Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Áp lực lớn khiến Hàn Tuyết ngất đi trong vòng tay của Diệp Phàm, sau khi kiểm tra thấy Hàn Tuyết chẳng qua là chịu áp lực quá lớn mà hôn mê, Diệp Phàm cảm thấy nhẹ lòng hơn.  

             Xe chạy đến Tụ Phúc Lâu, đây là cứ điểm của nhà họ Hàn tại thành phố Cảng, nơi đây có đầy đủ mọi loại dược phẩm.  

             "Diệp Phàm..."  

             Anh vừa định đặt Hàn Tuyết xuống ghế sô pha, cô đã đột nhiên tỉnh lại.  

             "Tất cả đã qua rồi...", Diệp Phàm dịu dàng vén mái tóc rối bù trên trán của cô.  

             "Không, đừng rời xa em...", Hàn Tuyết bỗng sụt sùi nói, giữ chặt lấy Diệp Phàm.  

             Vừa rồi khi cô ngất đi, cô gặp ác mộng, cả người Diệp Phàm đầy máu, còn có vô số kẻ địch đang đuổi theo Diệp Phàm, cô kêu gào, khóc lóc, rồi nhìn Diệp Phàm ngã vào vũng máu.  

             "Để anh đi lấy thuốc sát trùng cho em, để lại sẹo sẽ không đẹp đâu…”  

             Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, trên cổ Hàn Tuyết có một vết thương, khóe miệng cũng bị Tiết Oánh đánh đến chảy máu.  

             Dù anh có giết chết Tiết Oánh và đánh tàn phế chín mươi tám người của Võ Quán thì anh vẫn chưa nguôi nỗi tức giận trong lòng.  

             Anh biết rằng đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi.  

             Dọc đường đi, Diệp Phàm đã nghe Hoắc Thanh Thanh phân tích kỹ lưỡng về thực lực của Võ Quán, chúng chính là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, chắc chắn Võ Quán sẽ tìm anh tính sổ.   

             Như Đường Kỳ Tài đã nói, Võ Quán không thể bị sỉ nhục, các đệ tử của Võ Quán càng không thể chết một cách vô ích!  

             Tuy nhiên, anh không sợ, chỉ cần bản thân mình đủ mạnh, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều sẽ trở nên vô dụng.  

             “Á, á, á...”  

             Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Thanh Thanh bước vào, trên tay cầm những lọ thuốc chữa thương.  

             Nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh đi tới, gương mặt tinh tế của Hàn Tuyết đỏ bừng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Diệp Phàm.  

             “Dừng, dừng, dừng...”  

             Hoắc Thanh Thanh bước nhanh tới đó, đẩy Hàn Tuyết trở về vòng tay của Diệp Phàm, cười nói: "Anh ta ôm cô từ nãy đến giờ, người đàn ông của mình thì ngại cái gì mà ngại?"  

             "Nằm xuống đi, để tôi chăm sóc cô, nhưng nhắc đến chuyện này, vẫn là do tôi..."  

             Hoắc Thanh Thanh vừa nói vừa ngồi xuống, lấy cồn y tế ra sát trùng vết thương cho Hàn Tuyết.  

             Được Diệp Phàm ôm và được Hoắc Thanh Thanh xử lý vết thương khiến cho Hàn Tuyết thấy khó xử, vành tai cô ửng hồng.  

             "Chao ôi, tôi nói này, Hàn Tuyết, cô thẹn thùng cái gì đó, tai đỏ bừng lên cả rồi…"  

             Hoắc Thanh Thanh thấy thú vị, bèn lấy tay sờ lỗ tai của Hàn Tuyết, còn mân mê thêm hai lần.  

             “A...”  

             Hàn Tuyết rùng mình, hét lên.  

             "Thanh Thanh, cô đừng chạm vào…”  

             Hàn Tuyết đỏ mặt vội vàng kêu lên, có một vết hồng nhạt lộ ra trên tai cô.  

             Hoắc Thanh Thanh thấy thế, chợt sửng sốt, khó tin nói: "Điểm mẫn cảm à? Nó ở đây hả? Hai người chưa làm cái đó hay sao?”  

             “A...”  

             Hàn Tuyết hét lên rồi chôn mặt vào lồng ngực của Diệp Phàm, vết hồng ở tai càng rõ hơn.  

             Vẻ mặt Diệp Phàm tối sầm, không vui nói:"Con gái người ta hơi ngượng ngùng, sao cô nhiều chuyện quá vậy?”  

             “Dừng...”  

             Hoắc Thanh Thanh khinh thường nhìn Diệp Phàm: "Thân là đàn ông, chẳng lẽ anh không được hả? Có cần tôi giới thiệu một vài thang thuốc bổ thận tráng dương cho anh không?"  

             Diệp Phàm bàng hoàng không nói lên lời, Hàn Tuyết quay đầu lại, vội vã nói: "Đừng trách Diệp Phàm, là do tôi không tốt, cơ thể anh ấy không sao cả..."  

             “Ha ha ha...”  

             Hoắc Thanh Thanh sững sờ, rồi mở miệng cười lớn: “Hàn Tuyết, cô đáng yêu thật đó. Hay là cô gọi tôi là chị, còn tôi gọi cô là em đi…”  

             Hoắc Thanh Thanh đã nhận ra rằng Hàn Tuyết có chút “ngây thơ” trong chuyện tình cảm trai gái, điều này hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của cô.  

             Cô nhỏ hơn Hàn Tuyết hai tuổi, lăn lộn trong xã hội như chị đại băng đảng.  

             Hàn Tuyết còn chưa nói gì, trên mặt Diệp Phàm đầy bất lực, thuận miệng nói: "Nghĩ hay lắm, cô chỉ có thể làm nhỏ, còn Hàn Tuyết phải làm lớn..."  

             Đột nhiên, Diệp Phàm không nói nên lời, chỉ thấy đôi mắt to của Hàn Tuyết trợn tròn nhìn mình, Hoắc Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa sửng sốt...  

             “Khụ khụ…”  

             Diệp Phàm biết mình nói sai, nhanh chóng giải thích: “Anh nói bọn em ai làm chị, ai làm em... Không phải, ý của anh là ai gọi ai là chị, ai gọi ai là em, em gái, anh không có ý gì hết..."  

             Diệp Phàm hận không thể tát vào miệng mình, nghe kiểu nào cũng cảm thấy anh muốn lấy hai vợ.  

             Thậm chí còn phân chia vị trí vợ lớn vợ nhỏ.  

             “Ha ha...”  

             Hàn Tuyết chợt nở nụ cười, đứng lên khỏi người Diệp Phàm, nhàn nhạt nhìn về phía hai người rồi sâu kín nói: "Kỳ thật chỉ cần Thanh Thanh bằng lòng, anh có thể cưới người khác, em không có ý kiến..."  

             “Á...”  

             Lần này đến lượt Hoắc Thanh Thanh hét lên, mặt cô đỏ bừng.  

             “Hàn Tuyết, cô đang nói linh tinh gì vậy, tên khốn kiếp này chẳng có ưu điểm gì hết, cô cứ giữ lấy đi…”  

             Hoắc Thanh Thanh dứt lời, mặt cô ửng hồng, vội vàng cầm thuốc chạy ra ngoài.  

             Biết cửa đã đóng, Diệp Phàm bỗng nhiên run lên, cười tủm tỉm nói: "Hàn Tuyết, đời này anh chỉ có thể là người của em. Em yên tâm đi!"  

             “Hừ...”  

             Hàn Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, đá vào bắp chân của anh, khịt mũi nói:"Anh là gì của em?”  

             Diệp Phàm không chút do dự: "Là ông xã, là chồng, là người đàn ông của Hàn Tuyết..."  

             "Không đúng, để sau nói!"  

             Hàn Tuyết lại đá anh một cú nữa.  

             Diệp Phàm ngẩn người trong năm giây, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, khốn khổ nói: "Con rể giữ cửa!"  

             "Điều này cũng không khác nhiều, dẫu có tìm vợ hai cũng phải qua sự đồng ý của em..."  

             Hàn Tuyết nhéo lỗ tai Diệp Phàm nói, có lẽ đó là do sống sót sau tai nạn, sau khi cơn hoảng loạn trong lòng cô lắng xuống, tâm cảnh của Hàn Tuyết vô hình cao thêm một bậc.  

             Trước đây, có đánh chết cô cũng không thể thốt ra mấy lời nói đùa này.  

             Ngoài cửa, Hoắc Thanh Thanh cầm lọ thuốc dựa vào tường, thở hổn hển.  

             Lời nói của Hàn Tuyết khiến cô giật mình, nhưng trong lòng lại thoáng lên một tia mong đợi, chính sự mong đợi này đã làm cô sợ hãi.  

             "Hoắc Thanh Thanh, mày không thể là trà xanh được, làm sao có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa với người đàn ông đã có vợ được..."  

             Hoắc Thanh Thanh xoa mạnh gương mặt nóng rát của mình rồi nhanh chóng rời khỏi.  

             Trong ba khu vực của thành phố Cảng, nằm ở phía Tây, có một dãy nhà khổng lồ tọa lạc trên đồi núi xanh um.  

             Tất cả đều được xây dựng phỏng theo lối kiến trúc cổ điển, tòa cao nhất cũng chỉ có hai tầng, nhưng chúng lại rất nguy nga.  

             Tấm gỗ ở giữa rộng hơn chục mét, hai chiếc xe hơi cùng đi qua cũng không thành vấn đề.  

             Hai bên trái phải của cổng có hai con sư tử đá rất lớn cùng với tấm bảng có khắc hai ký tự mạ vàng ở giữa: “Võ Quán!”  

             Đây chính là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, trụ sở chính của Võ Quán.  

             Bên trong Võ Quán, ở một tòa nhà chiếm diện tích cực lớn giờ đang chật kín chỗ.  

             Ở giữa sàn nhà, có một người đàn ông đang quỳ, người đó chỉ có một cánh tay, máu chảy thành vũng trên sàn nhà...  

eyJpdiI6IitXZzNcL1FkT05UNTJoNXVkYjVab0hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkplN2lVd2E4bkZHcXRcL1BQUmpTNWE1N2dIUzZvYkdcL2JKWTN2UmxCdmxrXC9yNVJhc3BKY09yOWZ5c25sUVJcL0R1ekJ0XC94anV2ZytMVzN3MzBJcmk5NmpYYjBZYW9QdTBWODJodG1CWUJiU1VTN3pyTWpjcW1qOVRvRDhrMzVqSjhxMUxPTkxCa1NMRTZwTmtpYVQ0dm9oN211MHQ2ZFlGYjVKTkpSUlc2b3UxUEgzR3prYXFCWnlKdmZHUTVCOUJLaHYyenJlbkZKR1wvZTdLOFZOUVdpMkhMaXZPODF0enloQjlHdkw0N0hiQXZMcXpveHZqRG5FdnhCYTRTQWJnbGxtdCtUbENUQlwvWXNKajhVSEhcLzF0UGlFRXhHUDl2Um5oTEFPM0x3Z2hcL1BsUTd2S1RnVVwvTzM0RXJ1T05oN3VsNCtQSnlQVTJpd1NWUGFCQndseWh0NURPaFdkdTNPcXJhS1VPb21rRWhIVlN2ZmczcGtJVThOU3p2aUpiSXlzWmNpdXo0aUoweDBpWmdYUjk2SVRMQzZrYjhPQWZZMjQwTXZEVUhJNUN1RTlkZHB6RmszRzRPQ0c4cVNCaDM5eUdMazd0aGVFM2c1MHdQYU1XNHcxV2JZdlBjSE4rd01RZldiRTdhSm1MSFhCbHl5SHRLVE8rM3NOcWk2K2dxSW9DKzhxdmZnKzN0cEU4RmlWTU4yT3JTd0NaVStlRmptK1FURlh0bzA0T0NhR01mdmlVNmtleGt0YkUxNHFaaUpnTUtEaGQ3MlJuT3ZlMnZ1bytWVUg3MlJ2OEZWV3BsczVEY2xRaHpuWXc4ME93TTdKWkxQU2VsN3dUd3V2NlFTN2JGakVieDB4dG4rOXJBdUh2VFVDVnZadz09IiwibWFjIjoiMmNhNzY3YmY3MjVmNGE5NDg2MzEwMmNiYTUwNDkxYjA5OTlmZDY2ZmY0Mjk3N2QxNTI1ZTY3Yjc4NjBjMWVjZiJ9
eyJpdiI6IjFBRXRKT0EwTE9OZHBiSFwvYmpGVmFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkN5QTVSK2lheUl5VmZETHZqYTdhYUVQVXVlWE9GeThVUDRVWHk4NlNuU0VzZHF3aFh1Y3luNzRKUXAxeHFCMkZFME1DaDZIcTJCOGRnaCszd2k3V2tHZG1uYlpKMkF6N2UxdzJOQ3NCRmRSVkx1T0Z1VmVBN0JnQUdNN1o3RVlndWJiM3ZNTDRRVWlMMFQxOHkxMEtSMzBQVVpCMFErK2dFSkcxeTZKcXJJVFBIXC9PUndseFh0VGgwclU0Q1wvMzdOaFoyQUJyYUdQOXNrcTFVUEk0QTJKVmIxMnNjK3FyOUtYQmV6M1RRU2xtNGZKMEExUXNNXC9UMGM2WTdCRVRNV051VHNxbVlrR1wvYTlTYUliTjNuUm1wSzBScWgwNk9hNGh6MkFhZ1FqUmd3SFk4cnZWK3JFc1EyaG10WWFOWFF6NHhpc0RuV1ppTFwvcnoyM3lRMW1FSEdsSzRpaGwxRGRtaThoTmpnWXRxaUlwdDFqeUxQQ3JcL1VwQUtpWVh2YzV2UHJyMVFUWFBqNXB1K3lGQkI2QUk1ek13a2czTEh3NHJhbjNwTkxkZXd2UHk2ZzVLQkZEaXh6UmQ4NDVWcVhVdFUzWXBvTEJxQXBObjFpRTVXVW9SSUZ2UVc3S1F6RjBsa2lyWk01TjhjVjR2bUJaSWFsakx2Ylh0bEVsMVdFdmZYd0pcL2ptVzVKY0hqRjNqXC9ERGkwRTRkd2ZRMHNJc3pyUXgzSWsyaU83ZytjUnhDcElBb20xMXArTnFOVUpwR2lYaUY4ZFwvd3ViczRHTVRudHJJWUhHOFU4bWJQdjEzQlNwNFB4TU5HNTNNa3dPakhkK1ZcL2MxcnJZZ01TY1RtWU9JK0dyU3pJNFwvZjBKeHpQa2FqTUs2Sm5STjRiWEk5NERnYlphd2JGaWZWQ2l6Q0R6V1RjXC9jd1U5MzU1NGNjR3R0aGFsVFlORnlXXC82SEJUNkV0RUtGMHYzcUEwbXQ5bnd0WDZ3a0p6NmMwem1MTzBucXppK3kxWWg0RmY5dll4Q2Z6R1hjSUFzaWRJaTZ2RHFcL1wvMVNIaHc9PSIsIm1hYyI6IjY2ZTIyMDc4Y2YxYWQyOWRhZjI2MDMyNWNjMTIwNDU0NzI5ZGRkN2JlMWFlNTc1OTZjYzVlZDI3Y2E2MjE4Y2MifQ==

             “Kỳ Tài tuân mệnh, Võ Quán không thể bị bôi nhọ, và các đệ tử của Võ Quán càng không thể chết không rõ ràng được!"

Ads
';
Advertisement