Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Sự lớn mạnh của võ quán được tạo nên từ võ thuật, mỗi một đệ tử trong đó đều có thực lực không hề tầm thường.   

             Mà những môn phái đã rút khỏi giới võ đạo như Lăng Tiêu Sơn.  

             Các đệ tử thường không tùy tiện ra mặt, họ đều sừng sững bí ẩn như ngọn núi Võ Đang kia vậy.   

             Thế nhưng, không thể hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới, một bộ phận của võ quán chính là thế lực ngoài xã hội của Lăng Tiêu Sơn.  

             “Trương Uy, mày cứ lo trước sợ sau như thế, thảo nào mà không làm được trò trống gì cả”.  

             Lúc này, một cô gái trẻ từ bên cạnh đi đến, chỉ vào người đàn ông xem thường nói: “Nếu không phải được anh Kỳ Tài nâng đỡ thì chỉ sợ mày chẳng có chỗ đứng trong cái võ quán này rồi”.  

             “Hừ, đây là tao thận trọng, đàn bà con gái như mày thì hiểu cái quái gì!”, người đàn ông tên Trương Uy không phục nói.  

             “Láo toét, có giỏi thì nhào vào đây!”, cô gái trẻ giận dữ.  

             “Đủ rồi!”  

             “Tiết Oánh, cô trở về cho tôi!”  

             Đường Kỳ Tài lớn giọng quát: “Kẻ địch còn chưa đến mà chúng mày đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau à, muốn làm tao thêm mất mặt hả?”  

             Hai người cùng hừ lạnh, nhưng cũng dừng tay, mệnh lệnh của Đường Kỳ Tài họ bắt buộc phải nghe theo.  

             “Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tao đấm vỡ mặt không?”, Tiết Oánh vừa quay đầu thì thấy Hàn Tuyết đang nhìn bọn họ, trên mặt dường như còn mang theo nụ cười giễu cợt.  

             Hàn Tuyết không thèm để ý cô ả, vẻ ngoài xinh đẹp cùng thần thái bình thản khiến cô ả càng sôi máu.  

             “Chát”.  

             Không ai nghĩ đến Tiết Oánh lại đột ngột bước tới giơ tay tát mạnh vào mặt Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết không chút cảnh giác, bị đánh ngã lăn ra đất.  

             “Tiết Oánh, cô làm cái trò gì thế?”  

             Đường Kỳ Tài đứng bật dậy, quát lớn.  

             “Sư huynh, con ả này dám cười cợt chúng ta, nó có tư cách gì mà dám cười chứ?”  

             “Một con ả bị cắm sừng, tao thấy ghê tởm mày!”, Tiết Oánh đắc chí nói.  

             “Cô mới ghê tởm đấy!”, Hàn Tuyết căm giận đáp lại.  

             Đứng dưới hiên nhà không thể không cúi mình, đang yên đang lành lại bị tát, cô có thể nhẫn nhịn nhưng cô không cho phép bất kỳ ai dám nhục mạ cô và Diệp Phàm.   

             Cô tin rằng Diệp Phàm sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.  

             “Con khốn, mày muốn chết à!”  

             “Chát”.  

             Tiết Oánh ngây ra một giây rồi giận tím mặt mày, lại giơ tay giáng thêm một cái xuống.  

             “Dừng tay cho tôi, lời tôi nói không có tác dụng gì hả?”  

             Đường Kỳ Tài bước đến lôi cô ả ra: “Cô bớt cái tính đố kị kia đi, còn đánh nữa thì đừng trách tôi độc ác!”  

             Gã ta thừa hiểu con người Tiết Oánh, tính tình nóng nảy, hay ghen ăn tức ở, chỉ cần xinh đẹp hơn, thực lực cao hơn cô ả đều sẽ thành người cô ả ghen ghét, giống như mắc bệnh tâm thần vậy.  

             Trừ gã ra thì trong đám bọn họ, không ai có thể quản nổi Tiết Oánh.  

             “Hừ!”  

             Tiết Oánh lạnh lùng hừ một tiếng, quắc mắt nhìn Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết ngồi thẳng dậy, vuốt gọn mái tóc, tiện tay lau vệt máu vương bên khóe miệng, bình thản như không có gì xảy ra.  

             Đường Kỳ Tài lại đăm đăm lườm Tiết Oánh, là sư huynh của mấy người này, gã ta không phải là người không biết nghĩ.  

             Diệp Phàm dám đánh trọng thương các sư đệ của Chung Dật Phi ngay trước mặt hắn, mà Chung Dật Phi lại không ra tay đánh trả.  

             Điều đó chứng minh sức lực của Diệp Phàm cho dù không bằng Chung Dật Phi thì cũng không kém hơn bao nhiêu, chỉ là khi đó Chung Dật Phi muốn mau chóng đưa các sư đệ đi khám, cho nên mới không đấu tiếp.  

             Còn phía gã ta, cho dù gã ta đã bắt được Hàn Tuyết, nhưng cũng có quy tắc của riêng mình, gã sẽ không đánh phụ nữ.  

             Đương nhiên, gã ta không nghĩ đến bắt Hàn Tuyết đi là đã động đến giới hạn của Diệp Phàm rồi.  

             Đường Kỳ Tài rút ra một tờ giấy đưa cho Hàn Tuyết, nhăn mặt nói: “Lau miệng của cô đi, tôi không thích thấy con gái bị thương”.  

             Hàn Tuyết liếc gã một cái, không hề động đậy.  

             “Hừ!”  

             Đường Kỳ Tài không vui, vứt luôn tờ giấy xuống đất, Tiết Oánh lập tức đến bên, u ám nói: “Sư huynh, anh thấy chưa, rõ là đang thiếu đòn, anh cho em mười phút thôi, em sẽ dạy dỗ nó thật tốt”.  

             “Câm mồm, sau khi bắt được Diệp Phàm thì cô muốn làm gì thì làm”.  

             “Nhưng trước lúc đó không được phép động vào cô ta nữa”.  

             Đường Kỳ Tài quở trách Tiết Oánh, Hàn Tuyết khoanh hai tay đứng nhìn, lúc này cô lại không muốn Diệp Phàm đến nữa.  

             Khi vừa đến đây, cô đã xem xét một lượt, ở đây ít nhất cũng phải có năm mươi, sáu mươi người, có thể gọi là “ổ cướp”.  

             Diệp Phàm mà đến rất có thể sẽ chịu thiệt.  

             “Đoàng”.  

             Một tia chớp xé rách trời ngang, tiếng sấm đùng đoàng.  

             Bây giờ đang mùa mưa lũ, mây đen ùn ùn kéo đến khiến người ta có cảm giác buồn bực.  

             Lúc này, một chiếc xe địa hình lao thẳng về phía biệt thự, xe vọt tới dừng ngay trước cổng lớn.  

             Tiếng xe phanh kít chói tai, có ba người từ bên trong chạy ra, đồng thời bốn người Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh, Lý Thế Hằng cùng Lý Trường Tiếu cũng mở cửa xe bước xuống.  

             “Đi mau đi, đây là địa phận của võ quán, không được phép vào”.  

             Ba người tay cầm gậy dài, một người trong đó dùng gậy chỉ vào Diệp Phàm: “Mau cút đi đi!”  

             “Bịch”.  

             Diệp Phàm không nói lời nào cứ thế đá mạnh vào người đàn ông, cây gậy chỉ Diệp Phàm cũng bị đá gãy làm đôi.  

             “Phụt”.  

             Người đàn ông bay thẳng ra phía sau, miệng phun ra một ngụm máu, bước chân Diệp Phàm vẫn không ngừng lại, đập cùi chỏ vào cằm một gã, lại một cước đá mạnh vào người gã thứ ba làm hắn bay ra đập người vào cánh cửa bằng đồng của biệt thự.  

             Máu tươi phun trào!  

             Tiếng động từ ngoài truyền vào bên trong, lại có thêm năm người chạy ra, nhìn thấy người của mình bị thương liền la hét dữ dội.  

             Thần sắc Diệp Phàm sắc lạnh, ra chiêu thức bát cực quyền, một tên lao đến nhanh mà bị đánh bay cũng nhanh, còn kéo theo một tên người của mình cùng bay ra đập vào tường.  

             Sắc mặt Hoắc Thanh Thanh nghiêm nghị lạnh lùng, tay cầm cây roi dài màu vàng, vụt lên mạnh mẽ.  

             “Chát”.  

             Cùng với tiếng vun vút trong gió, chiếc roi quấn quanh cổ một tên, tay cô ta vung lên dứt khoát quật tên đó vào tường.  

             Hôm nay Hoắc Thanh Thanh mang theo roi dài, cô ta sẽ không trực tiếp đấu tay đôi với đám người đó.  

             “Keng keng keng…”  

             Chuông cảnh báo đặc biệt của võ quán kêu lên, sau đó lại là một đám người nữa chạy ra.  

             Có người cầm gậy gộc, có kẻ xách theo mã tấu sáng loáng, thậm chí còn có hai tên vác theo cây thương dài có dây tua đỏ.  

             “Giết”.  

             Đám đông xông lên, gào thét ầm ĩ hướng thẳng về phía đám người Diệp Phàm.  

             “Bịch”.  

             Diệp Phàm lao đến tên tay cầm cây thương tua đỏ, một đấm đấm hắn hộc cả máu mồm.  

             Sau khi cướp được trường thương, anh ra chiêu thức Càn Long xuống vực, đầu thương đâm vào mông tên đó, máu tươi bắn lên tung tóe.  

             “Ha ha ha, tiết canh à?”  

             Lý Thế Hằng đang cầm một con đao xông vào giữa đám, tuy ông ta xuất thân hàn vi, nhưng cũng là bạn bè thân thiết của quán chủ Chấn Uy quán – Hoàng Lộc Đường, có thể đánh tay đôi với đám đệ tử võ quán như này.  

             Nhưng Lý Trường Tiếu đứng bên cạnh lại không ổn, năng lực không ra gì, nếu cứ xông lên có khi còn làm liên lụy bọn Diệp Phàm.  

             “Chát chát chát”.  

             Tay cầm roi dài của Hoắc Thanh Thanh quất không ngừng, mỗi một roi ra đều có kẻ bị đánh bay, giống như nữ thần chiến tranh vậy.  

             Trận chiến hỗn loạn bên ngoài đã sớm truyền vào bên trong, thực ra khi còi báo động trong võ quán kêu lên thì Đường Kỳ Tài ngồi trong phòng khách ở nhà giữa đã hết hồn ngay tức khắc.  

eyJpdiI6Imp5Y0xTVTdoYisreWg3aVFUNVwvR0xBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFRUFl1amZHbmRoNzZibXpkOFF3aEg2VEFRakw5RmIwOExKSm9cL2NMRVdCZ0k2QkpiRDNBYW9hYmNWR3JRc3Y1elpcLzB2MlFFMktGU1RUdjJJOTZ5M2ZSQ2JCMTd5ZEZvKzdScGt2TzFCblFGUVNcL2l2TlZJUk9aQVJZTGI2aHBHakxHdGhkU2NOazhBNlJQOEtOK0J4cXdtOEp2aWVxUDVldmh1UDNIRlJmeFMxblh0M0Zwakw1SmtHMnRkOW1lYThmeXk5K1h6R1R2QXVabWlXZUZraVFmc2FLTHdWeklNVzQzbStxQVd5KzNCR3lpXC9GOXJxXC8zSDlDUGw2SGU3QlwvRWp6V2xNZWNiQ2hpajBld2Z6Y21jZkFxSlRydzMxQVJzd2t1SElsYVwvOHdhWllyUGR6eHNUWlJSOWcwc2hjUGdjWmFLTnRaVDVtdFo0cUgrOFBqN0twellCcUdBYWRFQ2VSVGlXSHdHV0g1WUFXa042YjAxMVBUZGo2UDJybnVua2N5KzFiUG9JQ0lzNkxxbHVkbjM2R0t0WXEzWWFvR1pqZDJEWTFJbGhVPSIsIm1hYyI6IjFhMWRlYTdlMDQzMjQ5MTc2YzZhY2NjY2VjOTFlNTZhOTNhMTkzNWM3ZWFjMTU5NDg2MGNjODQyNjgzODU0ZTQifQ==
eyJpdiI6IlloKzhkM09zVVJtb1cyVEIxZXFVZHc9PSIsInZhbHVlIjoiUzhVNmFOaWN5TGNHVUtSakJiaStiRFVWVm9tWHArejFidGFYN294YzRpcUxucmlXU1dkSmMyM3dPWmlRcVh1Uk8rZjJWaHRqQTdMSHJpNDZIK2JrYjlXc3hOQ2QwXC90RzJUSGF1XC8rV2NSUTF0MTRzbHFSSlwvU01PSmZuWTVoUCttZUh1bjhmQXZJaEhmU2xqRlJYN05TT1BEWmY1WXlHTTFtU0lOWkgzTkxlanIzTEVxS0pFaWJHa0RhUzE0SmZYXC9BUHo4UEVVK2JVbTUyK3JZdGhGXC9pUzRXdjA3aGhJZnlDSTE5YTFVeUtLVWNaYTU2Sjc5ZG1BRmdxSFZ5Wkp2YW1vXC9UU0tKWWNVaVRRQ2ttdjRXV0dMZktQYWRPc1N5TmdwUnE1R1BLWnZFWkU0YjVMYU1PT21Kc1ljZXA4cTRZZTRjVUFDTFNDTHA4SlRtdUhFQUVnPT0iLCJtYWMiOiIxMzJmMTQ5ZDNiYmY3N2E2NDUyOGM3ZTU2YTU3N2ExZTM3NTQ0NzIxZDk2MjI1YWJiMDFhNzhkNDdmZDkyMGMwIn0=

             Mà là đang đánh vào thể diện của võ quán.

Ads
';
Advertisement