Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Hàn Tuyết khử trùng vết thương, Hoắc Thanh Thanh lại quay trở về, nói với Diệp Phàm: “Hôm nay phá một cứ điểm của võ quán, bọn họ sẽ không để yên đâu, với sự hiểu biết của tôi về võ quán thì chuyện này vẫn sẽ do Đường Kỳ Tài làm…”  

             Diệp Phàm gọt xong quả táo, cắt làm đôi, chia cho Hàn Tuyết và Hoắc Doanh Doanh mỗi người một nửa: “Tại sao lại nói thế?”  

             “Võ quán không thể chịu nhục, đệ tử võ quán cũng không thể chết oan!”  

             “Câu này không phải là nói chơi, chuyện võ quán không thể chịu nhục thì không cần bàn tới”.   

             “Đó là thế lực ngầm lớn nhất ở thành phố Cảng, thể diện quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, cho dù là ba gia tộc lớn như chúng tôi cũng phải nể trọng vài phần, không dám chọc đến”.  

             “Ồ? Ba gia tộc lớn nào?”, Diệp Phàm hiếu kỳ.  

             “Nhà họ Hoắc, nhà Thượng Quan cùng với nhà họ Đàm, có một lời đồn thổi mà người già thành phố Cảng hay nói: “Quyền lực nhà họ Đàm, võ công nhà họ Hoắc gia, tiền tài nhà họ Thượng Quan và võ đường ngầm Diệp Già Thiên!”, Hoắc Thanh Thanh nghiêm túc nói.  

             Diệp Phàm nhướn mày, anh không biết nhiều về nhà họ Đàm, chỉ biết quan cấp trên ở đây họ Đàm, trên tỉnh còn có một nhân vật lớn, mà hình như cũng họ Đàm.  

             Nhưng nhà họ Đàm vô cùng kín tiếng, anh rất ít khi nghe thấy chuyện về nhà họ, thậm chí trên báo chí truyền thông cũng rất hiếm gặp.  

             Còn nhà Thượng Quan, anh lại chả hiểu rõ quá, có thể nói nhà Thượng Quan là tài phiệt lớn nhất của thành phố Cảng, với tổng số tài sản lên đến vài trăm tỷ đồng.  

             Đây cũng là lý do tại sao mà chỉ một cuộc điện thoại của Thượng Quan Minh Vũ đã đánh úp được tập đoàn Thiên Bảo của nhà họ Hàn.  

             Thời gian đó tập đoàn Thiên Bảo tổn thất nặng nề, cũng vì vậy mà dã tâm của Hàn Bách Hào ngày một lớn hơn, gã ta muốn mau chóng cướp lại công ty Thương mại Thiên Bảo mà Hàn Tuyết nắm giữ, điều này khiến gã xuống tay tàn độc giết chết bà cụ Hàn!  

             Nhà họ Hoắc cũng rất khiêm tốn, gia tộc của Hoắc Thanh Thanh luyện võ từ bao đời nay, lại có quan hệ mật thiết với vài môn phái võ công đã lui về ở ẩn.  

             Ngoài những điểm này ra, chỉ có võ quán là anh còn mập mờ, đặc biệt là “võ quán ngầm Diệp Già Thiên”, che bầu trời nào, từ “lá” đó lại là vì sao có?  

             *Diệp Già Thiên: có nghĩa là lá che trời.  

             “Có phải anh rất tò mò với ba chữ “Diệp Già Thiên” này không?”, Hoắc Thanh Thanh hỏi.  

             Diệp Phàm gật đầu: “Tôi cảm giác đây là tên một người? Không biết đúng hay không?”  

             Nét mặt Hoắc Thanh Thanh vụt qua một tia kinh ngạc, gật đầu nói: “Anh nói không sai, Diệp Già Thiên đúng thật là một người, không rõ xuất thân như nào, bốn mươi năm trước vẫn chưa có võ quán, thế lực ngầm ở thành phố Cảng rất hỗn loạn”.  

             “Mùa đông năm đó trời đổ tuyết lớn, có một người rất bí ẩn đến thành phố Cảng, một người một kiếm đánh bại tất cả những võ quán có tiếng tăm. Dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ của ông ấy đã thành lập nên võ quán ngày nay, trở thành bá chủ mạnh nhất của thế lực ngầm ở thành phố Cảng, thậm chí là ở ba tỉnh của hai vùng này”.  

             “Năm đó chính nhà họ Hoắc của tôi cũng chịu tổn thất nghiêm trọng, sau đó ông nội của tôi xuất quan, đánh nhau với Diệp Già Thiên một ngày một đêm, cuối cùng sau khi ông trọng thương trở về, cho đến tận khi qua đời vào mấy năm trước, ông cũng không bước ra khỏi cửa, nếu không nhà họ Hoắc có được như ngày hôm nay hay không thì khó nói…”  

             Khi nói đến Diệp Già Thiên, đôi mắt Hoắc Thanh Thanh không hề có thù hận, có thì cũng là sự ngưỡng mộ đối với người cường mạnh bậc nhất.  

             “Diệp Già Thiên?”  

             Diệp Phàm khẽ giật mình, cười khổ nói: “Nếu mà mạnh như cô nói thì chúng ta đợi người ta đến chém giết thôi còn gì, vì căn bản đâu cùng đẳng cấp”.  

             “Hi hi”.  

             Đột nhiên Hoắc Thanh Thanh cười hi hi: “Tôi chỉ kể cho anh truyền thuyết về ông ấy thôi, anh cũng không cần sợ, theo như ghi chép của nhà tôi thì từ sau khi thành lập nên võ quán, Diệp Già Thiên không còn xuất hiện nữa, nếu không anh nghĩ rằng Lăng Tiêu Sơn có thể sắp xếp người vào trong à? Đó là điều không thể”.  

             Diệp Phàm trợn mắt, xấu xa nói: “Nói nhiều thế, có khi ông cụ Diệp Già Thiên này chết ngoắc rồi ấy chứ?”  

             “Phì phì phì”.  

             Hoắc Thanh Thanh không vui, giống như là Diệp Phàm đã xúc phạm thần tượng của cô ta: “Anh không được phép vô lễ với ông Diệp, ông tổ nhà họ Hoắc cũng là ông nội của tôi còn hết sức tôn kính ông ấy kia kìa”.  

             “Sau trận chiến năm đó, trong gia tộc hạ lệnh người nhà họ Hoắc không được ôm hận, không ai được phép báo thù Diệp Già Thiên, theo lời nói của ông nội thì ngược lại mọi người còn phải kính trọng, tôn sùng Diệp Già Thiên nhiều là đằng khác”.  

             Sau khi nghe xong, trong lòng Diệp Phàm thở phào một hơi, nếu mà Diệp Già Thiên thần bí kia còn sống thì anh thật sự không cần đánh nữa.  

             Bốn mươi năm trước đã cường mạnh như vậy, nếu sống đến giờ chỉ sợ một cái tát cũng có thể tát chết anh.  

             “Vậy câu đệ tử võ quán không thể chết oan là nguyên cớ gì?”, Diệp Phàm hỏi tiếp.  

             “Hừ!”  

             Hoắc Thanh Thanh hừ lạnh: “Đây là một điểm bá đạo của võ quán, là một trong bá chủ lớn nhất của thế giới ngầm ở khu vực ba tỉnh của hai vùng này, có thể nói võ quán là độc nhất, trong võ quán có rất nhiều quy tắc riêng, đệ tử của họ thì chỉ có họ mới được xử lý, người khác không có quyền”.  

             “Nếu như đệ tử võ quán làm chuyện không đúng quy định, đối phương có thể bảo các đệ tử đưa đến võ quán giải quyết, các cực hình như ba đao sáu lỗ, chín đao mười tám lỗ, thậm chí là dùng sắt nung đỏ đốt đều sẽ dựa vào tình hình mà sử dụng, nhưng dám tự ý giết chết đệ tử võ quán thì sẽ phải chịu cảnh báo thù vô cùng tàn bạo!”  

             “Ha ha… đúng là bá đạo…”  

             Diệp Phàm cười lạnh, anh không tin võ quán có cái gọi là “công bằng”.  

             Nhưng anh cũng không hề sợ hãi, cái gì nên đến thì sẽ phải đến, có trốn cũng trốn không được.  

             Chỉ là anh càng thêm tò mò về Diệp Già Thiên trong truyền thuyết này, một người đánh bại toàn bộ võ quán ở thành phố Cảng, sức chiến đấu đúng là độc nhất vô nhị!  

             Diệp Phàm lắc lắc đầu, thu lại suy nghĩ, nghiêm túc nói với Hoắc Thanh Thanh: “Đúng rồi, có một chuyện tôi muốn nhờ cậy cô, hai ngày nữa tôi phải đi ra ngoài, cô hãy phái vài người đến bảo vệ Tiểu Tuyết giúp tôi!”  

             “Anh muốn đi đâu?”  

             “Có nguy hiểm không?”, Hàn Tuyết vội hỏi.  

             Lúc này mà Diệp Phàm đột nhiên muốn đi, chắc chắn là có chuyện quan trọng.  

             Diệp Phàm lưỡng lự một lát, nói: “Đến biên giới Myan, anh sẽ về sớm thôi!”  

             “Anh đi làm gì? Vùng biên giới rối ren vô cùng, chuyện chết người thường xuyên xảy ra!”, Hoắc Thanh Thanh chau mày nói.  

             Diệp Phàm hít sâu một hơi, cười khổ: “Tôi phải chờ vết thương lành lặn, giờ đây tình hình đang vô cùng nghiêm trọng, không có sức khỏe tốt nhất thì đến tôi còn không bảo vệ nổi mình, nói chi là bảo vệ mọi người?”  

             Hai người con gái ngây người, không ngờ Diệp Phàm còn mang trong mình trọng thương, cũng không chú ý đến anh đã lỡ lời, gần như cả hai đồng thời hoảng hốt nói: “Của anh…”  

             “Ổn rồi, không có việc gì đâu, không nguy hiểm gì cả, cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của anh đấy, nhưng không hề gì…”  

             Diệp Phàm trực tiếp ngắt lời hai người, nếu không phải giải thích sẽ rất phức tạp.   

             Sau khi nghe một số thông tin từ Hoắc Thanh Thanh và sắp xếp an toàn khi anh đi, Diệp Phàm cùng Hàn Tuyết rời đi, đến thẳng nhà chị Hạ.  

             Trên xe, Hàn Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn đến mức Diệp Phàm dựng cả tóc gáy, đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết mới động đậy: “Diệp Phàm, rốt cuộc anh là ai?”  

             “Con rơi của nhà họ Diệp có võ công cao như vậy, đột nhiên hai năm trước lại xuất hiện.”  

eyJpdiI6IlJ0R0VmcXduZ3lmcEhVUmt6NjhtOXc9PSIsInZhbHVlIjoickVoeHppWjZ2XC85dEFsck1nUXIzWmVVRGplVEVuMmVDbldcL0dRUzN1aFVEXC9nYVFYXC9aTVNlM3ZNMXdVYzc0aFdQa2w5R1BndzNCQm9NUkJ1SWJBSmsyMEtsMkU1R0N4TlhRXC80YnVKVXNOMzNnR2hBaGVsVUswSjExQ29udjVEN2h4Qk1yZUFEVGlYYlwvUndcL0Z5MTg2eStzRFcwM0FJczAxSGZuRkVJaFwvNDZmWnd0M1ZON3c3bUduSFpkYWlJalV2KzArZGtwTkphOWpncVVzMnk5cTRMV0VKVzRpSlN4VlJvR0JhSU5CdXM4SEduQWdIRVNyNitwVHhHdE91ZXE4cm5kcXVlNjBIUzRBaExcL1lzZnQrRytDeW9vRmloN1NEVllrcE9MQXY0NHk1ZWtCcThrTUp6R2djNHN4eXVQWkdLeWNJRHM4XC9oZGVTSHRoclMwbVdoelFNNVc4TzNGMURBUEJiXC9LMzJqTUlvTFEzSFBjY1NGXC90NGR3enpLdlR0NmtTdG1pdmVta1R1NGRKbW1jRzlkXC9ybU5PbXI4akhEZE02N09TUncyT3BFVURqa2FscEVLZUdoR0NnM2FIS2hTOWloZlNRSW52UEZrSzI3NWYrMVpIY1hzWmdpeGE0bTFxeHJaTzBiMU5JPSIsIm1hYyI6IjUyMWJjOGJiYTVkNDU4MGVlNDI3ZTMwYzk4YWNhYzc0MjBiOWVjNWYyOGI3NzM2YzQxNWQyNDYzOGQyN2VkYjgifQ==
eyJpdiI6ImJCT2pFUldWdngzR1wvSjFMa0pwc0RBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRPcEpoZ2JpQWNBZGVkRUJCcVNSbkMyakgwdFg0WU5YdHFMclN0dytlQVwvTE5WZitFWXR3bndOZHVUU3BrY2dkQkhHUFd2MFEzS0NJdmM0aUpHMzVNclExNWJPNHB1RTZ0dmJmTCtoUmVCck1MWEFQc2NiVVAwaDRSMFkzSHArNHgyYjh5cUExUlRCQlZ4aHBldDZocU42TWZVdnVxQTg2ejY1SFdtTGJyaEpLYWxcL1F0MXVVYkp5TTk0T2R0OW94SkJ2MzV3eHUzK3FwK0l5cThrcnQ3OFBUNXIzbGppNFRRYTJhditrZE91NFRhalBGM0NyS2U5ZnZUc2twRUFVNTM1WUZtVTVNRGN2WFZwSUU5T2hkWTUwSTdKbjBWWGRCYkNrUW9OYmZvNEh3aUd0bUl6V1ZHUWxRVGZhNXF6Y25tWlBLMVFzWklsY3gwemVvOFNubHpFSmVTRXNaRituTVV2KzVSUEErRlJidzlpTWJmV1owa2k0ZEVBMzIxT0NxIiwibWFjIjoiM2M4ZDNmYTkyNTk3NGM2MzQyZjE2MTk2YTU4NWEzZWFiYjEwZGIwMjhmNzAyMDIwZWU2YWUyZDU3MDkwMDE0OCJ9

             Diệp Phàm cười khổ, anh muốn nói thật lắm, nhưng mà không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ads
';
Advertisement