Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hoắc Thanh Thanh?  

             Làm sao lại lôi cả Hoắc Thanh Thanh ra làm gì? Do trong trận truy kích trên đường quốc lộ lần trước, cô và Hàn Tử Di cùng trốn ở chỗ Hoắc Thanh Thanh, cho nên cũng coi như có quen biết.  

             Cũng biết Hoắc Thanh Thanh tới giờ vẫn còn độc thân.  

             Vả lại, nếu như Diệp Phàm và Hoắc Thanh Thanh có chuyện gì với nhau, thì anh còn dám mạo hiểm dẫn cô tới đó gặp Hoắc Thanh Thanh sao?  

             Sau khi đã suy nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Tuyết châm chọc nói: “Không cần phải bịa chuyện làm gì, tôi quen Hoắc Thanh Thanh, mấy trò li gián này quá tầm thường”.  

             “Nếu như mấy người không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”  

             “Cảnh sát?”  

             “Ha ha ha!”  

             Đường Kỳ Tài châm chọc: “Thật là cô gái đáng thương, cô cho rằng người như tôi sẽ nói nhăng nói cuội sao?”  

             “Hoắc Thanh Thanh là con gái lớn nhà họ Hoắc, tôi có thể tuỳ tiện lăng mạ cô ta được sao?”  

             “Hừ!”  

             Đường Kỳ Tài ừ hử một tiếng: “Nói thật với cô, tôi có quen Chung Dật Phi, ông nội anh ta chính là Chung Quốc Thủ, anh ta còn là truyền nhân của võ đường tôi, và cũng là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn”.  

             Đường Kỳ Tài nói một thôi một hồi, chờ đợi vẻ kinh ngạc của nhóm người Hàn Tuyết.  

             Thế nhưng, Hàn Tuyết lại chỉ lắc đầu, cười nhạt: “Có phải anh mê phim cổ trang quá rồi hay không?”  

             “Cái gì mà Chung Quốc Thủ, Lăng Tiêu Sơn gì gì đó tôi đều không biết, tốt nhất là các anh nên đi cho, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát!”  

             Đi theo Diệp Phàm đã lâu nên Hàn Tuyết cũng ngày một bạo hơn, nhưng phải nói thật cô không biết Lăng Tiêu Sơn là cái gì.  

             Ngay cả Lý Trường Tiếu còn ngây mặt ra, chứng tỏ hắn ta cũng chưa từng nghe tới Lăng Tiêu Sơn gì gì đó.  

             “Bọn ngu, ngay cả võ đường tông môn cũng chưa từng nghe qua, thật nực cười mà!”  

             Đường Kỳ Tài không ngớt lời chế nhạo, cộng thêm thái độ kênh kiệu của gã ta khiến Hàn Tuyết giận run người.  

             Hà Mục Linh sợ hãi đứng nép một bên.  

             Cô ta cảm thấy hôm nay xui xẻo mạt vận, đang vui thì bị Lý Trường Tiếu bắt đi ăn, đang ăn lại gặp cảnh bắt bớ người.  

             Sau này trước khi ra khỏi cửa cô ta nhất định phải xem kỹ ngày giờ mới được.  

             “Anh Kỳ Tài, ra tay đi, tới lúc đó để tên Diệp Phàm đó phải quỳ xuống sám hối”, cô gái trẻ đó đứng một bên làm ầm lên.  

             Cô ta ghen tị khi thấy Hàn Tuyết từ gương mặt tới vóc dáng đều hơn hẳn cô ta.  

             “Như vậy cũng tốt, ra tay đi!”  

             Đường Kỳ Tài đứng nguyên tại chỗ, còn cô gái trẻ kia chợt nhếch mép cười, tóm lấy Hàn Tuyết.  

             “Soẹt!”  

             Tay cầm nĩa của Lý Trường Tiếu liền đâm thẳng vào tay cô gái trẻ kia.  

             “A!”  

             Cô gái trẻ đó kêu lên một tiếng, cô ta né cũng rất nhanh, tuy không bị thương, nhưng tay áo đã bị rách một mảng lớn.  

             Cô ta không ngờ Lý Trường Tiếu vừa rồi bị Đường Kỳ Tài cho no đòn nhưng vẫn kịp ra tay chặn cô ta lại.  

             “Thằng ranh, muốn chết hả?”  

             Đường Kỳ Tài trong giây lát chợt đen mặt, gã ta định giơ tay đánh Lý Trường Tiếu.  

             “Dừng tay!”  

             Đúng lúc đó, một giọng nói từ phía sau vang lên, Lý Trường Tiếu cũng nhân cơ hội này mà rút lui, tránh được một đòn của Đường Kỳ Tài.  

             “Chú!”  

             Lý Trường Tiếu hô lên một tiếng, Lý Thế Hằng dẫn theo một tốp người tức tốc đi tới bên đó.  

             Ngay khi nhận được tin Lý Trường Tiếu bị người ta chặn đánh, và quan trọng hơn là tin có người định bắt Hàn Tuyết, nên Lý Thế Hằng đã dẹp hết công việc sang một bên vội vàng đi tới.  

             “Giám đốc Hàn, Trường Tiếu, có chuyện gì vậy?”, Lý Thế Hằng sau khi tới liền chào hỏi với Hàn Tuyết.   

             “Ha ha, Lý Thế Hằng ông lại dám tới cơ đấy?”  

             Đường Kỳ Tài không thèm để ý tới mười mấy tên vệ sĩ đứng sau Lý Thế Hằng, mà vẫn giữ thái độ cao ngạo.  

             “Chú, bọn chúng là người của võ đường, còn nói cái gì mà chú đã cướp người phụ nữ của người anh em bọn chúng, còn nói phải bắt thím Hàn đi...”, Lý Trường Tiếu nói rõ sự tình lại một lượt.  

             Lý Thế Hằng mặt biến sắc, ông ta không sửng cồ lên ngay.  

             Mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ mang túi của ông ta tới, sau đó ông ta rút một tấm thẻ từ trong túi ra.  

             Thẻ VIP của Tổng hội Hoàng Đình Dạ!  

             Khu vui chơi bậc nhất của thành phố Cảng, tấm thẻ VIP này có giá trị ba trăm ngàn tệ!  

             Đây mới chỉ nguyên phí mở thẻ, chưa bao gồm chi tiêu!  

             “Các anh em đến từ võ đường à, đây là chút tấm lòng của tôi, hôm nay có thể đã xảy ra một chút hiểu nhầm, coi như nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này được không?”, Lý Thế Hằng hạ giọng nói chuyện. Đường đường là Hội trưởng Thương hội Lục Hợp, nhưng lại phải tỏ ra cung kính với một kẻ chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi.   

             Đây chính là uy thế của võ đường!  

             Lý Trường Tiếu há hốc miệng đứng ngây ra nhìn, như được khai sáng về uy thế của võ đường trên hẳn một bậc so với nhóm người của hắn ta.  

             Đường Kỳ Tài nhận lấy tấm thẻ VIP, đút vào túi, tươi cười nói: “Ông cũng được đấy, hiểu thời thế hơn thằng cháu của ông nhiều”.  

             Lý Thế Hằng chỉ biết cười theo: “Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đợi có cơ hội tôi sẽ mời các anh đi ăn một bữa”.  

             “Được thôi không thành vấn đề...”  

             Đường Kỳ Tài thuận miệng nhận lời, nhưng lại lập tức pha trò nói: “Chuyện hôm nay có thể bỏ qua, nhưng tôi chỉ nói sẽ bỏ qua chuyện thằng cháu ông dám động tới tôi, chứ không có nghĩa tôi sẽ không bắt cô ta!”  

             Đường Kỳ Tài đưa tay chỉ về phía Hàn Tuyết, nhóm người của gã ta liền phá lên cười.  

             Lý Thế Hằng chợt nghiêm mặt lại, hoá ra ông ta bị gã ta chơi cho một vố.  

             “Các anh em võ đường này, vui thôi đừng vui quá, đây là vợ của người anh em của tôi;  

             Hôm nay dù thế nào anh cũng không thể đưa cô ấy đi được!”  

             “Ngoài ra, tôi cũng là vì nghĩ cho võ đường của các anh, nếu các anh bắt vợ của anh ấy đi, tới lúc anh ấy phát điên lên, sợ là các anh sẽ không chịu được đâu”.  

             Chuyện đã đến nước này, Lý Thế Hằng cũng không vòng vo làm gì, ông ta hạ giọng như vậy là vì không muốn để Diệp Phàm có thêm nhiều kẻ thù mà thôi.  

             Nghe lời này của Lý Thế Hằng, Đường Kỳ Tài ngây ra mất mười giây rồi mới rống lên cười ha hả.  

             “Lý Thế Hằng, ông đang uy hiếp tôi và cả võ đường của bọn tôi đấy hả, ông là người đầu tiên có cái dũng khí đó đấy!”  

             Đường Kỳ Tài lạnh lùng nói: “Có phải ông cho rằng Diệp Phàm có thể đánh bại Lê Tuấn thì có thể tung hoàng được ở cái thành phố Cảng này hả?  

             Tôi nói cho ông biết, đừng có mơ!”  

             Lý Thế Hằng cũng không khoan nhượng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng người này anh không thể mang đi được!”  

             “Cho dù chúng ta có đổ máu!”  

             “Trừ phi Lý Thế Hằng tôi ngã xuống, có chiêu gì thì mang hết ra đây!”  

             Trông thấy tình hình ngày càng trở nên khốc liệt, trong lòng Hàn Tuyết không khỏi cảm thấy lo lắng, cô lặng lặng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diệp Phàm, để anh mau quay về.  

             Cô không dám gọi điện thoại, ngộ nhỡ điện thoại bị lấy đi sẽ phiền toái hơn.  

             “Được lắm, quả nhiên là lão đại của cả một bang phái, để tôi xem bản lĩnh của ông tới đâu!”  

             Vừa dứt lời, Đường Kỳ Tài liền ra tay, đấm một cú móc vào cằm Lý Thế Hằng.  

             Không cần Lý Thế Hằng ra lệnh, đám thuộc hạ của ông ta liền xông ngay tới đám người của Đường Kỳ Tài.  

             Cả Thuỷ Tinh Cung lúc này trở nên vô cùng hỗn loạn, bát đĩa vỡ loảng xoảng, bàn ghế bay vèo vèo.  

             Nhưng quản lý của Thuỷ Tinh Cung lại đích thân ra phong toả, đồng thời cấm tất cả mọi người báo cảnh sát.  

             Bởi ông ta cũng không dám động vào Lý Thế Hằng và càng không dám động vào người của võ đường!  

             Một bên khác, Diệp Phàm vừa hoàn tất việc điều trị cho Hạ Sương Nhi, cô ta mặc lại áo che đi tấm lưng hoàn mỹ của mình.  

             “Cảm ơn anh rất nhiều!”  

             Hạ Sương Nhi đỏ mặt nói lời cảm ơn với Diệp Phàm, còn anh lại nhìn điện thoại của mình đặt trên bàn chợt sáng lên.  

eyJpdiI6InU1NVwvQUlHcjFLd1BBSDI2SzFYRUl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InIzMkd2bE12XC9DdHYrTnk2alNnWFlQQmVocTlBRnNcL1hUZ0FObHRCSUhUV3UwbDJwb2REUTJqNjZqc0JGYjVzSElrVXQ2XC9DM1ZaYjhZSWo1Z0xcL3RwWDdRNFRkbFFCaVFKbURqTSs2bjViS0gyNXBBb1NTU25OckpMVnluK21qUVB2Q2Q2QlFwWVd3M3NyaFFYN0p4cjVnR3RybzExb2VOaFwvcW4wVVwvSGtKNzRZcXU4aitJeTd3aDZtTm1mR09ScDlmT3JwdFJveFRJSkpCRkZkNGI2SkFyVk43aVJldHlPNnZtWm1ObzZ6ZWdJbkV5SkFOWVZxd3ZJYWdWUEhHKzVreWJIWDZUcGdvMUlmYzliVmNQTHJOdDJWVjRHMjVXSjBOQURSMWZUcCtyZmQ4SVQ3ckRaUmFHZGZudVpiV3RUXC9vYWRhMW90Nm1mcTFrSzN1SFBZbUY0RWlRa3FuUWt5MHZzbWhKeVlRaURzU2dIYlB6Q1pRQVdSXC9BNXM2ZkdqIiwibWFjIjoiODVkNzI5MTIzNTcyZGRkNTZmYjE4YmQ1NWI5MmJhY2RiNzRjNjRlZThmZTg2MmI4Yzk1MzcwNTZkZWYwZTdlYiJ9
eyJpdiI6InE4XC9iS3JVdk1oY1E3NlJuZXpMTUh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InZUVWtUbjNyRUxtdVBZMm1Femg0Q2tvdEpmdzcyU2gwc1wvNnZWelZSeUdaVVwvUVBcL1hMOVZOUzVhY2xIVDhVMjFPSWY2VTltd29TVUdVZDJqRldBUmtYY0pPME41dzIrUDF5MHMyWGtYOUhoVStUS05MT2ZNcmwyMkc0eUphZUxOYnVLcDBkbGV6TENDSDc1UDR5MlFpa0FSejZXZmMrMHJ0Ym1tSkZmQUJzT1k5bzZMVmxFazIzenRNS1wvZnBGcFFLNHN3MnpubHUwdHpFNTJQc0hcLzB6THVDMXlrVW9cL0xJeUZXSUdIWVIyVTZLRlZZVkh3YjJKVFwvTTRaaHdETTlEOHU2Z1loZnhyVDNOVHlCaXZZTG00Zz09IiwibWFjIjoiMGFlZjU3NDA3MTMxY2RmYWQzZDk4YThiY2ZlYzAyMzZlODRkMzk3ZTFjZTdiZWYzMzFmZTEyOGJkODlkNGEyNyJ9

             “Diệp Phàm, mau tới Thuỷ Tinh Cung, Hàn Tuyết bị bắt đi rồi...”

Ads
';
Advertisement