“Sư huynh Kỳ Tài, tên họ Diệp này ngang ngược quá rồi, chúng ta ra ngoài giết chết hắn!”, Tiết Oánh đứng một bên nói lớn, nét mặt bừng bừng giận dữ.
“Không cần!”
Đường Kỳ Tài phản đối: “Chúng ta cứ ngồi đây đợi hắn, vừa hay có thể tiêu hao sức lực của hắn, nếu như ngay cả đệ tử cấp dưới cũng không thể đánh lại thì hắn không đáng để chúng ta ra tay, chỉ là lời đồn thổi cả thôi!”
“Thật sự để kệ sao?”
Trương Uy đứng lên, hơi lo nghĩ: “Nếu như các sư đệ bị thương quá nặng thì chỉ sợ trên võ quán sẽ trách tội xuống, đến lúc đó lại phiền to”.
“Yên tâm đi, người đàn bà của hắn còn ở đây, hắn không dám ra tay đâu, nếu không…”
Đường Kỳ Tài không nói tiếp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hàn Tuyết.
“Ha ha, là em suy nghĩ nhiều quá rồi, người đẹp lạnh lùng này vẫn còn ở đây cơ mà…”
Tiết Oánh cười đầy u ám, đi đến bên Hàn Tuyết, giơ ngón tay trượt một vệt trên gò má trắng trẻo của Hàn Tuyết: “Người đàn ông cắm cho mày cặp sừng siêu to không lồ đến cứu mày đấy, có cảm động không?”
Hàn Tuyết nghiêng đầu né tránh, chán ghét nhìn Tiết Oánh: “Các người bắt cóc tôi chắc chắn sẽ phải hối hận”.
Lần này Tiết Oánh không giận dữ, vẻ mặt thâm độc nói: “Được, vậy để tao xem xem tao phải hối hận như nào, không biết khi hắn thấy mày không một mảnh vải nằm giữa đám đàn ông thì hắn sẽ làm gì nhỉ?”
“Có phải sẽ có cảm giác đặc biệt thích thú không? Ha ha ha…”
Hàn Tuyết biến sắc, nếu bị như vậy thì chẳng thà giết chết cô đi: “Cô cũng là phụ nữ mà sao khốn nạn như vậy, cút đi cho tôi!”
“Khốn kiếp!”
Tiết Oánh vừa đang giơ tay định đánh thì bị Đường Kỳ Tài kéo lại.
“Tiết Oánh, sau khi bắt được Diệp Phàm, cô muốn làm gì người đàn bà này thì làm, nếu còn không nghe lời, tôi cho cô biết tay!”
Tiết Oánh rùng mình, nhìn Hàn Tuyết hừ lạnh, cô ả bước sang một bên, rút con dao ngắn từ bên hông ra, lắc qua lắc lại trước mặt Hàn Tuyết.
“Hàn Tuyết, chỉ cần cô có thể khiến Diệp Phàm giao ra món đồ mà anh Chung Dật Phi muốn, tôi có thể để các người đi, còn không lát nữa đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Đường Kỳ Tài không biết món đồ mà Chung Dật Phi muốn là cái gì, nhưng gã muốn lừa Hàn Tuyết.
Thế nhưng Hàn Tuyết đã làm gã ta thất vọng, nói: “Tôi không biết anh đang nói đến cái gì, trên người Diệp Phàm không có đồ gì đáng giá cả, tôi nghĩ các người hiểu nhầm rồi…”
“Đùng đoàng”.
Trên bầu trời, sấm chớp rền vang, một cơn giông tố sắp ập đến.
Trong biệt thự, đám người Diệp Phàm đã đánh đến cửa lớn, người nằm la liệt xung quanh.
Đúng là bọn họ không dám xuống tay giết người, một khi giết người thì tính chất sự việc sẽ thay đổi, sẽ triệt để biến thành cuộc chiến mày sống tao chết.
Bây giờ Hàn Tuyết còn ở trong tay Đường Kỳ Tài, Diệp Phàm ít nhiều sợ gã này sẽ chó cùng dứt giậu nên không nặng tay.
Nhưng cho dù không chết người cũng bị gãy tay gãy chân, không ít kẻ thành tàn tật cả đời.
“Bịch bịch”.
Diệp Phàm đang đánh thì đám người vây quanh đột nhiên tản ra, có bốn người đàn ông tay đều cầm súng lục chạy đến, họng súng đen ngòm chĩa về hướng Diệp Phàm bọn họ.
“Thằng ranh, dám đến võ quán chúng tao làm loạn, xuống địa ngục đi!”
Người đàn ông trung niên nói xong, vừa định bóp cò thì đúng lúc này toàn thân hắn ta run lẩy bẩy, cảm giác bàn tay cầm súng như bị bánh xe nghiền nát vậy.
“A”.
Khẩu súng rơi xuống đất, người đàn ông gào lên thảm thiết vô cùng, bàn tay phải cầm súng nay chỉ còn một nửa, máu thịt hỗn độn, nhìn thấy cả xương trắng bên trong.
Tiếp theo đó lại là ba tiếng kêu thảm của ba người cầm súng còn lại, trên cánh tay máu me lẫn lộn, bàn tay bị đứt đoạn.
“Bắn tỉa, bọn chúng có tay súng bắn tỉa…”
Có người hiểu biết súng ống thì trên mặt kinh hãi, các đệ tử vây quanh chuẩn bị đánh giết nay như thủy triều tháo chạy khỏi đó.
Các tay súng bắn tỉa là một trong những hỗ trợ của mấy người Diệp Phàm.
Khi bọn họ đến đây, có ba xe cùng đến, trong đó hai xe trực tiếp đến các vị trí khác nhau, ba tay súng bắn tỉa giám sát toàn bộ bên trong biệt thự mà không hề có một góc chết nào.
Thực ra Diệp Phàm cũng rất tò mò, lại sao một gia tộc vốn xuất thân luyện võ như nhà họ Hoắc lại huấn luyện ra nhiều tay súng bắn tỉa như vậy.
Thấy vậy, Hoắc Thanh Thanh ra dấu lấy lệ, ý nói sau này sẽ kể với anh sau.
“Bảo Đường Kỳ Tài cút ra đây!”
Diệp Phàm bình thản nói: “Súng đạn không có mắt, tôi không muốn giết người!”
Toàn bộ người ở đó hoảng sợ, chẳng lẽ Diệp Phàm dám giết người ở trong võ quán?
Tuy rằng hiện chưa có người chết, nhưng không ai dám đánh cược cả.
Khi Diệp Phàm vừa dứt lời thì cửa lớn của nhà giữa mở ra, Đường Kỳ Tài đi trước, Hàn Tuyết đi sau.
Tay Tiết Oánh cầm một con dao ngắn đang kề chặt trên người Hàn Tuyết, tổng cộng năm người cùng bước ra.
Mặt Đường Kỳ Tài u ám đến cùng cực, lúc còn trong phòng nghe thấy tiếng súng nổ là gã ta biết lớn chuyện rồi.
Lớn đến mức gã ta không thể giải quyết nữa, gã quên không căn dặn xuống dưới rằng không được dùng súng, càng không ngờ đến Diệp Phàm lại có tay súng bắn tỉa.
“Diệp Phàm”.
Nhìn thấy Diệp Phàm, lại nhìn thấy các đệ tử võ quán nằm lăn dưới đất, ngửi mùi máu hăng mũi, Hàn Tuyết không chịu được nữa, cứ thế khóc gọi anh.
Cô chỉ là một người con gái yếu đuối, đến gà còn chưa từng giết, có thể bình tĩnh đến bây giờ là đã không dễ dàng gì rồi.
Tiếng khóc của Hàn Tuyết làm Diệp Phàm lòng đau như cắt, lúc nhìn thấy Hàn Tuyết, Diệp Phàm đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn thấy vết tay đỏ ửng trên mặt cô, lửa giận trong lòng anh như núi lửa phun trào.
“Đường Kỳ Tài, mày dám đánh vợ tao, con mẹ nó mày muốn chết à…”
Giọng nói lạnh lùng vô cảm, kèm theo sát khí mãnh liệt vang vọng khắp sân.
Giọng nói lạnh lùng khiến những ai còn đang đứng lạnh buốt tận óc, mắt Đường Kỳ Tài giật giật, sát khí, sát khí mạnh mẽ như vậy!
Trong tay Diệp Phàm có mạng người, mà không chỉ một mạng!
“Chát”.
Chính vào lúc này một tiếng tát chói tai tát vào mặt Hàn Tuyết, đôi mắt Diệp Phàm phút chốc trừng to giận dữ, dám đánh Hàn Tuyết trước mặt anh, lửa giận phừng phừng khiến nắm tay của anh kêu lên ken két.
“Xong rồi… xong đời rồi…”, trong lòng Đường Kỳ Tài đột nhiên nảy ra mấy lời này.
Tiết Oánh hét lớn: “Diệp Phàm mày mau quỳ xuống, nghe mệnh lệnh từ sư huynh của tao, nếu không tao đánh nát mặt cô ta!”
“Mẹ nó, mày muốn chết à, có tin tao giết hết tất cả chúng mày không!”
Đột nhiên Diệp Phàm giơ một cánh tay lên, tức khắc không khí xung quanh trùng xuống, giống như một khi tay anh hạ xuống sẽ có người mất mạng vậy.
“Khốn kiếp!”
Tiết Oánh kêu, có Hàn Tuyết làm con tin thì cho dù Diệp Phàm có súng thì làm sao?
Chả lẽ muốn nổ súng giết người à?
Nghĩ đến đây, Tiết Oánh không chút sợ hãi, lại kêu lên: “Diệp Phàm, mày mau quỳ xuống, nếu không tao sẽ khiến mày…”
“Nổ súng”.
Cô ả còn chưa nói hết, cánh tay Diệp Phàm đột ngột hạ xuống, cùng với là giọng nói giận dữ của anh là những tiếng la hét thảm thiết lần lượt vang lên.
Hai mắt Đường Kỳ Tài như muốn nứt ra, đây đều là những đệ tử của võ quán, gã ta thét lên: “Diệp Phàm, mày dừng tay, con mẹ nó dừng tay đi, đây không đúng quy tắc….”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất