Một tay gã ta giữ chặt dao găm của Tiết Oánh, mũi dao chạm vào da của Hàn Tuyết, làm rỉ một chút máu, nhưng cuối cùng con dao cũng dừng lại và không tiến sâu vào nữa.
Lúc này, Diệp Phàm đã đến nơi, ôm Hàn Tuyết chạy ra ngoài.
“Hàn Tuyết, em cảm thấy thế nào rồi…có đau không vậy?”, giọng Diệp Phàm vô cùng căng thẳng, trên cổ Hàn Tuyết còn có một vết thương nhỏ.
"Không đau...không đau, em không sao...", Hàn Tuyết vừa thoát khỏi cõi chết thì có chút kích động, mà lúc này Hoắc Thanh Thanh cũng bước tới.
"Thanh Thanh, Hàn Tuyết nhờ cô chăm sóc”.
Diệp Phàm nói với Hoắc Thanh Thanh một câu, sau đó quay đầu đi, vẻ mặt vô cùng tức giận!
"Sư huynh, tại sao? Tại sao...", Tiết Oánh hét lên, cô ta không nghĩ rằng bàn tay nắm lấy tay đang cầm dao găm của mình hóa ra lại là của Đường Kỳ Tài.
Đây hầu như là điều không thể, nhưng nó đã xảy ra.
"Chẳng tại sao cả, cô nói tôi là đồ cặn bã, đúng vậy, nhưng tôi không thể cứ nhìn đám đệ tử Võ Quán này chết, cô nói tôi cưỡng bức cô, nếu cô không dụ dỗ tôi thì con mẹ nó, tôi điên hay sao mà đi cưỡng bức cô?”
Đường Kỳ Tài điên cuồng gầm lên, đẩy Tiết Oánh sang một bên.
Máu chảy đầy tay gã ta, lớp thịt bị rách để lộ cả xương trắng bên trong.
Cuối cùng, Đường Kỳ Tài thỏa hiệp, gã ta không thể không thỏa hiệp.
Nhà họ Đường cũng là một trong những chi nhánh quan trọng trong Võ Quán, nếu chỉ vì hành động không đúng đắn của gã ta mà chi nhánh bị phá hủy, thì nhà họ Đường sẽ bị Võ Quán trừng phạt nghiêm khắc.
Đây là điều mà nhà họ Đường không thể chấp nhận, nhưng ngược lại Tiết Oánh chẳng hề lo lắng gì.
"Ngu ngốc, làm tổn thương người phụ nữ của tôi, cô nên xin chết đi...", giọng nói của Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng.
Sắc mặt của Tiết Oánh biến đổi rõ rệt, không có Hàn Tuyết làm con tin, trong lòng cô ta có chút kinh hãi.
"Diệp Phàm, tao đã cứu người phụ nữ của mày. Mày nể mặt tao, việc lần này coi như bỏ qua. Nói gì thì Tiết Oánh cũng là sư muội của tao và là đệ tử của Võ Quán. Mày không thể giết cô ấy!"
Đường Kỳ Tài đứng lên ngăn cản hành động của Diệp Phàm.
"Đúng, đúng, tôi là đệ tử của Võ Quán, nếu anh dám giết tôi, Võ Quán nhất định sẽ tiêu diệt gia tộc của anh...", Tiết Oánh lấy lại dũng khí mà hét lên.
Cô ta không ngờ là Đường Kỳ Tài lại có thể nói giúp cho mình, nhưng cô ta cũng không biết ơn, vì bất cứ ai chết ở đây đều sẽ mang lại phiền phức cho gã ta.
Không màng đến quy tắc, bắt cóc Hàn Tuyết, đó là chủ ý của Đường Kỳ Tài!
"Ha ha..."
Diệp Phàm cười lạnh: "Đồ của tôi vẫn còn trên người cô kìa?"
"Hự".
Diệp Phàm lao thẳng về phía Tiết Oánh, dao Long Lân của anh còn cắm trên vai cô ta, sao có thể không lấy lại được?
Tiết Oánh muốn giết Hàn Tuyết, sao có thể không giết cô ta?
Lời cảnh báo của Đường Kỳ Tài tựa như lông hồng!
“Đồ khốn!"
Diệp Phàm trực tiếp bỏ qua lời của gã ta, Đường Kỳ Tài rất tức giận, mặc dù tay gã ta đang chảy máu, nhưng vẫn giơ nắm đấm đánh về phía Diệp Phàm.
"Bịch!"
Hai nắm đấm trực tiếp chạm vào nhau.
Diệp Phàm đi quyền cực mạnh, Đường Kỳ Tài bị đánh cho liên lùi lại mấy bước. Lúc hai người giao đấu, gã ta mới biết khoảng cách giữa mình và Diệp Phàm.
Tuy nhiên, gã không thừa nhận thất bại, hai chân lấy đà lao về phía Diệp Phàm.
Lúc này Trương Uy đứng bên cạnh cùng với hai người anh em của mình cũng tấn công Diệp Phàm!
Một trận hỗn chiến lớn sắp bắt đầu!
Nhưng, năm ngón tay của Diệp Phàm rung lên, một nguồn năng lượng mãnh liệt từ lòng bàn tay vỗ mạnh vào ngực một người.
“Bịch!”
Người đàn ông bay ra ngoài, quần áo trên ngực rách nát, miệng phun ra máu tươi.
“Ngũ đạo ám kình?”
Trương Uy hét lớn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, bàn tay sắc bén đánh mạnh về phía Diệp Phàm.
Trong lòng bàn tay hắn ta dường như có bốn luồng khí xoáy, vừa rồi hắn vẫn luôn che giấu thực lực của mình, giờ mới bộc lộ hết sức mạnh vốn có, vậy mà lại là tứ đạo ám kình.
Vẻ mặt Tiết Oánh đại biến, bản thân cô ta cũng chỉ mới đạt đến mức tam đạo ám kình mà thôi.
Đường Kỳ Tài sửng sốt, lập tức mở miệng cười nhạo, gã ta cũng là tứ đạo ám kình, chỉ còn thiếu một cơ duyên mới đột phá lên ngũ đạo ám kình.
Diệp Phàm, có lẽ chính là cơ hội của gã ta, chỉ cần gã đột phá tới ngũ đạo ám kình thì gã thậm chí còn có thể lật ngược tình thế, hạ gục Diệp Phàm.
“Giết!”
Đường Kỳ Tài và Trương Uy cùng hét lên, tiếng hét đầy sát thương và sức công phá.
“Ha ha, ngũ đạo ám kình sao?”
“Chỉ thế thôi à?”
Sức mạnh của Diệp Phàm lại thay đổi, anh dường như biến mất ngay tại chỗ, sau đó giáng cho Trương Uy một cú đấm.
Khi cú đấm này ập đến, Trương Uy vốn dĩ rất tự tin, lập tức trở nên đầy sợ hãi.
“Bịch!”
Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích nhưng Trương Uy đã bị bay ra ngoài, chỉ kịp nói một câu "Bát đạo ám kình" rồi trực tiếp ngất đi.
Diệp Phàm ra tay không chút thương tiếc, dồn toàn lực vào cú đấm này.
“Chúng mày còn muốn đánh nữa không?”, Diệp Phàm không quay đầu lại mà hỏi.
Đường Kỳ Tài vốn dĩ đang lao tới, nhưng khi nghe thấy bát đạo ám kình thì đột nhiên đứng khựng ngay lại.
Lời của Diệp Phàm khiến lòng gã ta vô cùng chua xót, gã ta làm sao có thể đánh lại được bát đạo ám kình chứ?
Chỉ cần Diệp Phàm muốn, thì trong năm giây có thể bẻ gãy cổ gã ta.
Một giọng nói chua chát cất lên từ miệng gã ta: "Diệp Phàm, Tiết Oánh dù sao cũng là đệ tử Võ Quán của tao, mày đừng..."
Chưa kịp dứt lời, một cú đấm nữa giáng thẳng vào mặt gã ta, Diệp Phàm cũng biến mất ngay tại chỗ.
“A!”
Đường Kỳ Tài ôm chặt lấy mũi, hét lên một tiếng, sống mũi trực tiếp bị đánh gãy.
“Còn nói nữa thì tao sẽ giết mày ngay bây giờ!”
Diệp Phàm đi về phía Tiết Oánh, cô ta lộ vẻ kinh hãi, nắm chặt dao găm trong tay và không ngừng vung lên.
“Diệp Phàm, anh không thể giết tôi…”
“Rắc!”
Dao của Tiết Oánh bị nứt, Diệp Phàm xông tới, cầm lấy nó, trực tiếp bẻ gãy.
Sau đó anh tiện tay rút dao Long Lân cắm trên cánh tay trái của Tiết Oánh ra.
“Ha ha!”
Anh giơ dao Long Lân chém thẳng về phía cánh tay phải cầm kiếm của cô ta.
Cánh tay bị gãy máu me chảy đầm đìa, Tiết Oánh đau đớn hét lên: "Sao anh dám? Tôi là đệ tử Võ Quán ...”
“Bịch!”
Một tia sáng xẹt qua, cánh tay trái của Tiết Oánh đứt hẳn.
"Á... Diệp Phàm, anh dám giết tôi, sư phụ của tôi sẽ không tha cho anh...", bị mất hai cánh tay, vẻ mặt của Tiết Oánh đầy oán hận.
"Cô yên tâm, làm sao cô có thể chết dễ dàng như vậy được…”
Diệp Phàm cười ha ha, nhát kiếm chém xuống sắc bén khiến máu của Tiết Oánh phun ra không ngừng.
“Cửu đao thập bát động!”
Đường Kỳ Tài đứng ở bên cạnh nhìn thấy kiếm thuật của Diệp Phàm, vô thức hét lên.
Ngực và lưng của Tiết Oánh không ngừng phun ra tia máu.
Dao Long Lân không dài, nhưng nó mang theo nội lực cực mạnh của Diệp Phàm, nội lực này đã xuyên qua cơ thể của Tiết Oánh.
“Anh giết tôi, giết tôi đi…”
Bị tra tấn dã man đau đớn, khắp người của Tiết Oánh đều chảy máu, tinh thần suy sụp!
“Như cô mong muốn!”
“Xoẹt!”
Một âm thanh sắc bén vang lên, mũi kiếm xuyên qua ấn đường của Tiết Oánh.
Cơ thể Tiết Oánh chấn động, đồng tử giãn ra, cánh tay Diệp Phàm vung lên đẩy cô ta ngã thẳng ra phía sau.
Tất cả đều im lặng, ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp độp.
“Diệp Phàm, Võ Quán không thể bị sỉ nhục, đệ tử không thể giết!”, cả người Đường Kỳ Tài run lên, sợ hãi hét lớn.
"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!"
Diệp Phàm trả lời không đúng câu hỏi, tiếp đó anh vung kiếm chém, một cánh tay của Đường Kỳ Tài trực tiếp bay ra ngoài
Diệp Phàm thờ ơ nói: "Võ Quán muốn tìm tao tính sổ, cứ việc tới, nếu dám đụng vào người thân của tao thì tao sẽ san bằng nơi này!"
“Hàn Tuyết, chúng ta về nhà thôi!"
Diệp Phàm ôm lấy Hàn Tuyết, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
“Ào!"
Bên ngoài trời mưa như trút nước!
Năm Kỷ Hợi, ngày 21 tháng 7 âm lịch, mưa nhiều, tránh: an táng, ma chay, thích hợp: xông nhà, chữa bệnh!
Thành phố Cảng sắp có biến!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất