động vào thím Diệp thì trước tiên phải bước qua xác của tao nếu không đừng hòng tao tránh ra!”  

             Lý Trường Tiếu đứng chặn ở đó, tay còn cầm một cái nĩa sắt, hắn ta đánh không lại người đang nói, con dao lưỡi gập hắn ta luôn mang theo đã bị chúng lấy mất.  

             Họ đang ăn cơm thì đám người này bỗng xuất hiện nhìn chằm chằm Hàn Tuyết, sau đó hỏi tên Hàn Tuyết rồi lại muốn bắt cô đi.  

             Lý Trường Tiếu giơ tay ra ngăn lại nhưng đối phương chẳng nói chẳng rằng mà đã đánh hắn ta một trận.  

             Người đàn ông khinh bỉ nói: “Ha ha, chẳng phải lúc nãy mày nói mình là cháu của Lý Thế Hằng sao?”  

             “Tao cho mày cơ hội gọi người đến để mày thấy Lý Thế Hằng quỳ xuống trước mặt tao thế nào. Chỉ là một Bang Lục Hợp mà cũng dám giương oai với Võ Đường của tao, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”  

             “Võ Đường?”  

             Lý Trường Tiếu vô thức kinh ngạc thốt lên, khó tin nói: “Các người là người của Võ Đường?”  

             “Đúng vậy, đây là đàn anh ở Võ Đường chúng tôi, Đường Kỳ Tài. Bang Lục Hợp các cậu chẳng qua chỉ là một đám thường thường thôi, mau quỳ xuống xin lỗi rồi để người phụ nữ này đi theo chúng tôi”.  

             Người phụ nữ duy nhất trong đám người này kiêu ngạo nói.  

             Sắc mặt Lý Trường Tiếu cực kỳ u ám, dĩ nhiên hắn ta biết đến Võ đường.  

             Để trở nên lớn mạnh hơn, bây giờ Lý Thế Hằng đã bắt đầu tẩy trắng mình, đổi Bang Lục Hợp thành Hiệp hội Lục Hợp.  

             Mặc dù vẫn nuôi một đám đàn em nhưng vẫn kém xa Võ Đường.  

             Võ Đường không phải là một thế lực chỉ riêng một người mà đã từng được liên minh bởi rất nhiều võ quán ở thành phố Cảng, qua nhiều năm phát triển, giờ đây là bá chủ tuyệt đối của thế lực ngầm ở thành phố Cảng.  

             “Tại sao các người lại muốn bắt tôi?”, sau khi bình tĩnh lại, Hàn Tuyết đã gửi tin nhắn cho Diệp Phàm.  

             “Tại sao?”  

             Đường Kỳ Tài cười nhạo: “Người đàn ông của cô đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, thế mà lại dám cướp người phụ nữ của đàn em tôi, đúng là muốn chết. Giờ tôi bắt cô để dạy cho anh ta một bài học!”  

             “Anh nói cho rõ ràng xem, anh ấy tuyệt đối sẽ không như vậy!”, Hàn Tuyết tức giận nói.  

             “Hừ, đúng là người phụ nữ đáng thương, uổng cho cô xinh đẹp như vậy”.  

             “Diệp Phàm là người đàn ông của cô phải không?”  

             Hàn Tuyết biến sắc: “Anh ấy là chồng tôi, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt!”  

eyJpdiI6IjFwUmZDNW5HNmwxZW9FV3lBc1ZtaHc9PSIsInZhbHVlIjoiUXRwODRMXC9GUkVtdDFDNHpNQUtUNjNNNnBMQ1NlR3NhVzdJWUdWd3liN1Z1eG1KeVcxb3lkVDBqRWtWaVFHMFJkTWdreFU2Ukk5dmVRRVdURHh0UmhSdzRaZ2ZQenk3alpzcFk1OWo1ekdTZ01RZkZIb0E0QTBHaGZTeVArODVkdW1hYzlXVUhFRmlnd2dFUjVZc1ZrUjZqS3BkMVluemNcL0RCYnNVdXZ3cld0dVQ5UjlQblwvRXloRjg3TVJSWWZnd0Vtb09xajExUGtBcm8xbFhYaDRvcDFUMXpOd2cxMTZWU0RKRWt1ZlwvRXgyS1lpUUwwb1R2V1lTN3JRWGY5REc5YmFYUnlKcUE2NlZqdk9hK25pbHpVbk9jQlhENzlMbjU0Z2NiZWRPYkVcL3dhODdiMUJOdjB6R0xzVUFvK2dlQW9Sa1VlZVwvSXNkNUZHZ0J4WDRvUVRiM054Rm80TFkxd2Vyc2dRbFwvSlVUMzYrTllUekYzVlB1d3JCekdVRmlVWTZHUDlNZDRqUjEwMCtBZ2pPV0trZXhFXC96U3A3TTRtOTZxZURcL0xtb0tDT1pMT29OVlp5WHU0VHZmNTdRNXE3QjZ3T2ZBNHkzOUwyVFhtWDVuNTVXSkZWTVYrUjBkRXJtWmZZTzF0a1dvTSs5V3dBNSt3K3FZaXltdWhBWVBlZHBnTmVibE5RYjBhcWwrOXRxV0FteWJzN1dVM0xKRjYwXC9xWFFKUFFTb2R3OD0iLCJtYWMiOiI4NGVjYWQ5N2RjMGI5MWNkNTlhZjRjY2YyMjFmNTg0ZWYxYjNjN2ZlNWZjYWEwNDRiNjZiMDAzYWU4YjIyM2RkIn0=
eyJpdiI6IlJNaURlSUxBdjBcL1VWdDQ5Qmtja1NBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjV5R3BIam1kMTV3SW5uWUJEYjJQbGVUZ2d4WHoxZ2dQcU9HTkhZVlJSQTJySFordFlWVXBLUHJCcUNTR0EyV1BKRFh0cUpTaWJMVlBDcDBEOG9KMWNXWENWSTJKMHpQZlhyTHg3NUFuQ1krSzM1V3htMGFBOCtrMEVPNFFGS3haeWdISlB1NzdvczNnZ0RvUHZcL05GRXVUaXZYbnFrZXlqQmRKdUhYcjhSSnNUTkpxOCs4R0oyNWpcL3FMeTZKMEwxQ3hiZ3N5Rm1qWndxTjcwUGtzck1JanNPMGMrRmhvWU8yV21ScUVzeTI4Rm1HWkFCTzVqYUN3cmdvTWFGODIwVmVwblgwRTRyT3Zsc1ZDdmh0d1VDc0x4bzVZWE9WM1VEdm9HNjdXdFF0NUxQZGhVenFCNHRGbWVwcVVxXC9LSGd3THlSbEpvQnh2dXYrU2JqcWxIdWMwMElwcDRESlVBdjJRZHJcL2JxUElFbHcxVDA2V1A1eEorXC9CK1hZZURhK1QyTHVIRnRWYmtjVDlYS21yQXZcL3Vybm5STERsTGxjR0lvMWlMNHlwMmM1UmkyMGY2eGQ2M1ZqNWJ0bVo4MEtyVU1sS1pqVm1sdjNwMnAyaTV1REJWWURcL2JySERHZlJqbmJRQWFrbkRneDFmQWtmM0dRN3lNUnJjUzNRT3pYWUY5M0xnTmt2TFJSTjQxRXpYVWZnZEppdFE9PSIsIm1hYyI6IjJhNmE0ZTE0OGI4NDkyZjc1ZTZhOGZiNjcxZDg0M2E4NGQ5ZGNmN2NhYTcwYzUxNTEyYmE0MjA5YjVlMWU1ZTkifQ==

             “Người phụ nữ của sư huynh tôi là Hoắc Thanh Thanh!”

Ads
';
Advertisement