Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Luồng khí đáng sợ toát ra từ Diệp Phàm đã khiến ba người đang đứng trong căn phòng phải kinh hồn bạt vía.  

             “Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì sao?”, chị Hạ lấy hết dũng khí ra hỏi.  

             “Không sao!”  

             Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, nói: “Chị Hạ, chị cứ ở nhà đã, tiền công sẽ được tính từ ngày mai, tôi sẽ quay lại đón chị sau”.  

             Rồi quay qua nghiêm túc nói với Hạ Sương Nhi: “Sau này, nếu như cô vẫn còn muốn thêu hoa bỉ ngạn thì phải tiếp tục nhỏ máu xuống, tôi nghi ngờ Hoa Bà Bà đã hạ độc cô đang ở thành phố Cảng, nếu như bị bà ta phát hiện, rất có thể sẽ ra tay xử lý cô trước”.  

             Sau khi sắp xếp xong, Diệp Phàm cùng với cơn thịnh nộ của mình lên xe đạp ga, phóng thẳng tới nhà hàng Thuỷ Tinh Cung.  

             Cùng lúc anh rời đi, trong một cửa hàng không xa khu nhà của mẹ con Hạ Sương Nhi, một bà cụ bán báo đang trừng mắt lên.  

             Trong tay bà ta cầm một chiếc khăn tay màu xám, trên đó còn có một vệt màu đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đó lại là vết máu tươi.  

             “Đã xảy ra sai sót, hay có người cố tình phá hoại...”  

             Tiếp ngay sau đó bà cụ liền kéo cửa cuốn lên, lấy ra một bức tranh thêu.  

             Bên trên có thêu một bông hoa có màu đỏ tươi kỳ lạ, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra bức tranh hày hoàn toàn không dùng tới một đường kim mũi chỉ, mà tất cả đều được dùng từng sợi máu tươi dệt lên.  

             Trong lúc bà lão cau chặt mày quan sát, sợi máu bên trên đột nhiên chuyển động, lại tăng thêm vài sợi nữa.  

             Hai hàng lông mày của bà ta lúc này cũng đã giãn ra hơn, đặt bức tranh xuống, bà ta lại tiếp tục mở cửa bán báo.  

             Cùng lúc đó, Hạ Sương Nhi đang lôi bức tranh hoa bỉ ngạn vừa thêu xong hồi sáng, cô ta lấy kim đâm vào lòng bàn tay mình, những giọt máu tươi nhỏ xuống giữa bông hoa bỉ ngạn.  

             Diệp Phàm đạp ga hết cỡ, không tới nửa giờ đồng hồ sau, anh đã có mặt tại cửa hàng Thuỷ Tinh Cung.  

             “Diệp Phàm, xin lỗi cậu, tôi đã để người ta dẫn Hàn Tuyết đi...”  

             Lý Thế Hằng cùng cháu trai ông ta là Lý Trường Tiếu vội vàng đi về phía anh, hai người bọn họ đều đã bị thương nặng, đặc biệt là Lý Thế Hằng, vết thương trên đầu ông ta còn chưa kịp băng bó, máu vẫn đang nhỏ thành dòng.  

             Ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng: “Anh Lý, nói, là ai đã bắt Tiểu Tuyết đi?”  

             “Người của võ đường, tên là Đường Kỳ Tài, gã ta nói là vì cậu đã cướp người phụ nữ của người anh em gã, chính là Hoắc Thanh Thanh con gái lớn nhà họ Hoắc!”  

             “Bọn chúng nói đợi cậu ở Đông Hồ Thiên Uyển, đó là cứ điểm của võ đường, vì vậy chúng ta phải suy tính cẩn thận trước khi hành động...”   

             “Hoắc Thanh Thanh?”  

             Diệp Phàm cau chặt mày, anh cướp bạn gái người khác lúc nào, hơn nữa lại còn là Hoắc Thanh Thanh.  

             Đột nhiên, trong đầu anh bất chợt xuất hiện cái tên: Chung Dật Phi.  

             Anh nhớ ra mấy ngày trước, Hoắc Thanh Thanh lôi anh ra làm bia đỡ đạn, nên đã chọc phải Chung Dật Phi, còn đánh đàn em của gã ta là Lê Tuấn tới thổ huyết.  

             Chuyện này cũng đã qua lâu lắm rồi, và anh cũng chẳng còn bận tâm tới chuyện này nữa, cho dù là Chung Dật Phi có tới gây phiền phức, thì cứ xông thẳng tới tìm anh là được.  

             Thế nhưng, bọn chúng lại ra tay với Hàn Tuyết, điều này đã chạm tới giới hạn của anh.  

             Giang hồ cũng có lý lẽ của giang hồ, ai làm người nấy chịu, giờ lại ra tay với một phụ nữ chân yếu tay mềm như Hàn Tuyết, không phải đã đi ngược với nguyên tắc rồi sao.  

             “Tôi phải đi cứu Tiểu Tuyết, các anh mau tới bệnh viện băng bó vết thương đi đã”, Diệp Phàm chỉ nói đúng một câu rồi lên xe đi luôn.  

             Thế nhưng lại bị Lý Thế Hằng chặn lại: “Diệp Phàm, không thể cứ thế đi được, ngộ nhỡ bọn chúng giăng bẫy, không những không cứu được người mà ngay cả cậu cũng rơi vào nguy hiểm thì không phải sôi hỏng bỏng không rồi sao”.  

             Lý Thế Hằng nói một cách chân tình, võ đường là bá chú thiên hạ ở thành phố Cảng này, nếu đã tới cứ điểm của bọn chúng, chắc chắn sẽ phải đối mặt với không ít cao thủ.  

             Và quan trọng nhất là, võ đường đã từng là nơi của rất nhiều võ quán tập hợp lại, trong đó đương nhiên sẽ không nuôi báo cô kẻ nào, đều thu nạp người theo hình thức chiêu sinh đệ tử, có chút gần giống với tông môn võ thuật.  

             Vì vậy đệ tử của bọn chúng đều có bản lĩnh một chọi mười, hơn hẳn băng đảng xã hội của Lý Thế Hằng.  

             Hàn Tuyết bị bắt đi là chuyện đột phát, ai cũng không bọn chúng có giăng bãy hại người hay không, vì thế lúc này cứ xông thẳng tới sẽ nguy hiểm vô cùng.  

             Nhưng Diệp Phàm cũng không nghĩ được gì nhiều, Hàn Tuyết vì anh mà bị bắt, anh lo lắng cô sẽ bị thương, cho nên chỉ muốn nhanh chóng đi tới đó.  

             “Anh đợi tôi một lát”.  

             Diệp Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Thanh Thanh, trước mắt, người có thể giúp được anh chỉ có Hoắc Thanh Thanh mà thôi.  

             Trong khoảnh khắc này, Diệp Phàm cảm thấy vô cùng cấp bách, bởi đã tới lúc xác lập sức mạnh của mình!  

             Bằng không, nay bắt người này mai bắt người kia, luôn sẽ có những kẻ không đội trời chung tới bắt bạn bè người nhà của anh ra uy hiếp.  

             “Thanh Thanh, tôi cần cô giúp, người của võ đường bắt Tiểu Tuyết rồi”.  

             “Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?”  

             “Anh làm gì mà lại động tới người của võ đường?”, trong điện thoại vang lên giọng thảng thốt của Hoắc Thanh Thanh.  

             “Ông nội của Chung Dật Phi cũng là người truyền tự của võ đường, gã ta còn có thân phận là sư huynh trong võ đường. Sau khi xảy ra sự việc ở buổi tiệc, gã ta đã điều động người của võ đường điều tra lai lịch của tôi, hôm nay gặp phải Đường Kỳ Tài, nhân lúc tôi không có mặt ở đó, liền bắt Tiểu Tuyết đi”.  

             “Đường Kỳ Tài? Làm sao lại là tên cặn bã đó chứ?”  

             Hoắc Thanh Thanh cao giọng: “Chúng ta phải nhanh lên, bằng không vợ anh sẽ gặp nguy hiểm”.  

             “Bây giờ tôi sẽ tới cứ điểm Đông Hồ Thiên Uyển của bọn chúng, chúng ta cùng xuất phát tới đó, cô mang theo một vài tay súng...”  

             Tắt điện thoại, Diệp Phàm liền trèo lên xe, Lý Thế Hằng, Lý Trường Tiếu cùng đi theo.  

             Diệp Phàm cau mày: “Các anh đi về đi, đã bị thương thành thế này rồi, mau tới bệnh viện ngay”.  

             “Không được, cháu đã không bảo vệ được cho thím Hàn, cháu nhất định phải đi!”, Lý Trường Tiếu gào lên, rồi nhảy phắt lên xe.  

             Lý Thế Hằng cũng không nói nhiều, mở cửa lên ngồi ở ghế phụ.  

             Chỉ còn lại Hà Mục Linh đang ngồi bên trong, Diệp Phàm nhìn về phía cô ta.  

             Hà Mục Linh vội vàng nói: “Các anh mau đi cứu chị Tiểu Tuyết đi, không phải lo cho tôi”.  

             “Còn anh nữa, Lý Trường Tiếu nhất định phải bình an trở về đấy!”, Hà Mục Linh do dự một lát, rồi nói lời cổ vũ với Lý Trường Tiếu, song nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.  

             “Yên tâm đi, lần tới tôi sẽ mời cô đi ăn!”  

             “Vèo!”  

             Diệp Phàm lên xe, nhấn ga, phóng xe đi thẳng.  

             Đông Hồ Thiên Uyển là một biệt thự cổ, cách xa khu thành phố. Mỗi một căn biệt thự đều được xây theo phong cách tứ hợp viện, cho nên chiếm diện tích rất lớn.  

             Bên trong khu biệt thự vang lên những tiếng hô từng hồi, giống như đang có người tập võ.  

             Bên trong phòng khách, Hàn Tuyết ngồi trên băng ghế, lạnh lùng nhìn đám người vừa bắt cô về.  

             Mặc dù cô rất sợ, nhưng lòng tự tôn của cô không cho cô lên tiếng cầu xin bọn chúng.  

             “Anh Đường, chúng ta ngang nhiên bắt cô ta về đây, cũng có phần nào đi ngược lại với đạo nghĩa, anh Chung vẫn còn chưa hay chuyện, không biết có xảy ra chuyện gì hay không?  

             Nếu để sư phụ biết được, nhất định sẽ giáo huấn chúng ta một trận ra trò”.  

             Một người đàn ông ghé sát tai Đường Kỳ Tài nói.  

eyJpdiI6InZtVlJZdGZpSkh2T0J2WnhnMUZpYlE9PSIsInZhbHVlIjoiZllpR2RIb0V4S2ZsM3pTVmJPU25RRXNEd1duY1g0cit1czJwMk5Wbm1WSks4UTVJVUEraTY5XC9oaWJDQUM4alcrbmhpNzhBcmlaXC9NQ0EyK25DWkpIMUN4cFpzN3NxXC9HaGQ3OForS3pFaEFoXC8waTJST2dKVVQxQmx1ZVo1R1dpZ294NjlQSGVQeXhXTVlEeGoyRXNub2pEWkRVN3l0ZGpqZWFZcFhhZXVRRlhtUHhHaTVvR2VqOGsrOWNDZU5SZUU0MllLcnVQOHVpaUl6TG9WdjRWTHgzamRKbkJVdjdKNTFCSEllUWV0MEFRVVlzODIwWHVJdGpOM3RvWVBRQ1ZIcVAwWjhSS2JHeFpsV0pzRHN4XC9ITkpkYUsrZ0pmRUpJSVVveW9EYW9jRmFBSE9CeTJKRXRnXC9yS3owYkhFVmhJT3QzaVZ4dUlUQWFaR2lHWDJ5Y2w0V2dHb2E1eWlZUTVsNVhrT2ZPU3E5ZVpKU0xpT0ZGM1Z6eGtnMnNUenVBK2lTajVxODlSUFhBelwvbkRSWUxlN0QxTmZxYSswNjdIM0hBZGRGWVlxV3BBdEIrVkM2bWh5WHNWRm5DTjNqTTlzYnBNSlQ3clJcLzkxTDZJNk9uWXNCdVJ3dUxmMTFzM3RheVNMM3ZYZGRPRVlKbUJPNEpYRytDUkVtcjZCdm0zbVwvSjdJSlQ1VHU3TXYrb2dEcEEzbVZBPT0iLCJtYWMiOiIyZGYwOTcxMWIyMTBkNTJlNjk4NzQ3YWY2N2JkODkyYTRiNmNlM2UyNjBjODZlZmFiYjJlZWY1YmY1MmRhZGJjIn0=
eyJpdiI6IittcG50dTBrSVVXelBUa0JnTlwvbmVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBqbUFCQ1cxVGtIZ2VHY1dwSzNxRkwwQSszSGZjXC9uRkgxTDhTM1UwVTNLZzkzMlwvazQzR1YzS0NcL0tNK2ozaHYxazliQ21tU2UwTDdJdEp5V2xWNmdpWFBzNzJRWHVkNDZLREh0N3JLSit1T1wvelRBdmxwdytUTUhGT0NqMEVra1FaZUdqN2RPbmMrdTJ0SWtvMitjUk5tOWF1OVwvY1ZiV1dXeVM4ZHc1ZDBJY2Y5TVJ3cHlMYjQ1RG8rS3BNekJ4QmVST054UXliVGxZdFcwQVVCNGlYcmxHZFBVaUlHR0VDMGw5OVpQMExVUit1NFdkRUQ0a3loYWFqWHgzcWkySTdhTFVhQU5rcUhWXC9uXC9RK1NsMUpJTkU4QXdrXC9ldmlnUlhEdzZ1WTd5U2h1TitxU0pKT2VBdHBPR3RFTWZNTWxWYW13bkloUmdibmdDK1wvWXRQOHpyV1R1andTd3dPc2sxT1BNemtYUVNwN3lROEFDNnZjNDJ3NXh2SGliY2ZiNGdWQ1lqNGtzSFI1anBnNGtQaE9UQXBxOFR5NjRPZ0tMZHJjXC8zbEE4UkRMN1RVVnhVdVJVZTJhQjhRVWtvbFJycGduSXNaSWc2bmllMEhvY2U5ZmF4RStHTng2QmxSbnNHckR0dGMzWTh5eWhCZXJQNlhWdXRLWXc0VGRySzlcLzdcL2dDSUgwU0tpRmRldmZ4aTBNVkthRzFueVdQS2pcL2xwc3pMZ2psVFJpaittMU1wdVdOMnByK2ZIQU1GdGM0Q05VaHRGK2hQRTZ0Uys0c0VSSnRYZ2dJRXU3UmtuNjdFNUg0WGFHTUNZQzVSWGV1RnVobWNHQzArK1hpRlF6YUdLY1VRM1VLWmFSRlpsY0JHV0lcL2UwMCtrYmdxU0Z5a2l6Z1laSllEZ21KUWQyV3BjTHh6WDBlWThlaE9Sb0U3a1VIK1hKdzFTa1RzUmdEWDJZd1lTM1JvNUhRM2NCS0huYVNXVlpJckw4eFBmclJ0TmgyQW54QVN0VW40TVB6VFZHWTFlUGhVTURhbHhlbDZ1VWhMUEFGakpnWjBYMmhBN3Y3ZFwvNndUc1N4dGN0UEh1OFR0aGsyR0xreDhqMFwvR3R5UEtiQTZPK1pSVFE1VVwvSlpKamhlSDJyYmY2QkwxMzBSS1QySDdwQllDazcwTzNrWmtHWExidXNIbFJ3SjVSbUxuMjBvZkxQSlBQd1wvVXdqMWM3UG8rTFdcL2QzdUttT2tRb0FTXC9Vd3BZMjFSTzFxUk9EdldTWWdNVkRtUG1LNWw2Z0FZZGNEQjNtTmxWekpnbTBESnJFeGRDd1dyblVqbFltSnI1MG1nUlJzZUpwXC9iSlllaXFGTlkyakJIa2cxdmFHS29jTHJvT1dGWk4yRVM3cVN0ZTl3bTJ6OFZOeXlmTUtQTlpOZ1FJQnAzQzYycGN0ejVnN3JSbnM1a2I4TWU1IiwibWFjIjoiMDMyYzI4ZjhlYTViMWFkNjQwYTJkOWExZDE5MTQwODU3MTExYjExMGI5MzEwNWQ0YmNiYWJkOTA4NDNiOWY0YSJ9

             “Tới lúc đó, có tao bảo kê cho bọn mày, thì tha hồ tung hoành ở cái võ đường này!”

Ads
';
Advertisement