“Không tuân thủ quy tắc sao?”
Nghe tiếng gầm lên của Đường Kỳ Tài, vẻ mặt của Diệp Phàm đầy vẻ chế giễu: “Đạo nghĩa giang hồ, có hoạ thì không liên luỵ tới vợ con. Ngay cả một người phụ nữ mà mày cũng bắt thì còn quan tâm đến quy tắc sao?”
“Nếu mày đã không màng đến quy tắc, thì sao tao phải để ý tới làm gì chứ?”
Lời Diệp Phàm nói khiến Đường Kỳ Tài đỏ mặt tía tai. Lúc này gã ta mới nhớ ra rằng chính mình là người đã không tuân thủ quy tắc trước.
Nhưng trước đó, gã ta coi thường Diệp Phàm chỉ là một tên ở rể mà thôi, có chút thân thủ thì sao chứ?
Nghe đến danh hiệu của gã ta tại võ quán nói không chừng còn phải trực tiếp quỳ xuống nữa là, gã ta chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào cảnh bị chèn ép từ một phía như vậy.
Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh như băng, anh không hề ra lệnh dừng lại, đạn bắn ra không ngừng, đám đệ tử của võ quán bị vây đánh lần lượt rút lui về sau, tìm nơi ẩn nấp.
Lúc này thì còn võ quán vinh diệu gì chứ? Đàn anh gì chứ, đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ này của mình.
“Rầm...”
Trên bầu trời sấm chớp bắt đầu nổi lên dữ dội, mây đen che kín bầu trời, khiến lòng người gần như suy sụp!
“Anh Kỳ Tài mau kêu anh ta dừng tay đi, điên rồi, tên này điên rồi…”, Trương Uy đang ở bên cạnh Đường Kỳ Tài hét lên điên cuồng.
Có vài người có mối quan hệ rất tốt với hắn ta, lúc này bắp đùi đã bị trúng đạn, máu chảy lênh láng, tiếng kêu gào thảm thiết khiến tim gan hắn ta run rẩy.
“A!”
Lúc này, Đường Kỳ Tài mới phẫn nộ gầm lên: “Dừng tay, mày dừng tay đi. Tao thừa nhận mình đã không tuân thủ quy tắc trước, nhưng trước hết, tên chết tiệt nhà mày hãy dừng tay lại đi đã…”
Tiếng kêu thảm thiết, bóng người như rơm cỏ, đám đệ tử chưa kịp chạy trốn lần lượt ngã xuống.
Lần này tiếng gầm của Đường Kỳ Tài xuyên qua cả những tiếng kêu thảm thiết kia truyền đến tai của Diệp Phàm, gã ta siết chặt nắm đấm.
Tiếng súng bỗng nhiên ngừng lại!
“Diệp Phàm, tao thừa nhận mình phá vỡ quy tắc trước, nhưng mày dùng súng giết hại đệ tử trong võ quán, là muốn ép võ quán của tao không chết không dừng sao?”
“Không chết không dừng?”
Diệp Phàm cười lạnh, rồi bỗng dưng lớn tiếng hét: “Rồng có vảy ngược động vào ắt phải chết. Lúc mày động vào người phụ nữ của tao thì nên nghĩ tới hậu quả này!”.
“Hỗn láo!”
“Xẹt!”
Tiết Oánh hét lên, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn sự phẫn nộ, đoản kiếm trong tay cô ả dí thẳng vào cổ của Hàn Tuyết: “Diệp Phàm, đây là võ quán của tôi. Anh đừng hòng ngang ngược, nếu không tôi sẽ khiến người phụ nữ của anh thành bộ xương khô đó!”
“Súng của anh có nhanh cũng không nhanh bằng kiếm của tôi. Tôi yêu cầu anh quỳ xuống cho tôi!”
Tiết Oánh giống như một mụ điên mà gào hét lên dữ dội. Ngay cả Đường Kỳ Tài kêu cô ả đừng khiêu khích Diệp Phàm cũng bị cô ả bỏ ngoài tai.
Ánh mắt của Diệp Phàm phát ra lửa giận và sát khí ngất trời: “Thả Hàn Tuyết ra, tôi có thể coi như chuyện hôm nay không xảy ra, bằng không ...”
“Tôi và võ quán của cô, đồng quy vu tận!”
“Rầm!”
Sấm sét ầm ầm, tiếng mưa rơi lộp bộp, trên mặt đất máu tươi hòa lẫn với nước mưa, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến người ta muốn buồn nôn.
“Ha ha ha, tôi không thả đó thì anh làm được gì chứ?”
Tiết Oánh cười điên cuồng, thanh đoản kiếm càng dí sát vào cổ của Hàn Tuyết, chỉ cần thêm một tấc nữa thôi thì có thể cứa rách cổ của cô.
“Diệp Phàm, đừng quỳ, đừng quỳ trước mụ đàn bà điên rồ này…”
Thanh đoản kiếm kề trên cổ, cảm giác cận kề cái chết khiến Hàn Tuyết rất sợ nhưng cô còn sợ hơn khi thấy Diệp Phàm vì cô mà quỳ xuống trước mụ đàn bà điên Tiết Oánh này.
Hàn Tuyết hét lên trong nước mắt. Tiết Oánh phẫn nộ cùng cực, túm tóc cô giật ngược ra phía sau khiến cô câm miệng lại.
“Anh Kỳ Tài, mau ngăn cô ta lại đi! Tiết Oánh điên rồi, người phụ nữ này mà chết là chúng ta chết chắc…”, Trương Uy hét lớn với Đường Kỳ Tài khiến gã ta sửng sốt. Hàn Tuyết mà chết, Diệp Phàm chắc chắn sẽ giết sạch bọn họ mất.
Gã ta không thể gánh nổi hậu quả này. Từ lúc tiếng súng đầu tiên bắt đầu nổ ra, chuyện này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của gã ta.
Lúc này Đường Kỳ Tài cắn răng: “Tiết Oánh, mau bỏ thanh đoản kiếm xuống. Có lẽ chúng ta có thể thương lượng với hắn ta, lấy được thứ mà anh Chung muốn!”
“Không!”
Tiết Oánh gào lên: “Anh Kỳ Tài, anh sợ à. Đây là cơ hội của tôi, tôi yêu cầu anh liên lạc với anh Chung ngay lập tức, kêu anh ấy đưa người tới. Tôi muốn đến Lăng Tiêu Sơn. Tôi muốn làm đệ tử của Lăng Tiêu Sơn”.
“Cái gì?”
Đường Kỳ Tài kinh ngạc hét lên, toàn thân run lên, trong phút chốc liền hiểu ra rằng: “Tiết Oánh, đây là kế hoạch của cô sao? Dùng đệ tử võ quán của chúng ta ra làm bàn đạp để cô bình yên gia nhập vào Lăng Tiêu Sơn sao?”
“Ha ha ha, anh Kỳ Tài, cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi sao. Anh có biết là đến nằm mơ tôi cũng muốn đến Lăng Tiêu Sơn không. Đây chính là cơ hội của tôi. Khi đến Lăng Tiêu Sơn, tôi sẽ thả người phụ nữ này…”
Tiết Oánh nói với vẻ rất đắc ý. Cô ả biết mình đã đắc tội với Diệp Phàm, một khi thả Hàn Tuyết ra thì mình rất khó mà sống sót được.
Chỉ có đi Lăng Tiêu Sơn thì mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp của Diệp Phàm. Cô ả mượn hoa hiến Phật, giao Diệp Phàm cho Chung Dật Phi, coi như đây là tấm vé thông hành cho cô ả bước vào Lăng Tiêu Sơn.
“Không thể được. Nếu anh Chung để cô vào, với tư chất của cô thì cũng sẽ sớm bị đào thải thôi. Cô chỉ có thể ở lại chỗ của tôi mà thôi!”, lúc này Đường Kỳ Tài không kiềm được cơn tức giận. Đây là mục đích mà gã ta bắt Hàn Tuyết, sao có thể hai tay dâng cho Tiết Oánh.
“Không, tôi không nhu nhược như anh. Tôi rất quyết đoán, không giống anh, rõ ràng là kẻ cặn bã nhưng lại giả bộ là thanh cao. Lúc anh chèn ép tôi thì tôi đã thề rằng mình phải vào được Lăng Tiêu Sơn. Tôi muốn biến anh thành nô lệ của tôi!”
Lời nói điên rồ của Tiết Oánh làm cho Trương Uy bên cạnh cũng vô cùng sốc. Sắc mặt của Đường Kỳ Tài tái nhợt, không ngờ cô ả lại nói ra được mấy lời này.
“Ầm!”
Sấm sét nổ tung, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi qua, thổi tung mái tóc dài của Hàn Tuyết, lướt vào mặt của Tiết Oánh. Cô ả vô thức mà chớp mắt.
“Chính là lúc này!”
Trong lòng Diệp Phàm gào lên, Long Lân trong tay run lên, lập tức lao ra, một luồng sáng chợt lóe lên lao thẳng về phía cánh tay của Tiết Oánh.
Đồng thời, Hoắc Thanh Thanh cũng hét to và vung cây roi dài màu vàng trên tay.
Diệp Phàm giống như viên đạn được bắn ra, nửa đường thì ngón chân giẫm lên roi dài của Hoắc Thanh Thanh.
Từng đoạn của cây roi dài của Hoắc Thanh Thanh được làm bằng hợp kim, giống như roi chín đoạn, bật ra ngay lập tức có thể khiến cây roi dài cứng như một thanh thép.
Chính vì như vậy, Diệp Phàm mới có thể mượn sức giẫm chân lên roi dài rồi lao tới như một mũi tên.
“Vù!”
Thân hình như mũi tên, lao đi một cách thành thục như mây bay nước chảy .
“A!”
Long Lân còn chưa cắm vào cánh tay trái thì Tiết Oánh đã kêu gào thảm thiết, nhìn lại thì Diệp Phàm cách cô ả chưa đầy mười mét.
“Là anh ép tôi”.
Tâm trạng của Tiết Oánh bùng phát, thanh đoản kiếm trong tay phải của cô ả ngang tàng đi xuyên qua cổ của Hàn Tuyết.
“Không...!”
Đôi mắt của Diệp Phàm muốn rách toang, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc, tốc độ công kích đột nhiên tăng nhanh rất nhiều.
Nhưng khoảng cách mười mét giống như một con lạch, xa không với kịp.
Nước mắt của Hàn Tuyết rơi xuống, khoé miệng mang theo nụ cười, lúc này cô quên cả sợ hãi, cô sắp chết rồi phải không?
Cô dường như cảm nhận cái chết đang triệu hồi, nhưng đáng ra cô có thể chết trong vòng tay của Diệp Phàm…
Có điều cô vẫn chưa trở thành người phụ nữ của Diệp Phàm…
“Phụt!”
Thanh đoản kiếm đâm vào, máu văng tung toé.
“Anh Kỳ Tài, anh điên rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất